Không Xứng

Thật lâu thật lâu sau này, khi Trầm Khánh Khánh hồi tưởng lại, có lẽ trong thế giới này người thực tâm yêu cô chỉ có một người, yêu cô hơn cả bản thân cô, cho dù người kia chỉ nói anh yêu em một lần duy nhất, cho dù cô đã nhiều lần làm tổn thương anh.

Khi Trầm Khánh Khánh mở mắt ra, trời còn chưa sáng, đồng hồ báo thức mới chỉ 5 giờ, mà tới 3 giờ cô mới ngủ, nhưng đầu óc cô rất hưng phấn, khiến cô rốt cuộc cũng chẳng thể đi vào giấc ngủ, trở mình một cái rồi rời giường, pha cho mình một ly cà phê, dựa vào trước cửa sổ sát sàn, co người lại thành một khối, hơi cà phê ấm áp phủ mờ ánh mắt. Trong lúc mờ mờ ảo ảo như vậy, dường như cô lại nhớ đến đêm qua.

Đó không phải ảo giác chứ?

Trầm Khánh Khánh che mặt, vỗ lại vỗ, vỗ lại vỗ, đau rồi, nói cách khác, cô không có nằm mơ… Bất kể nhớ lại bao nhiêu, đều thấy không chân thật.

Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Trữ Mạt Ly từng giây từng phút đều ở trong đầu cô, lặp lại một lần lại một lần, anh nói anh yêu cô, anh nói người anh yêu chính là Trầm Khánh Khánh, anh nói chính là yêu chứ không phải thích, ôi! ~~~~~~~ Bất kể nghe đi nghe lại mấy lần, cô cũng không thấy chán, dù tuổi cô bây giờ không nên bắt chước mấy cô gái nhỏ, nhưng cô vẫn không khỏi lăn qua lăn lại, cười đến mất cả hình tượng, thậm chí còn muốn nhảy nhót trong phòng.

Đương nhiên, điều này tuyệt đối không thể để Trữ Mạt Ly biết được.

Mối tình với Quý Hàm giúp Trầm Khánh Khánh hiểu một cách sâu sắc rằng, người nào nỗ lực nhiều hơn luôn dễ bị tổn thương hơn. Sự thất bại dạy cho cô biết, ngay từ đầu phải nắm quyền chủ động, khi còn chưa xác định Trữ Mạt Ly rốt cuộc yêu cô đến đâu, cô không thể thể hiện quá nhiều tình cảm… Được rồi, chuyện này rất khó, cô thừa nhận cô vui sướng đến mức không thể khống chế chính mình.

Tuy Trầm Khánh Khánh vẫn cố trấn tĩnh, ra vẻ bình thường, nhưng từ những tiểu tiết không đáng kể, những người cùng làm việc trong đoàn phim vẫn nhìn ra được tâm trạng Trầm nữ hoàng hôm nay tốt đến mức có thể mặc kệ mưa gió bên ngoài. Trầm Khánh Khánh là một người rất khôn khéo với mọi người, vậy nên, bình thường mà nói thì hằng này, tâm trạng cô đều giữ nguyên ở trục hoành, mỉm cười, dịu dàng, lễ phép. Thần sắc cô hôm nay lại có vẻ xinh đẹp khác, trên màn ảnh thì cả người tỏa sáng lóa mắt, nở nụ cười động lòng người.

Giờ nghỉ trưa, phó đạo diễn hay trêu chọc cô nói: “Hôm qua em sinh nhật vui vẻ như vậy sao? Hôm nay cười không khép miệng được kìa!”

Mặt Trầm Khánh Khánh đỏ lên, mỉm cười: “Cũng không tồi.”

Cô ngồi một bên nghỉ ngơi, Ada đặt trước mặt cô một chén trà nóng, lại gần bên tai cô cười hắc hắc.

Trầm Khánh Khánh làm như không có chuyện gì hỏi: “Cô nhóc, cười cái gì?”

“Chị Khánh Khánh ~~~~~~” Quá mờ ám, cực kỳ mờ ám!

“Em cười làm chị nổi da gà.” Trầm Khánh Khánh run rẩy, cố tình cốc vào đầu cô, “Nghiêm túc chút.”

“Em rất nghiêm túc đấy.” Ada mở to đôi mắt sáng, “Em rất nghiêm túc hối hận vì tối qua không cùng Thuyền Trưởng chờ chị, nếu không… Hắc hắc.”

