Trầm Khánh Khánh vừa qua cửa khẩu liền nhìn thấy mặt của Ted đại soái ca, anh cũng tức khắc nhìn thấy cô, nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô. Anh còn chưa kịp mở miệng, đã bị Trầm Khánh Khánh ngăn lại.
Trầm Khánh Khánh mạnh mẽ vang dội mà đem hành lý giao cho Thuyền Trường, còn mình thì leo lên phía sau xe ngồi, nói: “Em có rất nhiều chuyện phải làm, anh chỉ cần trả lời câu hỏi của em là được rồi.”
Ted bị khí thế của cô ngăn chặn, tự giác đáp: “À.”
Cô vừa lấy sim dùng trong nước ra lắp vào máy, vừa hỏi: “Báo cáo tình hình gần đây.”
Ted lập tức giống như vặn van nước, bắt đầu liệt kê một tràng nói: “Sự kiện cái vòng cổ đã bị áp xuống, Phương Thuấn cũng tỏ thái độ hắn ta chỉ đùa giỡn, bên ngoài coi đó như là quảng cáo trên TV; Tiến trình quay phim ‘Nữ hoàng áo trắng’ vẫn đang tiến hành, tiến độ của em đã giảm xuống không ít, sau khi về phải nắm chặt quay bổ sung vào, có điều vì được rót thêm tiền đầu tư, cho nên đạo diễn cũng không nói gì nhiều; anh giúp em tiếp nhận mấy hợp đồng quay quảng cáo, chờ em về quyết định; An Thiến cuối cùng tìm Văn Tuấn làm nam chính, chắc là định tranh thủ lịch phim rạp vào đầu năm tới; ngày mốt là sinh nhật của em, công ty đã giúp em sắp xếp một party long trọng, trên tay anh có bản bố trí chương trình; còn chuyện quan trọng nhất là, em được đề cử giải thưởng dành cho nữ diễn viên xuất sắc nhất, An Thiến đồng thời cũng được đề cử, đã có rất nhiều lời mời phỏng vấn…” Ted hít vào một hơi thật mạnh, cuối cùng mới dè dặt mà nói tiếp một câu, “Còn nữa, Quý Hàm đến tìm em rất nhiều lần. Em xem, em định xử lý chuyện nào trước?”
Vốn tưởng rằng cô sẽ hỏi chuyện đề cử, hoặc là chuyện Quý Hàm, nhưng ai biết Trầm Khánh Khánh nghe xong đơn giản chỉ nhíu mày, hỏi: “Chuyện Phương Thuấn, là do anh áp chế hay là Trữ Mạt Ly gợi ý?”
Ted không dám nói dối: “Mạt Ly lệnh cho anh phải xử lý thật tốt.”
“Bỏ thêm vốn đầu tư, là tiền của Trữ Mạt Ly?”
“Phải”
Trầm Khánh Khánh nghe xong lại trầm mặc, Ted quan sát nét mặt của cô lại phát giác thấy cô cười cười. Sau đó, cô mở xem tin nhắn đầy ắp trong điện thoại, lại không có chút hứng thú buông di động xuống, ngón tay vô tình xẹt qua màn hình, tiếp theo gõ xuống hai cái, đang cân nhắc gì đó. Ted không nắm bắt được suy nghĩ của cô, đành án binh bất động.
“Giúp em liên hệ với Thiệu luật sư.”
Trầm Khánh Khánh hiếm khi chủ động yêu cầu liên hệ luật sư, Ted không khỏi giật mình: “Em định kiện ai? Tuần san giải trí, hay là tạp chí truyền thông?”
“Đều không phải” cô đáp rất nhanh.
Ted biết cô không muốn nói, nên cũng không hỏi tiếp.
Trầm Khánh Khánh trở về, cô cũng không nghỉ thêm ngày nào, xuống máy bay rồi đi thẳng tới đoàn phim. Đám phóng viên cũng nghe tiếng kéo tới, chủ đề nữ vương sau năm ngày bặt vô âm tín rốt cuộc cũng trở về, bọn họ có thể không kích động sao, bọn họ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, bọn họ gấp rút muốn gặp Trầm nữ vương, một ngày không gặp như cách ba thu, không có đầu đề của cô mà còn là tin tức sao!
