Nhận được thông tri của quản gia, bác sĩ tư nhân của trang viên ngay lập tức tới kiểm tra cho tiểu Griffin. Sau khi xác định nó chỉ là đang thay lông, không có vấn đề nào khác liền thuận tiện kiểm tra cho Tổ Vũ một chút.
Đương nhiên, Tổ Vũ không có vấn đề gì cả.
Lát sau bác sĩ liền lấy dịch dinh dưỡng đã chuẩn bị từ trước ra giao cho quản gia.
"Ruin thiếu gia ngủ một giấc này sợ rằng đến mai mới có thể tỉnh lại, ngươi cách hai tiếng liền cho nó uống một chút, không cần nhiều, một phần ba ống là tốt rồi. "
Dịch dinh dưỡng hiện tại chính là đồ ăn lỏng tiện lợi nhất của Liên bang, hương vị được chế biến giống các loại nước trái cây khác nhau, uống một ống là có thể đảm bảo nhu cầu dinh dưỡng cho một ngày. Dịch dinh dưỡng xuất hiện đầu tiên tại quân đội với vai trò đồ ăn quân dụng, sau này mới được lưu truyền trong thị trường, tới nay cơ hồ mỗi nhà đều sẽ chuẩn bị một ít, ngoài ra nó còn là đồ ăn được ưa chuộng nhất đối với những chuyến đi dài hoặc ra ngoài thám hiểm.
Nhưng trên bàn cơm của các chủ nhân nhà Melved, không thể tìm thấy loại đồ ăn này.
Dịch dinh dưỡng tuy có thể cũng cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể, nhưng dù gì nó cũng là chất lỏng, không có cảm giác chắc bụng cùng hương vị mà đồ ăn dạng rắn đem lại, hương vị trong thời đại các loại đồ uống đủ loại khẩu vị xuất hiện ùn ùn không dứt thì cũng chỉ tạm coi là bình thường, thế cho nên nó bị đầu bếp Bernard coi như đại địch, quyết không cho phép xuất hiện trên bàn ăn của các chủ nhân.
Bác sĩ cũng sống tại trang viên đương nhiên hiểu rất rõ tật xấu của vị đầu bếp Griffin kia, cố ý mang dịch dinh dưỡng chuyên dụng cho con non cấp cho quản gia, chính là loại được đặc biệt chế tạo cho con non tộc Griffin trong thời kỳ thay lông.
Quản gia nhận lấy hai hộp dịch dinh dưỡng từ tay bác sĩ liền khó hiểu mà nhìn hắn:"Tại sao lại là hai hộp?"
Kỳ thay lông của các con non đều dài khoảng một tháng, dịch dinh dưỡng cần dùng cùng lắm là một hộp mười ống, nhưng bác sĩ lại cho hắn hai hộp.
Quản gia chuyển tầm mắt về phía Tổ Vũ đang ngồi bên cạnh tiểu Griffin:"Leo thiếu gia hẳn là cũng sắp bước vào kỳ thay lông. "
Kỳ thật trong lòng hắn còn có chút nghi hoặc, chuyện con non lớn hơn một chút kia kỳ thực là thể Clone hắn cũng biết, trên lý thuyết, dưới hoàn cảnh tương đồng thì đứa thay lông đầu tiên phải là nó mới đúng, thế nhưng hôm nay con non nhỏ hơn đã mọc ra lông vũ mới, con lớn hơn này mới chỉ xuất hiện một chút dấu hiệu, thật sự có chút kì quái.
Bất quá loại chuyện này cũng không hẳn là nhất định xảy ra như thế, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên hắn cùng lúc tiếp xúc với cả nguyên thể và thể Clone, cho nên đối với phương diện này hắn cũng không có nhiều hiểu biết.
Nghe bác sĩ nói xong, quản gia cũng chuyển ánh mắt về phía Tổ Vũ.
Nhớ tới thân phận thật sự của đối phương, trong mắt hắn liền nổi lên nồng đậm ý cười.
Cuộc sống sinh hoạt càng ngày càng trở nên sung sướng a.
Trước khi bác sĩ tới mới gian nan chọn việc thay lông thay vì bị phát hiện, Tổ Vũ sống không còn gì luyến tiếc ghé vào một chỗ, một bên nhìn bộ đang xấu hề hề của tiểu Griffin khi thay lông, một bên suy nghĩ xem làm cách nào để khi thay lông bản thân có thể dễ nhìn một chút.
Cho dù là thay lông, hắn cũng không muốn trở nên xấu giống tiểu Griffin!
Đã nhìn qua gà trống chọi nhau lông rơi rụng đầy đất chưa? Hiện tại bộ dáng của tiểu Griffin chính là như vậy. Vốn dĩ lông nhung xù xù đáng yêu, bây giờ lại bị rụng đi không ít, khiến cho da thịt trụi lủi phía dưới cũng bị lộ ra. Mà phi vũ mới mọc cũng chỉ mới được một bộ phận nhỏ, mọc lởm chởm xen kẽ bên trong lông nhung không hề có quy tắc, cơ hồ đủ để bức chết người có hội chứng ám ảnh cưỡng chế.