Nếu không có thể thấy hai người cuối cùng cũng tay cầm tay, có đôi có cặp, à, còn cả vẻ thẹn thùng của chị Khánh Khánh nữa.

Trầm Khánh Khánh lại cốc vào đầu cô: “Khụ khụ, đừng bà tám, cẩn thận chị trừ tiền lương của em đấy.”

Lúc này, Trầm Khánh Khánh nhìn một chiếc xe cách cửa không xa, cô biết chiếc xe kia, nheo mắt lại. Qua một lát, một đại mỹ nhân thong thả xuống xe, thường phục mà như đi dự tiệc, lại mặc chiếc váy dài đính đá, trang điểm tinh xảo càng tôn lên vẻ đẹp như hoa, mưa lớn làm nền cho cô ta, cô ta tao nhã bước từng bước lại gần.

An Thiến đến thăm đoàn phim hay là đến tỏa hormone đây…


Trầm Khánh Khánh hừ lạnh, dù sao cũng không liên quan tới cô.

Cũng không ngờ, đạo diễn Lí lại tự mình nghênh đón: “Tiểu Thiến đến đây, lát nữa trực tiếp diễn, không sao chứ?”

Mắt hạnh của An Thiến tỏa sáng tứ phía, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Không sao, kịch bản em xem cả rồi.”

Trầm Khánh Khánh ngồi cách đó không xa, bọn họ nói chuyện gì cô đều nghe được, nhưng cô vẫn không phản ứng lại, An Thiến vào đoàn phim?

“Sao lại thế này?” Cô lập tức quay đầu lại hỏi Ada, “Cô ta diễn “Nữ hoàng áo trắng?””

Ada tỏ vẻ thật ngạc nhiên: “Chị không biết sao? Cô ta được chọn cho vai khách mời, sẽ có cảnh diễn trong bốn tập.”

Trầm Khánh Khánh cầm kịch bản, cáu kỉnh: “Mọi người chẳng ai nói với chị, chị biết sao được! Gọi Ted ra đây!”

Lúc này, An Thiến đã bước về phía cô, thản nhiên chào hỏi mấy diễn viên khác, sau đó đi thẳng tới trước mặt Trầm Khánh Khánh. Trầm Khánh Khánh vắt chéo một chân lên, lười biếng ngẩng đầu, không chút để tâm, nhìn lướt qua chân cô ta một cái, ánh mắt suýt nữa bị đám kim cương kia đâm thủng.

Cô không muốn chào hỏi, cô ta khiến cô buồn nôn, nhưng giờ có nhiều ánh mắt nhìn cô chằm chằm như thế, cô phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp của bản thân mình.

Trầm Khánh Khánh hờ hững nói: “Không ngờ cô cũng hứng thú với bộ phim này. Chào mừng tham gia.”

“Cũng tạm, nếu không phải Mạt Ly mời tôi, tôi cũng không phải mất thời gian.” An Thiến vén mái tóc dài, phong tình vạn chủng.

Trầm Khánh Khánh thầm cau mày, nhưng mặt ngoài vẫn cố giữ giọng điệu ấy: “Mạt Ly tính toán thật chu toàn, “Nữ hoàng áo trắng” có cô tham gia, sẽ càng nổi tiếng. Vậy cô ở lại, tôi đi bổ trang.”

Cô phản ứng bình tĩnh lại khiến An Thiến bất ngờ, cô ta tiến lên từng bước, bình tĩnh đến trước mặt Trầm Khánh Khánh: “Nghe nói hợp đồng của cô sắp hết hạn, lần trước khi tôi cùng Mạt Ly ăn cơm, có vẻ anh ấy cũng không muốn kéo dài hợp đồng. Tôi thay Kiều tổng hỏi một câu, cô có muốn tới giải trí Thời Đại không?”

Trong lòng Trầm Khánh Khánh lại nổi sóng, cố đè nén xúc động, vẻ mặt tự đắc kia của An Thiến đã cắt đứt tâm trạng tốt của cô.

Ở trước mặt có nhiều người như vậy, cô cũng không thể đánh mất thể diện, Trầm Khánh Khánh cũng mỉm cười rạng rỡ đáp lời: “Vậy phiền cô nói với Kiều tổng, tôi sẽ suy nghĩ.”