Trầm Khánh Khánh lên tiếng nói với bên ngoài rằng thân thể không khỏe tạm thời rời khỏi tổ kích, nhưng khướu giác nhạy bén của phóng viên quả quyết cho rằng việc này không đơn giản như vậy, với lại, trong giới giải trí vô cùng giả giả thật thật, huống chi sự tình còn phát sinh trên người Trầm Khánh Khánh. Giang cảnh chỗ quay phim mấy ngày nay, trong phạm vi mấy km đều bị đoàn phim phong tỏa, phóng viên nằm vùng ở bên ngoài, mong chờ được phỏng vấn.
Trầm Khánh Khánh đã sớm nắm rõ kịch bản nằm lòng, nhưng sau năm ngay diễn lại vẫn cảm thấy có chút khó khăn, nhất là nhìn thấy Phương Thuấn.
Sau mấy màn diễn không thuận lợi, Lý đạo cho là cô đi đường mệt nhọc, ngược lại không nói gì, phân phó nghỉ ngơi nửa giờ. Trầm Khánh Khánh ngồi một bên, cầm kịch bản nghiên cứu cẩn thận, trên đầu đột nhiên có bóng mát. Cô không nhìn cũng biết là ai, nói một cách miễn cưỡng: “Có gì chỉ giáo?”
Phương Thuấn vẻ như không có việc gì, giống như hai người chưa từng có khúc mắc: “Hết bệnh rồi à?”
Trầm Khánh Khánh lười đáp lời hắn, chỉ đáp đại một tiếng.
Phương Thuấn vẻ mặt chân thành: “Tôi thay mặt An Thiến xin lỗi với cô, hi vọng không làm ảnh hưởng đến quan hệ của cô và Trữ tiên sinh.”
Trầm Khánh Khánh nhớ tới lời An Thiến nói liền bực bội, mấy lời nói đó suýt nữa xé rách bản mặt của cô và Trữ Mạt Ly, coi như người dưng, không đúng, cô quả thật đã trở mặt với Trữ Mạt Ly, chẳng qua là Trữ Mạt Ly không âm ĩ với cô thôi, giờ nhớ lại, thật ra cô cũng không có phản ứng gì lớn lắm.
Lời nói là từ trong miệng mà ra, nhưng ai biết đó có phải là sự thật hay chỉ là một phiên bản, nhọc công cô lúc đó giận dữ, nếu đổi thành bây giờ cũng sẽ không mất bình tĩnh.
Trầm Khánh Khánh khép lại kịch bản, khẽ nghiêng mặt, cười như không cười: “Anh lợi dụng tôi xong rồi, lại mang hết tội đổ lên người An Thiến, tôi dễ bị khi dễ thế sao?”
Những thủ đoạn này của Phương Thuấn đương nhiên là làm cho An Thiến xem, nhưng việc mạo hiểm này gánh chịu hậu quả có chút lớn, nếu Trữ Mạt Ly đột nhiên không vui mà rút bớt tài chính, đến lúc đó hắn ngay cả người lẫn tiền cũng đều không có.
“Tất cả đều là người trong giới, để ý nhiều vậy làm gì. Bây giờ không phải rất tốt sao, coi như quảng cáo cho đoàn phim.”
“Tôi đúng là không để ý thật.” Tầm mắt lạnh bạc của Trầm Khánh Khánh nhẹ nhàng đảo qua khuôn mặt tương tự như Trữ Mạt Ly của hắn, “Tôi cũng không cam đoan là Trữ tiên sinh sẽ không để ý.”
Phương Thuấn không có chút nào không kích động: “Tôi chỉ là một cái lá chắn, bằng không nếu chuyện của các người lộ ra ngoài, thì chấn động đến cỡ nào. Đừng nói là cô không hề nghĩ tới?”
Nếu đổi là mấy ngày trước đây, Trầm Khánh Khánh nhất định sẽ tẩy sạch quan hệ giữa cô và Trữ Mạt Ly, nhưng hôm nay cô lại cúi đầu không nói, như là đang tự hỏi cái gì, Phương Thuấn cũng không quấy rầy tiếp, mỗi người đều có tâm sự không thể để lộ ra ngoài.
Tâm trạng của Trầm Khánh Khánh sau đó có vẻ tốt hơn, mấy màn diễn rất nhập vai, Lý đạo khá hài lòng, lúc chạng vạng cho cô kết thúc công việc sớm về nhà nghỉ ngơi, sáng mai lại tới quay tiếp tập sau.
