Không Xứng - Mạo Lang Lang
Người đàn ông họ Nam dắt hai chị em cô đến trước cổng biệt thự 57 ở phố Thiên Tân.Ông ta chỉnh lại gọng kính,mắt không buồn liếc nhìn cô nói:
"Từ nay đây sẽ là nhà của hai con..."
Khúc An Tịnh vịn lấy hai vai Tiểu Đồng nhìn Nam Chi Hải chăm chăm.Trong lòng đầy thắc mắc cũng như có chút nghi hoặc
Đám tang mẹ cô chỉ vừa trôi qua đúng 3 hôm người đàn ông này liền đến đòi dẫn cô và Tiểu Đồng đi mà không hề nói lí do khiến An Tịnh không khỏi cảnh giác,trong lòng vô cùng bất an
"Muốn hỏi gì thì hỏi đi..."Người đàn ông dựa vào tường hút thuốc.Làn khói trắng phả ra mờ ảo tựa như sương mù buổi sáng sớm.Bên ngoài thiếu ánh sáng nên hơi tối,chỉ có ánh trăng khuya rọi sáng làm khuôn mặt người đàn ông bị bóng tối nuốt chửng trở nên vô cùng quỷ quái
"Ông là ai?Ông có quen mẹ tôi phải không?"
Điếu thuốc trên tay Chi Hải bị bẻ gập xuống.Ông vất điếu thuốc dưới đất,dùng chân chà sát nó trên nên đường.Nam Chi Hải không trả lời cô,giơ tay lên bấm chuông
Thấy câu hỏi của mình không nhận được hồi âm,cô kéo tay Tiểu Đồng,cúi đầu cung kính
-"Cảm ơn sự đãi ngộ của ông.Nhưng nếu không biết gì về ông tôi cũng không có lí do gì để ở lại đây.Xin phép..."
Khúc Tiểu Đồng nãy giờ chỉ mãi ngẩn người ngắm nhìn căn biệt thự xa hoa kia,khi bị kéo thì giật mình chớp chớp mắt nhìn An Tịnh
"Sao vậy chị,em thấy ở đây rất tốt.Nếu không ở đây thì đi đâu?Nhà của mẹ bị công ty thu hồi lại rồi.Em không muốn sống cuộc sống ở đầu đường xó chợ..."
"Nghe muội muội con nói gì rồi chứ.Ta dám lấy danh dự ra đảm bảo cuộc sống của hai con ở đây sẽ vô cùng đầy đủ,thậm chí là rất dư giả.Chi phí cho hai con ra sẽ chu cấp toàn bộ..."
Nam Chi Hải rút trong túi áo ra một điếu thuốc mới,châm lửa rồi ngậm vào miệng.Một lúc sau,người hầu bên trong đi ra mở cửa.Cả một hàng người đều cung kính cúi đầu
Bao nhiêu người cúi đầu trước một người,cảnh tượng này cô thật sự vừa không quen vừa sợ.Kiên quyết đòi dẫn em đi
"Em của tôi,tôi tự biết lo cho nó..."
"Chị...cho dù bây giờ chị có nuôi được em nhưng sau này chị có thể đảm bảo không?Em muốn tiếp tục đi học,không muốn sống lang thang"
"Tương lai của con và Tiểu Đồng lần này phụ thuộc cả vào quyết định của con"
Thời khắc này,An Tịnh chỉ biết cúi đầu...
Cô không muốn sống dựa dẫm vào người ta,càng không muốn bị gọi là đồ ăn bám.Ai biết được người đàn ông này có ý đồ gì...
Tiểu Đồng ở trường học rất khá,luôn được giáo viên tán thưởng.Cô không muốn vì quyết định của mình mà làm con bé bỏ lỡ cả một tương lai tươi sáng...
Trước khi mất,mẹ đã dặn rằng phải lo cho Tiểu Đồng thật tốt.Là một người con,cô đương nhiên muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ và cũng muốn làm tốt bổn phẩn của một người chị...
"Ông có dám đảm bảo rằng sẽ không làm tổn hại đến Tiểu Đồng chứ?"
"Ta đảm bảo..."
Tiểu Đồng nghe xong,thần sắc rạng rỡ hơn hẳn...
Sống cuộc sống nghèo khổ suốt 15 năm,cuối cùng cô cũng có thể hưởng được thứ gọi là vinh hoa phú quý...
Cô giật tay mình ra khỏi tay An Tịnh chạy vào trong.Bước chân dứt khoát cứ như rằng chậm một bước thì cánh cổng kia sẽ bị đóng lại.Riêng Khúc An Tịnh vẫn chần chờ,không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng e ngại...
Giống như ông ta đang bố thí chút thương hại cho cô vậy...
Nam Chi Hải ném chìa khóa xe cho người hầu,ông nói:
"Điều kiện là con phải ở đây 7 năm.Ta sẽ chăm sóc tốt cho hai chị em con.Nếu con muốn ra khỏi cái nhà này thì em con cũng phải đi theo.Cho dù là con trai của ta cũng sẽ không thể giữ nó lại được.Chắc con cũng sẽ không muốn tương lai của em gái mình vì con mà bị vùi dập chứ..."
Phải rồi,tương lai của em cô không thể vì cô mà bị vùi dập.Mẹ Tiểu Đồng cất công nuôi nấng cô suốt 15 năm,bây giờ chính là lúc để cô trả nợ ân tình...
Lí do cô ở lại đây không phải vì cuộc sống sung sướng mà là vì Khúc Tiểu Đồng.Nếu đã vậy thì không việc gì phải hổ thẹn
Khúc An Tịnh ngẩng đầu lên,cười mỉm.Nụ cười đó chắc cũng được coi như một lời đồng ý nhỉ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...