Trầm Khánh Khánh bình tĩnh như vậy lại khiến An Thiến thật ngạc nhiên. Cô tưởng rằng Trầm Khánh Khánh nếu không nổi trận lôi đình thì cũng sa sầm mặt mũi. Chẳng lẽ cô ta đã quên cuộc nói chuyện lần trước sao? Không thể, hay là cô ta không thèm để ý? Càng không thế, Trầm Khánh Khánh là loại phụ nữ kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không tha thứ cách làm ấy của Trữ Mạt Ly. Nếu đúng như cô tính, quan hệ giữa bọn họ hẳn là đang rất xấu, vậy cuối cùng là vì cái gì chứ…

Khi hai người âm thầm tranh đấu, Ada chọc chọc Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ada chỉ về phía sau, Trầm Khánh Khánh và An Thiến cùng quay đầu lại.

Trữ Mạt Ly cụp ô, mốt áo khoác dạ dáng dài rất khó mặc, nhưng anh mặc lên lại tản ra phong thái quý tộc, phối với quần đen, giày thấp cổ, tất cả đều hoàn hảo như vậy.


Chỉ là nửa ngày không gặp, Trầm Khánh Khánh lại có cảm giác như cách ngàn thu.

Trữ Mạt Ly vừa cởi gang tay, vừa tới bên cạnh Trầm Khánh Khánh, nở nụ cười có lực sát thương rất lớn: “Em ăn cơm chưa?”

Trầm Khánh Khánh rõ ràng ngây dại rồi, trái tim cũng không chịu thua kém mà đập mạnh, thật là kỳ lạ, trước kia vẫn không biết sức đề kháng của mình lại yếu ớt như vậy.

“Chưa.”

“Đi ăn cùng anh nhé?”

“Vâng.”

An Thiến bị bỏ qua một bên, rất xấu hổ: “Mạt Ly.”

Trữ Mạt Ly nghe tiếng liền nghiêng mặt, có phần lạnh nhạt: “À, cô tới rồi.” Rồi lại quay đầu lại, khoác áo giúp Trầm Khánh Khánh, “Bên ngoài rất lạnh, sao em mặc ít thế!”

Nói xong, tháo khăn quàng của mình xuống, trước mặt mọi người cẩn thận quàng lên cổ Trầm Khánh Khánh, còn nói: “Như vậy tốt hơn rồi.”

Trên khăn quàng cổ lông cừu còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, kề sát làn da của Trầm Khánh Khánh rồi thấm vào trong lòng cô, tâm trạng vừa bị An Thiến phá hỏng nhờ một hành động của anh lại ấm áp trở lại. Trầm Khánh Khánh vùi nửa gương mặt vào khăn quàng, khẽ nhắm mắt, vậy mà lại có vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ, người xem phía xa không khỏi thì thầm, bàn tán.

Phương Thuấn từ bên kia đi tới, đã thay xong đồ diễn, cười nói: “Hiếm khi Trữ tổng đích thân tới thăm, vậy anh muốn đi ăn không? Không bằng bốn người chúng ta cùng đi?”

Trữ Mạt Ly thản nhiên từ chối: “Nghỉ trưa hơi vội, để lần sau có thời gian.”

Nhưng Trầm Khánh Khánh lại nói: “Không sao, tìm nơi gần một chút.”

Đều nói chuyện hoàng đế Trữ đã quyết định thì đừng ai nghĩ thay đổi được, nhưng Trầm Khánh Khánh thuận miệng nói một câu lại khiến anh thay đổi chủ ý, chút ngoại lệ này người có lòng sao có thể không cảm nhận đây.

Sau khi nói với đạo diễn Lí, bốn người định ăn tại một nhà hàng gần đó, chỉ là, hai ảnh hậu, hai ảnh đế, bốn người này đi cùng nhau thật sự rất khoa trương, quả thực là quả bom lớn, người xem chỉ cần liếc mắt một cái thì cũng không thể rời đi.

Không còn cách nào, bọn họ đành phải đến một nhà hàng có phòng ăn riêng, bốn người này vừa vào cửa, nhà hàng nhất thời rực rỡ chói lòa, ông chủ mừng như điên, vừa vui vừa khẩn trương đi ra tiếp đón, mời vào phòng lớn nhất. Vừa ngồi xuống, Phương Thuấn liền nở nụ cười: “Trữ tổng, chắc đây là lần đầu tiên anh tới nhà hàng nhỏ như vậy ăn cơm nhỉ?.” Anh ta lại nhìn bốn phía xung quanh, nói, “Tuy hơi đơn giản, nhưng sạch sẽ, cũng tạm chấp nhận được.”