Trầm Khánh Khánh dưới sự yểm trợ đi ra từ trong góc vắng vẻ, không ngờ tới vẫn có phóng viên đợi ở bên ngoài, thấy cô đi ra, lập tức tầm mắt sáng trưng, xách camera, bút ghi âm vọt tới: “Trầm tiểu thư, không biết có thể phỏng vấn vài câu không?”
Trầm Khánh Khánh đi đường vất vả, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi thật, có chút giống dáng vẻ sinh bệnh, cười cười một cách khéo léo, Ada bên cạnh sớm đã tiến lên ngăn lại, khách khí giải thích thân thể Trầm Khánh Khánh không khỏe, không tiếp nhận phỏng vấn.
“Trầm tiểu thư, có một câu hỏi, party sinh nhật vào ngày mốt của cô có mời Trữ tiên sinh không?”
Trầm Khánh Khánh dừng lại một chút, nghĩ nghĩ, câu hỏi này cũng không có gì không tốt trả lời, dù sao Trữ Mạt Ly cũng đã nói sẽ không tới tham gia, vì thế quay người qua nói: “Sẽ không.”
Sau khi lên xe, Ted vội vàng hỏi cô: “Mạt Ly không đến chúc mừng sinh nhật em?”
“Ừ. Có gì kỳ quái sao.”
“Không phải…” Ted thay đổi đề tài, “Anh đã mời Thiệu luật sư tới nhà chờ em rồi, đêm nay sẽ gặp được cô ấy, có gấp lắm không, em nên nghỉ ngơi hai ngày trước đã.”
Gương mặt Trầm Khánh Khánh lẫn trong bóng tối, thần sắc mơ hồ, giọng nói của cô rất lạnh nhạt, lại lộ ra một ý niệm thật lớn, giống như nếu không bắt lấy nó, sẽ mất đi quyết tâm: “Chỉ đêm nay thôi, em sợ qua hai ngày nữa, sẽ không còn dũng khí.”
Cùng luật sư bàn bạc hết một giờ, Thiệu luật sư đi rồi, Trầm Khánh Khánh mới phát hiện hôm nay làm việc liên tục đến mức mệt mỏi vô cùng, tắm rửa xong, trở vô phòng leo lên giường ngủ. Nhưng đột nhiên nhìn thấy cái điện thoại nằm trên đầu giường, do dự một chút, vẫn mở máy lên, một hồi, có một loạt tin nhắn được gửi tới, từ cùng một dãy số.
Trầm Khánh Khánh nằm bò trên giường, ánh sáng màn hình thoạt nhìn có chút vặn vẹo, cô vuốt ve bàn phím, chậm rãi gửi đi mấy chữ. Sau đó, tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trầm Khánh Khánh đã đến đoàn phim, công tác quay phim hôm nay rất nặng, Trầm Khánh Khánh quay từ sáng sớm đến muộn, cơm nước đều ăn qua loa, đợi đến khi kết thúc công việc đã là gần rạng sáng. Đêm khuya lạnh lẽo, sao sáng rét người, Trầm Khánh Khánh đột nhiên đứng bất động ở đầu đường giống như đang chờ đợi gì đó.
Ted mới đầu hơi khó hiểu, sau đó nghe thấy miệng cô lẩm bẩm, nhìn cẩn thận hóa ra là đang đếm ngược: “5, 4, 3, 2, 1, ai, lại già thêm một tuổi rồi.”
Ted vội vàng nói: “A, đã mười hai giờ rồi, sinh nhật vui vẻ.”
Tin nhắn chúc mừng đầu tiên vừa tới đúng lúc, mở ra nhìn, là của Quân Quân, vẫn là bạn bè thân thiết, bảo party sinh nhật cô không tiện tham dự, cô ấy sẽ giúp cô mở một party nhỏ, bảo cô dự party lớn xong rồi nhanh tới.
Kỳ thật, party lớn của công ty chỉ là làm cho có hình thức thôi, mình vất vả để cho người ngoài xem. Nhưng mặc kệ thế nào, hình thức thì cũng vẫn phải làm, vì chứng minh năng lực của công ty, nhân khí cường thịnh, khoe khoang náo nhiệt.