Cecil nhận được thông tri của quản gia mà gấp rút trở về, sau khi nhìn thấy bộ đang của tiểu Griffin, biểu tình kia cũng là một lời khó nói hết.
Lúc này Tổ Vũ mới nhớ tới việc bị này cũng là một con Griffin, khi còn bé cũng cần phải thay lông.
Nghĩ đến điểm này, Tổ Vũ đột nhiên cảm thấy thay lông cũng không phải việc gì khủng bố lắm, lịch sử đen tối gì gì đó, tất cả mọi người đều có, làm gì có ai có quyền cười nhạo người khác?
(Quản gia: Cười mà không nói.)
Ngày hôm sau rốt cuộc tiểu Griffin mới từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, vốn dĩ lúc đầu còn rất có tinh thần chuẩn bị rời giường.
Cho đến khi hắn nhìn đến bộ dáng hiện tại của bản thân, liền sợ tới mức trốn trong chăn không dám ra ngoài.
Cách một tấm chăn, quản gia cùng Tổ Vũ tựa hồ còn nghe được tiếng kêu pi pi nhỏ yếu bất lực, phảng phất như đang khóc của nó.
Tuy còn là con non, nhưng nó đã có thẩm mĩ quan của chính mình.
Mà người máy bảo mẫu mặt ngoài bóng loáng đến mức có thể soi gương đã bị quản gia coi như đầu sỏ gây tội khiến tiểu Griffin hoảng sợ, bị trực tiếp chỉ huy đến phòng cất chứa lầu một tự mình tắt máy ngủ đông.
Trong khoảng thời gian này, không thể để người máy bảo mẫu chăm sóc con non.
Quản gia dỗ dành hồi lâu cũng không thể đem tiểu Griffin dỗ đi ra, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn Tổ Vũ.
"Leo thiếu gia, ngươi đến khuyên nhủ Ruin thiếu gia đi. "
Loại thời điểm này đại khái chỉ có hắn mới có thể làm cho con non nghe lời.
Tổ Vũ bất đắc dĩ tiến lên vỗ vỗ tiểu Griffin đang co thành một nắm trong chăn, pi pi kêu vài tiếng.
[ Mau ra đây, hôm nay Bernard (đầu bếp) làm món thịt viên ngươi thích nhất đó nha.]
Trong chăn chỉ vang lên một trận âm thanh pi pi đại biểu cho cõi lòng đang kêu rên của tiểu Griffin. Tiểu Griffin bị dọa hiển nhiên đã cho rằng bản thân sinh bệnh, lại không muốn bộ dáng xấu xí của mình bị người khác nhìn thấy mới trốn ở bên trong không chịu ra, lúc này ngay cả đồ ăn yêu thích nhất cũng không thể dụ dỗ được nó.
Tổ Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ pi pi:[ Ngươi không phải sinh bệnh, ngươi đang thay lông, ngươi nhìn xem, hiện tại ta cũng bắt đầu rụng lông giống ngươi a. ]
Tiếng kêu trong chăn lập tức đình chỉ, sau đó nắm nhỏ trong chăn kia mới hoạt động vài cái, rốt cuộc lộ ra một cái đầu nhỏ đáng thương hề hề.
Tổ Vũ cảm thấy quả thực không thể nhìn thẳng, sau một hồi vật lộn trong chăn, lông vũ của tiểu Griffin vốn dĩ rụng không sai biệt lắm lại càng rụng lợi hại hơn, đặc biệt là trên đầu, điều này khiến nó thoạt nhìn thật giống một con kền kền.
[ Ca ca là đồ lừa đảo! Ngươi căn bản không có rụng lông!!!]
Hắn thật sự có rụng mà, chỉ là rụng không nhiều mà thôi.
Tổ Vũ vì muốn bản thân trong quá trình thay lông có thể đẹp một chút, liền cố ta làm cho lông nhung phân tán rụng xuống, điều này khiến hắn không giống tiểu Griffin xấu như mắc bệnh rụng tóc, chẳng qua phi vũ vẫn chưa mọc ra khiến hắn nhìn không có xù xù bông bông như ngày xưa mà thôi.
Kết quả chút thủ đoạn bảo tồn cái đẹp này lại khiến tiểu Griffin nghi ngờ hắn là kẻ lừa đảo, Tổ Vũ cảm thấy thực bất đắc dĩ.
Cuối cùng phải nhờ quản gia xuất ra đòn sát thủ mới có thể khiến tiểu Griffin từ trong chăn bò ra.
Thay lông không thể nghi ngờ chính là thời kì xấu nhất của con non tộc Griffin, ngay cả Tổ Vũ cũng không nhịn được dùng quang não chụp lại bộ đang xấu hề hề của tiểu Griffin, chuẩn bị chờ mai sau cho nó nhìn xem, càng miễn bàn tới vị quản gia yêu thương con cháu, mỗi một giai đoạn trưởng thành của các thiếu gia đều phải chụp lại lưu trữ.
Trong đó, đương nhiên cũng có của Cecil.