Trữ Mạt Ly cũng chưa nhăn mày chút nào, cầm lấy chén trà Trầm Khánh Khánh vừa rót, nói: “Đây không phải lần đầu tiên.”

An Thiến ngạc nhiên nói: “Anh có thể nuốt trôi ở mấy nơi như vầy sao?” Cô ta lại không thể chịu được nơi không có đẳng cấp này.


Trầm Khánh Khánh cũng hơi bất ngờ, cô nghe nói cho tới bây giờ Trữ Mạt Ly vẫn ăn thứ ngon nhất, dùng đồ tốt nhất, một ly nước trong nhà cũng là hàng nhập khẩu cao cấp, ba bữa một ngày đều do đầu bếp hạng sao trong nhà làm. Đối với cuộc sống cao cấp này của anh, Trầm Khánh Khánh từng vô cùng khinh thường căn bệnh hoàng đế này.

“Ừ, trước kia thường xuyên đến.” Trữ Mạt Ly không cho là đúng nói.

Mặt khác miệng ba người kia mở thành hình chữ o rồi, nhưng Trầm Khánh Khánh nhanh chóng hiểu ra, Trữ Mạt Ly không thể tới đây một mình, cũng không ai dám ép anh đến, đại khái là anh cùng đi với vị nào rồi.

Trầm Khánh Khánh sờ khăn quàng cổ, hơi buồn bực, đúng lúc Trữ Mạt Ly cầm thực đơn hỏi cô: “Em ăn gì?”

“Tùy anh. Anh quyết định đi.”

Trữ Mạt Ly cũng không dong dài nữa, thậm chí chẳng hỏi hai người đối diện ăn gì, trực tiếp gọi đồ ăn. Cũng may người khác đều hiểu rõ tính cách duy ngã độc tôn này của anh, không tỏ ra bất mãn, chẳng qua ánh mắt An Thiến nhìn Trầm Khánh Khánh lại lạnh hơn.

Thức ăn liên tiếp được mang lên, bốn người ăn ý động đũa.

Còn chưa ăn được mấy miếng, An Thiến liền cầm chén trà trên tay đứng lên kính Trữ Mạt Ly: “Mạt Ly, không có rượu, em lấy trà thay rượu, cảm ơn anh cho em vai diễn đặc sắc này.”

Mạt Ly Mạt Ly, gọi đến là thân mật, Trầm Khánh Khánh thầm khinh bỉ.

Trữ Mạt Ly không đáp lễ cô ta, chỉ uống một ngụm trà, sau đó nhàn nhạt nói: “Đặc sắc hay không, còn phải xem cô diễn thế nào.”

An Thiến bị Trữ Mạt Ly bỏ mặc, không cam lòng thu tay, lại ngồi xuống.

“Ngày trước tôi còn đang nghĩ, cái vai diễn bệnh nhân biến thái ấy sẽ tìm ai tới diễn đây, không ngờ lại là cô.” Trầm Khánh Khánh nói với An Thiến, ánh mắt lại lạnh lùng liếc Trữ Mạt Ly, ngụ ý là – chờ đấy, về rồi em chỉnh anh.

Trữ Mạt Ly khẽ ho một tiếng, cầm chén trà nhấp một ngụm che dấu, khóe miệng không khỏi cong lên vài độ.

“Ha ha, tuy vai diễn này không lớn, nhưng rất hấp dẫn, tôi rất thích.”

“Chiều nay anh với em có ba cảnh, không có vấn đề gì chứ?” Phương Thuấn không chút để ý hỏi.

Khuôn mặt tươi cười của An Thiến đột nhiên biến mất, mặt không đổi sắc nói: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?.”

Trầm Khánh Khánh nhìn bên này, lại nhìn bên kia, à, hai người này chiến tranh lạnh rồi.

“Nhìn cái gì vậy, ăn đi.”

Trầm Khánh Khánh hoàn hồn, thấy Trữ Mạt Ly đưa cho mình một bát đầy thức ăn, dở khóc dở cười: “Anh nghĩ em là heo à, sao ăn hết đống này chứ!”

Ai ngờ người kia lại nói: “Em gầy quá, người khác lại tưởng anh ngược đãi em.”

An Thiến chen vào: “Mạt Ly, Khánh Khánh dễ lên cân, phải chú ý ăn uống mới có thể giữ dáng.”

