Không Xong! Nữ Chủ Trùng Sinh!
Người đàn ông bị bảo vệ kéo lên, ông ta sợ sệt nhìn cô, hoảng hốt quát to:
“Các người muốn làm gì tôi? Tôi sẽ kiện các người!”
Bảo vệ đè ông ta xuống, có chút ăn năn nói với cô:
“Chúng tôi để một tên chạy thoát!”
“Các anh vất vả rồi!” Hàn Thanh Dao không để ý phất phất tay. Cô quay sang người đàn ông kia, nghiêm giọng “Ông không phải là công nhân, cũng không phải người của công ty!”
“Ai… Ai bảo thế! Tôi là công nhân của công ty!” Ông ta chột dạ quát lên.
“Nếu ông là công nhân, ông sẽ biết với tình hình kinh tế hiện nay, tìm kiếm việc làm là không dễ dàng. Đồng lương của công nhân không cao nhưng cũng không thấp, nghỉ việc sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thu nhập. Nếu ông là người của công ty, ông sẽ biết việc làm ở công ty đãi ngộ tốt ra sao, sẽ không tùy tiện bỏ việc như vậy. Nói! Ai sai ông tới đây kích động đám đông? Không nói tôi lập tức giao ông cho cảnh sát!”
Người đàn ông nghe tới việc bị cảnh sát bắt, hai chân lập tức nhũn ra, gào khóc:
“Tôi… Tôi sai rồi! Là ông Hàn sai tôi đến. Cầu xin cô! Đừng giao tôi cho cảnh sát!”
Hàn Thanh Dao thở dài một tiếng, dù đã nghi ngờ từ trước nhưng khi nghe được kết quả vẫn khiến cô thất vọng. Hàn Chương, thân xác này thật sự là con gái ông sao?
“Giám đốc! Không xong rồi!” Cậu thư ký hớt hải chạy ra “Ngân hàng cử luật sư tới đòi khoản dư đã cho chúng ta vay!”
“Luật sư đâu?”
“Đã mời đến phòng cho khách.”
Hàn Thanh Dao xoa trán, cô có chút choáng. Trong vòng một ngày, những gì tồi tệ nhất đều xảy ra rồi. Đến mau, đến mau a! Giải quyết hết một lần thì tốt rồi, sau này sẽ không phải phiền não nữa.
“Chào cô! Tôi là Trác Vân Huyền, là luật sư của ngân hàng Bạch Kim. Tôi được giám đốc cử đến để đòi lại khoản nợ dư công ty cô đã vay. Mong cô hợp tác!”
“Luật sư Trác! Rất vui được gặp anh! Tôi tên Hàn Thanh Dao, là Tổng giám đốc của công ty. Không biết anh đang nói đến khoản dư nào?” Hàn Thanh Dao quyết định giả ngu, có thể kéo dài được thì cô phải kéo dài, cô không thể thỏa hiệp nhanh thế được.
Trác Vân Huyền cười ôn hòa đánh giá người con gái trước mắt. Cô khá cao, mi mắt như họa, thái độ không kiêu ngạo.Vóc dáng cô cao gầy, mặc trên người bộ quần áo công sở chỉn chu, tôn thêm chút khí chất thành đạt cho người con gái chưa trai sự đời. Áo vest bên ngoài tôn lên vòng eo mảnh khảnh, áo sơ mi trắng viền đen tạo nên nét thanh thuần quyến rũ khó tả. Chiếc váy công sở đen tuyền tôn lên đôi chân trắng muốt. Hắn híp mắt, qua cách ăn mặc, hẳn là một phụ nữ không quá bảo thủ, ngược lại khá phóng khoáng. Dĩ nhiên, đây là qua vẻ ngoài. Trác Vân Huyền vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, cầm tách trà lên thưởng thức.
“Đều là người thông minh, cô không nên làm thế. Bằng không, hậu quả không phải là thứ cô có thể gánh chịu.”
Hàn Thanh Dao vẫn cười đến vô tội. Đôi mắt cô như tia lazer không ngừng quét toàn thân người đàn ông trước mắt. Bộ quần áo được cắt may thủ công tôn lên vóc dáng với tỷ lệ cơ thể gần như hoàn mỹ. Người đàn ông này, đẹp trai và quyến rũ đến khó cưỡng. Mái tóc chỉn chu, nụ cười luôn thường trực trên môi. Tuy ý cười không đạt đến đáy mắt, nhưng không thể phủ nhận nụ cười và đôi mắt của hắn đều đẹp đến hút hồn. Cực phẩm thế này lại đi làm luật sư, thật đáng tiếc!
“Luật sư Trác quá lời! Tôi chỉ là sinh ra có chút vẻ ngoài, gia thế có chút tốt. Tôi thật sự không thông minh như anh nghĩ đâu!” Ngụ ý, tôi đây chính là muốn giả ngu đến cùng, anh làm gì được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...