Trầm Khánh Khánh vừa kết thúc công việc hôm nay xong lập tức chạy tới khách sạn, tuy rằng năm rồi công ty cũng mở tiệc sinh nhật cho cô, nhưng lần này thì đặc biệt phô trương hơn, ngoài trừ giúp cô đặt bao hết, thì toàn bộ cấp cao hầu như đều tham gia, không ít phú thương phú hào, nhân sĩ trong giới cũng đều sôi nổi đến tiệc chúc mừng sinh nhật Trầm Khánh Khánh, là vì nể mặt mũi của Hoàn Nghệ. Trầm Khánh Khánh là nhân vật chính của đêm nay, công ty vì cô mà dày công chuẩn bị cả đống trang phục, hoa phục cả người thuần trắng, giống như nữ hoàng băng tuyết, lấp lánh khiến cho người ta không mở mắt ra được.
Phóng viên đã sớm chặn đón trước cửa khách sạn, nhưng phần lớn chỉ có thể vây xem, chỉ có một vài phóng viên nhận được giấy mời vào cửa mới có thể vào trong tham dự buổi party long trọng khó gặp này.
Những nhân vật đến đây đều có máu mặt, duy chỉ có một người còn chưa xuất hiện. Trầm Khánh Khánh mặc dù đã sớm biết, nhưng lúc này không nhìn thấy người đó, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mác. Nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô là nhân vật chính của tối nay, là trọng tâm chú ý của hàng ngàn ánh mắt, huống chi bây giờ cô còn được đề cử giải thưởng Hoa Duy, đúng thật là náo nhiệt vô cùng.
Làm nhân vật chính, đương nhiên là nhân khí mãn bằng, bao nhiêu người cầm theo ly rượu đứng xếp hàng chúc mừng cô, tư thái nữ vương nghiễm nhiên tràn đầy khí thế.
Trong lúc trò chuyện, đột nhiên có một vị nghệ sĩ nào đó dưới trướng của Hoàn Nghệ hỏi: “Sao hôm nay không thấy Trữ tổng?”
Liêu Khả Nhi đứng bên cạnh giễu cợt nói: “Không thấy báo chí đưa tin sao, chị Khánh Khánh nói không mời Trữ tổng.”
“Thật hay giả?” Người nọ líu lưỡi, vội nhìn về phía Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh đã hơi say, mặt đỏ như hoa đào, đôi mắt sáng rực, ít đi chút lạnh lùng, nhiều hơn chút xinh đẹp, cô cười nói: “Trữ tổng có công sự trong người.”
Liêu Khả Nhi cười hì hì nói: “Việc gì mà lại còn quan trọng hơn cả sinh nhật của chị Khánh Khánh.”
Trầm Khánh Khánh cười mà không nói.
Có phóng viên cũng sáp lại gần: “Trữ tổng có tặng quà không?”
Nhắc tới chuyện này Trầm Khánh Khánh liền nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi trước khi cô đến còn chưa trả lời câu hỏi của hắn, nói gì đến quà.
Trầm Khánh Khánh đáp cho có lệ: “Quà nhiều lắm, tôi còn chưa có kiểm kê.”
Liêu Khả Nhi thấy Trầm Khánh Khánh không muốn trả lời, liền chuyển hướng đề tài: “Chị Khánh Khánh, lần này công ty gióng trống khua chiên mở tiệc chúc mừng sinh nhật cho chị lớn như vậy, chị cũng phải có biểu hiện gì nha.”
Trầm Khánh Khánh “Ừ” một tiếng, để cho cô ta nói tiếp.
“Hợp đồng của chị sắp hết hạn, phải đi hay là ở lại, tất cả mọi người rất quan tâm.”
Câu nói này của cô ta vừa xong, mọi người chung quanh đều cảm thấy hứng thú: “Hai tuần nữa sẽ trao giải thưởng Hoa Duy, nếu đến lúc đó chị lại nhận thêm một giải thưởng nữa, giá trị con người nhất định sẽ trở thành gấp đôi, giá trị của chữ ký kia nhất định không phải nhỏ.”