“Cô tưởng tôi không biết sao.”


“Không phải chuyện của cô.”

Hai tiếng nói đồng thời vang lên, bốn người cùng sửng sốt, sau đó Trầm Khánh Khánh không khỏi mỉm cười, cười xong lại lập tức chỉ vào Trữ Mạt Ly trách móc: “Đừng nói theo em chứ…”

Cô còn chưa nói xong, Trữ Mạt Ly bỗng nhiên gắp một viên thịt nhét vào trong miệng cô, cười thật gian xảo: “Khi ăn cơm thì đừng nói nhiều.”

Vẻ mặt Trầm Khánh Khánh há miệng thật sự đáng yêu, cuối cùng chỉ có thể giận dữ nhấm nuốt cắn xé miếng thịt viên kia.

Phương Thuấn đối diện mắt không thấy tâm không phiền, tự mình ăn cơm, An Thiến cảm thán rằng cô vốn định tới công kích, không ngờ khiến mình bị thương nặng. Nếu ban đầu cô còn ôm may mắn, nghi ngờ bọn họ có chuyện gì, thì bây giờ cô có thể khẳng định… rất đau đớn, đau đến mức cô không biết thứ vừa uống là trà hay độc dược.

An Thiến gắng giữ nguyên sắc mặt, đứng lên: “Tôi đi toilet.”

Qua một lát, điện thoại Trầm Khánh Khánh rung, cô vừa cầm lên đã thấy, là tin nhắn của An Thiến: cô tới đây.

Thú vị đây, cô rất muốn xem cô ta định giở trò gì.

Trầm Khánh Khánh giả vờ ăn xong, sau đó tỏ ra hốt hoảng, nói cô bỗng nhớ ra phải bàn giao cho Ada một việc quan trọng, vì thế cầm điện thoại vội vội vàng vàng chuồn ra cửa.

An Thiến đứng trước bồn rửa tay, hai tay bắt chéo trước ngực, phong thái lạnh lùng, Trầm Khánh Khánh vừa mới đi vào, cô ta liền lao tới hỏi: “Ngay cả lòng tự trọng cô cũng không có sao? Cô tiếp cận Trữ Mạt Ly rốt cuộc có mục đích gì, hay là, cô muốn lợi dụng anh ấy?”

Trầm Khánh Khánh không nghĩ ra, An Thiến này, giới truyền thông luôn miêu tả cô ta là thông minh điềm đạm, nhưng bây giờ cô không thấy cô ta thông minh ở điểm nào, rồi lại còn điềm đạm nữa. Trong chiến tranh, đánh mất bình tĩnh là kiêng kị lớn nhất, lần trước giao chiến Trầm Khánh Khánh mất bình tĩnh, lần này cô sẽ không ngu ngốc như vậy.

Trầm Khánh Khánh bất ngờ nói: “Cô nói đúng rồi đấy! Tôi mặc kệ Trữ Mạt Ly có ý gì với mình, chỉ cần anh ấy giúp tôi đạt được thành tựu đỉnh cao là được rồi.”

Cô mới lười thổ lộ lòng mình với người phụ nữ này.

“Cô cho rằng Mạt Ly sẽ như cô mong muốn sao?”

Mạt Ly Mạt Ly, gọi thuận miệng như vậy, Trầm Khánh Khánh đè nén khó chịu, thản nhiên nói: “Không phải tôi có khuôn mặt sao.”

“Trầm Khánh Khánh.” An Thiến chợt nở nụ cười, như nắm chắc phần thắng, “Cô rất tự cao.”

Trầm Khánh Khánh lại nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại: “An Thiến, tôi thật buồn thay cho cô.”

“Cái gì?”

“Cô trầm luân vào thứ tình cảm trong quá khứ, căn bản không biết bản thân cần cái gì, nhìn cô bây giờ, tôi như thấy mình ngày trước. Nhưng may mắn là, bây giờ tôi rất rõ tôi phải làm gì. Cô đừng dán mắt vào Trữ Mạt Ly không rời như vậy, nhìn cho kỹ người bên cạnh mình đi.”

Trầm Khánh Khánh có thể nói những lời này cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Cô quay người bước đi, xem nhẹ một tia âm trầm chợt lóe trong đáy mắt An Thiến.

Trầm Khánh Khánh vừa mở cửa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.

Không biết từ khi nào Trữ Mạt Ly đã đứng bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui