Sau giờ ngọ, trời vô cùng oi bức, hơi nóng bốc lên, tiếng ve kêu uể oải.
Cửa sổ phòng riêng hé mở, gió mát chậm rãi lùa vào làm dịu cảm giác khô nóng, mồ hôi rơi trên chiếu ngọc cũng nhẹ đi thành làn sương mỏng mờ mờ.
Vô Yếm ngồi bên cửa sổ, từ tốn thưởng chén trà hạt sen lạnh, tai đón vài tiếng cười duyên vụn vặt được gió cuốn tới.
Đám nhện yêu ngồi dưới mái hiên Nhuyễn Hồng Các lâm thủy vờn quanh mà nghỉ trưa, nhỏ giọng chuyện trò.
“Ngày xưa chúng ta chỉ được đồn là lầu xanh đệ nhất thành Hoài Dương, mà xem tình hình bây giờ, phải gọi là đệ nhất kỹ viện rồi, đúng không? Ngươi xem Đàm lão gia tối qua, cả người đậm khí chất quan liêu, vung tay một lần mấy trăm lượng vàng, cũng chẳng thèm chớp mắt.
Liên Ngọc Lâu đường kế bên đời nào được thế?” Một giọng nữ lười biếng khanh khách cười nói.
Có lẽ đây là người có địa vị cao nhất trong số các cô nương, nàng vừa dứt lời đã có nhiều tiếng hưởng ứng vang lên từ bên cạnh.
Có người bồi thêm: “Chưa hết đâu.
Còn có phú hào trong phòng khách quý nữa kìa, bao phòng một lần nửa tháng, sáng sớm mở mắt ra một lần giá là một đấu vàng đấy… Hôm ấy ta gặp Hà ma ma, còn nghe nàng bảo, một mình vị đó thôi đã đủ nuôi hơn nửa Nhuyễn Hồng Các chúng ta rồi.”
Nghe câu này, có vài tiếng cười vang lên.
Một trong số đó nói: “Thôi đừng nhắc.
Vị gia kia ta gặp rồi, tướng mạo bất phàm, vung tay hào phóng.
Nhưng người ta vừa tới cổng đã nói thích đoạn tụ rồi, chúng ta không có cửa đâu.
Mà nói là ưng Long Dương thế đấy, lại chẳng nghe y gọi tiểu công tử nào, suốt ngày coi thanh lâu như khách điếm….”
“Là mấy người ngu dốt thôi.”
Cô gái có giọng lười biếng ban nãy đột nhiên lên tiếng: “Vị gia này không chơi cô nương, không thèm tiểu công tử là bởi vì người ta đã có người trong lòng, đang chờ đợi đấy.”
Âm thanh ríu rít tắt hết trong tích tắc, có một cô gái thúc giục hai tiếng, tập trung hóng chuyện.
“Cả đám dựng lỗ tai lên làm gì?” Một giọng nữ dỗi hờn, “Có gì bí mật đâu….
Là Trình thiếu gia kia đó.
Rơi vào chỗ này rồi mà vẫn có quý nhân săn sóc, không chịu khổ nổi….”
Ngữ điệu chua tới nỗi cách xa mấy trượng vẫn còn nghe rõ mùi.
Tin tức trong lầu xanh luôn được lan truyền rất nhanh.
Vô Yếm mới vào trọ chừng ba năm ngày, tin đồn về vị khách lạ lùng trong Động Bàn Tơ đã thay mấy bản, gần như truyền khắp thành Hoài Dương.
Giờ đây ai cũng biết, Nhuyễn Hồng Các có một người khách kỳ quái lắm.
Người đó vô cùng giàu sang, không gọi kỹ nữ cũng không cần kỹ nam, thế mà rất quan tâm chăm sóc tiểu thiếu gia nhà tri phủ cũ.
Y từ trong miệng các cô gái lầu xanh này, hoặc được miêu tả thành một hào khách si tình khiến người ta phải ghen tỵ, hoặc bị suy đoán thành thân thích cao quý nào đó của Trình tiểu thiếu gia.
Còn mấy cái đầu nhồi đầy truyện yêu ma quỷ quái lại đoán y là tiên sư lánh đời nào đó, ưng ý Trình Tư Tề cốt cách thanh kỳ nên đặc biệt tới thu đệ tử…
Lời đồn này là đệ nhất vô căn cứ, nhưng Vô Yếm phải cảm thán, thế mà nó lại là cái gần sát với sự thật nhất.
Mấy ngày nay ở Nhuyễn Hồng Các, ngoại trừ ban đầu có mấy người ngu ngốc quấy rầy, về sau chỗ Vô Yếm đều rất thoải mái và yên tĩnh.
Trong thời gian này, y cũng xem xét kỹ lưỡng lại toàn bộ nhiệm vụ, cảm thấy nếu mình muốn chen chân vào quá trình Trình thiếu tông chủ diệt trừ tâm ma, kết thành Kim Đan, điều quan trọng nhất chính là có mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau ổn định với Trình thiếu tông chủ.
Bằng không sẽ lại giống như lần rồi khi y mới gặp Trình Tư Tề, vừa nói xong câu chuộc thân đã nhận về một tiếng cười lạnh.
Mà giữa tu sĩ với nhau có thể có rất rất nhiều kiểu quan hệ, ngoài người thân đạo lữ thì không một mối quan hệ nào bền chặt bằng sư đồ.
Thế cuối cùng….
Y có nên nhận Trình Tư Tề làm đệ tử không đây?
Vô Yếm vừa nghe mấy lời đàm tiếu của các cô nương sau gốc liễu, chắt lọc những thông tin hữu dụng để quen với phàm giới bây giờ hơn, vừa gõ vào chén trà, tự hỏi về quan hệ giữa mình và Trình Tư Tề.
Nhưng, chẳng đợi y nghĩ ra bất kỳ kết quả nào, bất chợt một tiếng cười khinh vang lên giữa nhóm yến oanh xinh đẹp kia.
“….
Còn ai nói Trình Tư Tề không phải hồ ly tinh?!”
Giọng thiếu niên bén nhọn, “Bày đặt giả vờ thanh cao, chiêu trò rù quến người chẳng thua ai đâu! Suốt ngày làm như coi thường hết đám thiếu gia đại nhân, hôm nay trời còn chưa sáng đã chạy lại phòng khách quý, chẳng biết là tính dụ dỗ ai….
Bị người ta bắt gặp còn muốn trốn, rồi va phải Đàm lão gia nữa chứ, thủ đoạn còn dữ dằn hơn các tỷ tỷ nữa đấy, biết đâu trời sinh đã là loại chuyên hầu hạ nam nhân…”
Thiếu niên bóng gió xỏ xiên, các nhện yêu còn lại vốn chẳng để ý y, vờ không nghe thấy, chuyển chủ đề sang bàn hàng nào bán phấn son tốt.
Thiếu niên bị lơ đành nện bước bình bịch bỏ đi.
“Ô, lại thêm một đứa não úng nước.
Chừng nào mới có người dọn phân trong các đây, chua tới là tanh tưởi….”
Đám nhện yêu ghen tỵ thì có ghen tỵ nhưng vẫn khinh thường dạng người hẹp hòi ưa bới móc như thế.
Cả nhóm le lưỡi bỡn cợt theo bóng dáng thiếu niên, sau đó cùng cười duyên rời đi.
Vô Yếm liếc thoáng qua ngoài cửa sổ, vươn tay khép cánh cửa sổ nửa mở trước mặt lại, mày hơi nhíu.
Trình Tư Tề tìm y à?
Tối qua y thử vận linh lực, xem sức chiến đấu của mình còn khoảng bao nhiêu khi phong Kim Đan, dùng pháp khí được không, kết quả là cơ thể suýt cạn kiệt linh khí, chút nữa thôi tới tóc giả bằng cỏ đuôi chó trên đầu cũng không giữ được.
Lâu lắm rồi chưa từng biết cảm giác sức cùng lực kiệt là thế nào, Vô Yếm thả lỏng cơ thể, chìm vào cơn buồn ngủ hiếm hoi.
Lúc thức dậy đã gần tới trưa, y cũng chưa suy nghĩ đàng hoàng chuyện Trình Tư Tề tới tìm rồi bỏ đi.
Tin đồn về y truyền miệng khắp nơi nhiều ngày qua, hơn nữa y cũng chưa từng giấu giếm mình đặc biệt để tâm tới Trình Tư Tề, Trình thiếu tông chủ biết được là chuyện thường.
Nhưng hắn đột nhiên tìm y là có việc gì? Hay là, hắn lành thương nghĩ thông rồi, muốn rời đi với y?
Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn vài cái, Vô Yếm suy tư chốc lát rồi đứng dậy, quyết định ra ngoài xem thử.
Đương lúc Vô Yếm giơ tay định mở cửa, tiếng bước chân dồn dập như sấm vang lên ngoài hành lang, rồi lao thẳng tới cửa phòng y.
Cửa phòng bị gõ, Vô Yếm mở ra.
Tên quy công nhỏ con ôm một đống vàng lông chân hôm nọ không phản ứng kịp, đâm sầm vào Vô Yếm, mặt mày đỏ lên, hắn ta nom như rất kinh ngạc khi thấy y: “Ngôn công tử*, ngài, ngài biết rồi à?”
*Vô Yếm là 无厌 /Wú yàn/.
Ngôn là 言 /yán/.
Gần âm nên có thể quy công nghe lầm gọi lầm tên chàng ta.
Vô Yếm chợt có dự cảm xấu, “Ta không biết.
Chuyện gì, nói mau.”
Quy công ngạc nhiên chớp mắt, vội trả lời: “Trình thiếu gia! Tiểu thiếu gia sức khỏe tốt, vết thương lành bảy tám phần rồi, đã có thể đưa tới chỗ ngài rồi, mà không biết sao lại va phải Đam lão gia.
Mới vừa nãy Đàm lão gia dẫn bốn năm tên lính lôi Trình tiểu thiếu gia vào phòng! Ông ta là khách làng chơi rất biết hành hạ người ta, tối kia tối qua có mấy cô nương toàn bị cáng ra cả…”
Ánh mắt Vô Yếm lạnh thấu xương, định bảo quy công dẫn đường, ngọc bội treo bên hông do Phật châu biến thành bỗng nóng lên.
Là Trình Tư Tề gõ lên viên Phật châu Vô Yếm đưa.
Giờ thì không cần người dẫn đường nữa, Vô Yếm phất tay áo hất tên quy công mồm lải nhai tay chùi nước mắt qua một bên, nhanh chân đi về phía Phật châu chỉ dẫn.
“Ngôn công tử! Ngôn công tử!”
Quy công giật mình, vội đuổi theo, “Gia của ta ơi, ngài muốn làm gì? Theo quy tắc ở Nhuyễn Hồng Các chúng ta, nẫng đồ trên tay người khác quả thật khó coi.
Nhưng ngài cũng chưa bao Trình tiểu thiếu gia mà, không trách nhười ta giật giành được.
Huống chi Đàm lão gia là người từ kinh thành….”
“Ngươi muốn cản ta?” Vô Yếm lạnh lùng liếc quy công.
Quy công tái mặt, trong lúc hoảng hốt hắn còn thấy đôi mắt màu mực của đối phương đỏ lên như mắt sói.
Hắn ta không dám cản nữa.
Nói cho cùng, hắn chỉ là một quy công nho nhỏ, dám nói gì đây? Nếu xảy ra chuyện thật, truy cứu trách nhiệm, hắn là người để lộ tin, e rằng không thoát cảnh bị lột da.
Quy công suy nghĩ đủ đường, thất tha thất thểu theo chân Vô Yếm, hoàn toàn không nhận ra, Vô Yếm đáng lẽ không biết Đàm lão gia đang ở đâu đã thẳng tiến tới cửa tiểu viện của Đàm lão gia mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Tiểu viện Đàm lão gia đang ở là nơi ở của tiểu cô nương ông ta mua vui hôm qua.
Viện không hẻo lánh mà lại rất yên tĩnh, hai tên lính cao lớn vạm vỡ đứng canh trước cửa viện hung dữ nhìn chằm chằm mấy công tử cô nương đang nhóng tới hóng chuyện.
Vừa rồi Đàm lão gia cướp người quá phô trương, trùng hợp đang lúc ban ngày lầu xanh vắng khách, đã khiến quá nửa cái Nhuyễn Hồng Các chú ý.
Khi Vô Yếm đến nơi còn nghe thấy tiếng thở hồi hộp của mấy cô nhện tinh ở đó.
“Làm gì mà nói bắt người là bắt ngay thế.
Chỗ này có phải quan phủ đâu!”
“Phen này chắc tiểu thiếu gia mắc họa rồi.
Hôm qua Liễu tỷ vào xong là bị khiêng ra đó, tới giờ còn chưa nhúc nhích nổi.
Đại phu bắt mạch cho Liễu tỷ xong cũng lắc đầu luôn.
Hà ma ma tìm đâu ra người tàn bạo thế không biết….”
“A, Mạc Sảo, khách ở phòng khách quý kìa!”
Mấy tầm mắt đủ loại đủ dạng tức khắc chiếu qua, quét Vô Yếm từ trên xuống dưới.
Vô Yếm không rảnh quan tâm, guồng chân vào viện, vươn tay định đẩy cửa, lại bị hai tên lính canh giơ tay ngăn cản, “Ngài khách quý, đây là viện Đàm lão gia bao, ngài không đụng nổi đâu, bỏ đi.”
Y vốn cũng chẳng mong hai tên lính này sẽ nhường đường.
Trước khi tên lính kịp dứt câu, cánh tay vươn ra đẩy cửa của Vô Yếm bỗng ra chiêu, năm ngón tay chuyển động như vẽ ra tàn ảnh của những cánh sen nở rộ, đánh thọc sườn như dao, bổ vào vai chúng.
“A!”
Hai tên lính choáng váng, còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy bả vai đau nhói, phải ôm cánh tay hét lên.
Vô Yếm không thể tàn sát người phàm, nếu không thì tích tụ nghiệp chướng, nghiệt hỏa đốt thân không phải chuyện đùa.
Thậm chí y không hề dùng linh lực, chỉ dùng kỹ thuật võ đã học khi còn là người phàm.
Mặc dù đúng là võ kỹ phổ thông, nhưng thân thể này đã được tôi luyện bởi Kim Đan nên uy lực không bình thường chút nào.
Hai cánh tay kia rũ xuống như cọng bún, không còn vật cản đường, Vô Yếm tung cước đạp cửa.
Hộ viện bên trong nghe tiếng động lập tức ập tới.
Sát khí và lệ khí trên thân Vô Yếm rất nặng, chỉ kiềm chế bản thân trong giới hạn không được giết người, còn lại đánh rất thẳng tay, chưởng nào chưởng nấy đều phế một tay đối phương.
Vô Yếm cong chân đá văng kẻ tấn công từ bên hông, lướt qua bọn họ giữa tiếng gào thét rên rỉ, đập nát cánh cửa bị khóa trái.
Trong phòng bàn ghế ngả nghiêng, mọi thứ lộn xộn như vừa qua một cuộc hỗn loạn.
Có tiếng thở gấp từ trong màn lụa dày nặng màu hồng đang buông xuống.
Lửa giận bừng lên trong lòng Vô Yếm, y kéo phăng màn lụa bước vào, đương muốn động thủ đánh tên côn đồ hành hạ Trình tiểu thiếu gia, nhưng bước chân chợt khựng, bị tình cảnh trước mắt làm cho đờ người.
Trên chiếc giường êm ái được màn lụa bao bọc, có một người đàn ông trung niên quấn tơ lụa đang nằm ngửa, tứ chi cứng ngắc, đầu một nơi thân một chỗ.
Máu đen thấm ướt giường, hai con mắt trợn lồi trên cái đầu đang lăn lốc, khuôn mặt khô gầy trắng bợt như cương thi.
Hàm răng vàng đục không đều nhe ra từ cái miệng há lớn, vài giọt máu đỏ chảy khỏi khóe môi.
Một khúc roi mềm nằm bên cạnh quấn lấy cần cổ thi của thể đứt đầu, vẫn đương giật giật đong đưa.
Đầu roi còn lại bị bàn tay run lập cập nắm chặt.
Chủ nhân của cái tay đó quỳ trên nền đất, cả người run như cầy sấy, ngẩng gương mặt tuấn tú hằn mấy vết sẹo còn hồng nhạt màu da non, đau khổ cắn môi, hai hàng mày nhíu đến dính vào nhau.
Hắn nghe Vô Yếm tới, tức thời mở bừng mắt trông qua, bắt gặp bóng dáng quen thuộc rồi, khó khăn cất tiếng với giọng điệu ngắt quãng: “Ta… ta giết người rồi….
Ta là yêu quái…”
Vô Yếm giật mình, không chịu nổi khi thấy cặp mắt đầy tơ máu đó, lập tức tới bế thiếu niên lên, “Ngươi không giết người, hắn mới là yêu quái, ngươi…”
Hai chữ “không phải” còn chưa ra khỏi miệng, thiếu niên trong lòng bất ngờ há mồm cắn lên vai Vô Yếm.
Cũng không đau lắm, nhưng lại khiến cánh tay đang ôm ở eo thiếu niên ôm chặt thêm.
Gần như cùng lúc đó, cái đuôi hồ ly trắng bồng bềnh mềm mại cực lớn chui ra từ sau người thiếu niên, quấn eo Vô Yếm rồi điên cuồng bò lên siết lấy cổ như muốn giết y.
Cằm hơi ngứa, Vô Yếm vô thức cúi đầu, môi cọ phải lớp lông mềm, hóa ra là cái tai hồ ly trắng mịn.
Một lần chạm nhẹ với cảm giác mềm mại này khiến tâm cảnh tu hành trăm năm qua của Vô Yếm chấn động.
Trình thiếu tông chủ….
Không chuyển sinh làm người hả?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...