Quản gia cho tiểu Griffin nhìn chính là những hình ảnh của Cecil khi còn là con non, hơn nữa còn là ảnh chụp hắn đang trong kỳ thay lông.
Còn là ảnh chụp lại thời kỳ xấu nhất của hắn.
Quả thực nhìn như một con gà con bị vặt lông chuẩn bị cho vào nồi.
So sánh qua, bộ dáng của tiểu Griffin thoạt nhìn cũng không còn thê thảm như trước.
Đồng dạng, nội tâm tiểu Griffin cũng cảm thấy được cân bằng.
Có đối lập mới có hạnh phúc, tiểu Griffin nhìn con non lông đen còn xấu hơn mình kia, cảm thấy bộ dáng của bản thân còn miễn cưỡng có thể nhìn được.
.....Chờ đến khi ngươi nhìn đến cái đầu nhỏ trọc lốc của ngươi, ngươi sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Tổ Vũ quyết định trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được để tiểu Griffin nhìn thấy bộ dạng của nó nữa, bằng không nhất định sẽ xuất hiện một trận náo loạn.
Quản gia cũng có suy nghĩ giống hắn liền ngay lập tức phân phó người hầu trong trang viên đem tất cả các đồ vật có khả năng phản quang thu hồi, thu không được liền đem đồ vật khác trùm lên, nhất quyết không thể để cho Ruin thiếu gia nhìn thấy bộ dạng hiện tại của chính mình.
Mà lúc này, phòng thay quần áo cho con non rốt cuộc phát huy tác dụng.
Quản gia dùng bàn chải lông đặc chế đem lông rụng trên người của tiểu Griffin từ trên xuống dưới toàn bộ đều chải xuống, lông chim trên cổ và cánh hắn không đụng vào, để mặc nó sinh trưởng rồi rụng tự nhiên, sau đó tìm một bộ quần áo nhỏ mặc lên cho nó.
Quần áo là đồ liền thân kết hợp với mũ, sau khi mặc xong vừa vặn có thể che khuất đầu của tiểu Griffin, chỉ lộ ra cái mặt ưng nho nhỏ, ngay cả cánh trên lưng cũng có một lớp vải bao trùm, vừa nhẹ vừa mỏng, không ảnh hưởng đến hành động, lại có thể làm tiểu Griffin thoạt nhưng thật manh manh.
Tổ Vũ sau khi xem qua cũng mặt dày với sỉ muốn quản gia chải lông cho chính mình, lại mặc một bộ quần áo giống tiểu Griffin, chỉ là size lớn hơn một chút.
Có quần áo che khuất không cần nhìn đến bộ đang chân thật của chính mình khiến tiểu Griffin rất nhanh liền đầy máu sống lại, cùng Tổ Vũ được quản gia ôm đi ăn thịt viên mỹ vị.
Bất quá đến khi họ nhìn đến Cecil vừa công tác trở về, một thật một giả hai cái con non liền tựa đầu vào nhau khe khẽ nói nhỏ hồi lâu, thường thường còn liếc nhìn Cecil một cái, phát ra một trận pi pi pi tiếng cười.
Cecil tai thính mắt tinh mơ hồ nghe được một chút từ ngữ mấu chốt, sắc mặt lập tức đen thui nhìn về phía quản gia:"Ngươi cho chúng nó nhìn video của ta?"
Quản gia không hề cảm thấy áy náy gật gật đầu:"Ruin thiếu gia bị bộ dáng của chính mình dọa, cho nên ta dùng video của tiên sinh để an ủi nó, hiệu quả thật không tồi."
".....Ta cho rằng ngươi đã xoá bỏ những video đó."
"Sao có thể?" Quản gia cười nhìn hắn, giống như đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây sự:"Đây là những hồi ức trân quý, cần bảo tồn cẩn thận, không chỉ có của tiên sinh, của hai bị thiếu gia cũng được ta lưu giữ không ít."
Cecil:"...Lát nữa phát cho ta một phần. "
Quản gia cười tủm tỉm:"Tốt, tiên sinh."
Tiếng nói nhỏ tạm ngưng một lát, lúc sau lại tiếp tục.
Chỉ là chủ đề thảo luận lần này chính là làm thế nào để tiêu hủy chứng cứ trong tay quản gia.
Nếu tiêu trừ không được, liền tìm quản gia đòi một phần video của Cecil!
Tới nha, cho nhau thương tổn, ai sợ ai!
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ Vũ:Ngươi đen ta đen tất cả mọi người đều đen, không có gì phải sợ!
Cecil: Cần gì phải cho nhau thương tổn a.
Quản gia: Nga ha ha ha.
............
*Lời con Shuu: Dạo gần đây thấy ít người đọc chuyện quá, là do nó ngày càng nhàm chán sao?
Hay là do mấy cái trang web repost không xin phép kia nhỉ?
Ừm, chắc chắn là như vậy!
Mà bỏ chuyện này sang một bên, dạo này mình thật sự rất thích chơi game âm dương sư nha!!
Nếu các bạn cũng chơi, có muốn kết bạn với mình không???
Thật sự chơi rất vui đó!!!(Mặc dù mình là một âm dương sư không có tiền đồ....)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...