Trầm Khánh Khánh cẩn thận suy nghĩ, đúng thật là có chuyện như vậy, hợp đồng của cô và Hoàn Nghệ cuối năm sẽ hết hạn, vừa đúng sáu năm, hợp đồng mang lại cho cô rất nhiều thứ, nói là thay đổi cuộc sống của cô cũng không có quá đáng. Lại thêm chuyện giao ước Trữ Mạt Ly cũng không nhắc tới với cô, nhưng thời gian cấp bách, vừa trao giải thưởng xong là hết hạn, cho dù cô có đạt giải hay không, trong một năm này, cô cũng là nữ ngôi sao có địa vị trong giới…
Giờ phút này, Trầm Khánh Khánh nhìn thấy một đống ánh mắt cực kỳ hâm mộ trước mặt, trong đầu bỗng nhiên nảy sinh một vấn đề, cô nổi tiếng vốn là vì tiếp cận Trữ Mạt Ly, nhưng tình hình hiện tại cũng là cô tìm được Trữ Mạt Ly rồi sau đó mới nổi tiếng.
Lý do cô bước vào trong vòng luẩn quẩn này tựa hồ có hơi rối loạn.
“Chị Khánh Khánh?”
Trầm Khánh Khánh lấy lại tinh thần, nở nụ cười không chê vào đâu được, ra vẻ thần bí nói: “Vấn đề hợp đồng không cần vội, tôi cũng không lo lắng lắm, đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
“Ha ha, xem ra lần này Trữ tổng phải tốn kém lắm đây.”
Trầm Khánh Khánh mỉm cười không thèm đáp lại.
Party cho đến khuya, Trầm Khánh Khánh có chút không kiên nhẫn, lòng của cô vẫn để ở một nơi khác, vất vả lắm mới thoát thân được, lễ phục còn chưa kịp thay cô trực tiếp đến chỗ hẹn.
Quả nhiên, lúc cô tới vẻ mặt của Quân Quân đã giống như bị táo bón, lại là dáng vẻ không thể phát tác, Trầm Khánh Khánh lập tức nở nụ cười bước tới chịu tội, chưa đợi cô giải thích xong, Quân Quân đã ngắt lời cô: “Tao không túc giận vì chuyện này.”
“Vậy chứ mày làm sao?”
Quân Quân chỉa chỉa ra phía sau, phiền chán nói: “Sao hắn lại đến đây.”
Trầm Khánh Khánh nhìn ra phía sau, chỗ này đã bị Quân Quân bao hết, lúc này bên trong cũng không có bao nhiêu người, dưới ánh đèn mờ ảo u ám, có bóng dáng của một người có vẻ không giống với bầu không khí xung quanh, trước mặt người nọ tuy là bày một đống rượu, nhưng không có uống, một người im lặng ngồi ở đó, giống như là học trò đang chờ đợi thầy giáo tới dạy.
“Là tao mời anh ta tới.” Trầm Khánh Khánh nhìn một bên mặt của Quý Hàm, nụ cười trên mặt nhạt đi nhiều, “Tao muốn tặng cho anh ta một món quà.”
“Quà? Quà gì, thọ tinh mà lại muốn tặng quà cho người khác, lần đầu tiên mới nghe nói.”
Phía sau truyền tới một giọng nói trầm thấp, hàm chứa chút ý cười, chỉ là hai ngày không nghe thấy, nhưng lại cứ như đã mấy đời.
Cả người Trầm Khánh Khánh chấn động, đầu óc nháy mắt trống rỗng, nhanh chóng quay người lại, khi nhìn thấy rõ diện mạo người nọ, há hốc miệng nhưng chỉ phát ra được một âm tiết “A…?”
Trữ Mạt Ly quần áo thuần trắng, tựa như đạp ánh trăng mà đến, giống như có ánh bạc chiếu trên đầu vai anh, nửa bên mặt của anh đang vẽ nên một đường cong mềm mại, tuấn mỹ đến xuất trần.
Trầm Khánh Khánh sững sờ cả buổi, mới nghẹn ra được một câu đứng quãng: “Sao anh…lại ở đây, không phải anh vẫn còn đang trên máy bay sao?!!”
Trữ Mạt Lu đi đến trước mặt cô, nghiêng đầu chậm rãi nói: “Em đã không mời anh đến dự tiệc, anh đành phải không mời mà đến.”
“…Không phải anh nói không về kịp sao.” Trầm Khánh Khánh đáp trả lại.
Trữ Mạt Ly cúi người xuống thấp, nhìn thấy gương mặt của cô ửng đỏ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt: “Nếu anh không nói thế, thì bây giờ làm sao có kinh hỉ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...