Nếu quân thọ ba ngàn tuổi, sao có thể chỉ cho ta chín mươi chín năm
Bầu trời rách toạt như vách đá bị nứt, trăng máu rừng rực lửa.
Bỗng hết đợt này đến đợt khác tiếng mãnh thú gầm rống vang lên, càn quét khắp tứ phía vạn dặm núi hoang giữa sa mạc cằn cỗi, giống như tận thế.
Một tia sét như thần xích trời cao giáng phạt hiên ngang xé mở một khe sâu màu đỏ trên trời, dung nham nóng bỏng như máu chảy xuống.
Những quả cầu lửa khổng lồ ầm ầm bay khỏi cái khe đó, cuốn quanh từng tia chớp màu lam, chúng như vạn quân lao xuống với sức mạnh chấn động thế gian.
Thiên khung tựa đồng cỏ bị lửa hừng hực cháy lan, đêm sáng như ngày.
Quả cầu lửa xoay tròn rồi nổ tung trên không, vô số mảnh vỡ bắn ra, trông như vô số con thú dữ lơ lửng đương nấp trong những tầng mây.
Cùng lúc đó, lời thông báo như tiếng nói từ thời viễn cổ xa xưa vọng về cũng văng vẳng khắp đất trời bao la, “Bảy ngày sau, bí cảnh Yêu Thánh sẽ mở, Nguyên Anh trở lên không được phép vào!”
Thanh âm như chứa thần lực vô biên vang ngay bên tai.
Vô Yếm còn chưa kịp lành thương đã bị một câu này ép cho hộc máu.
Nếu không phải vừa rồi đã khôi phục chút ít, sợ là giờ đây đã nhũn chân quỳ luôn xuống đất.
“Trời sập mà ngươi nói đấy à?”
Vô Yếm đứng ở cửa động ngửa đầu nhìn những đốm lửa trôi lênh đênh gần như kín cả vòm trời, truyền âm cho Trình Tư Tề giữa tiếng dã thú thét rống ngoài kia, “Giọng nói này chắc là tàn niệm do Yêu Thánh để lại, uy lực ít nhất cũng là bậc Tán Tiên… Mạnh thực sự.”
Trình Tư Tề vừa uống viên đan dược, mà máu kẹt ở cổ họng vẫn khó thông, giọng hắn khàn khàn: “Ta cảm giác được… Bọn họ tế trời thành công rồi.”
“Nhân tu cũng hay tin rồi.
Nghe sư phụ ta nói thì có vẻ như đã chuẩn bị đâu vào đó.
Không cần lo lắng.”
Vô Yếm vuốt đầu nhóc hồ ly, đoạn bố trí lại bùa chú ở cửa sơn động, rồi ôm nhóc xoay người đi vào trong.
Bí cảnh Yêu Thánh giáng thế, e rằng năng lượng ấy sẽ khiến các loại linh thú chưa mở linh trí ở thế gian nhốn nháo hoảng loạn.
Mà bọn họ kẻ tàn người phế nếu bị dã thú vây công thì liệu có an toàn trốn thoát hay không hãy còn là vấn đề đang bỏ ngỏ.
Ho ra máu thêm một bận, nhóc hồ ly nom càng thê thảm hơn.
Huyết hồ dính nhớp bốc mùi tanh hôi, trên thân vài chỗ bị trận gió sắc trong hẻm núi cắt rách tuy đã khép miệng vết thương nhưng lông chưa kịp mọc mới, đã xấu lại còn thúi và còn bị hói nữa.
Cả hai đi tới dòng suối gần đó.
Vô Yếm giúp Trình Tư Tề tắm rửa một chút.
Nhóc hồ ly cụp tai uể oải bơ phờ suốt dọc đường, tứ chi mất hết sức lực, đôi mắt cũng không linh động như xưa, chỉ lờ đờ mở hờ mãi cho tới khi có đôi tay chậm rãi dịch tới xoa nhẹ bụng rồi mông nhóc.
“Phi lễ chớ sờ!”
Trình Tư Tề đá chân vùng vẫy, uốn éo mông tránh khỏi tay Vô Yếm.
Vô Yếm lẹ làng tóm chặt gốc đuôi nhóc hồ ly, kéo cuộn lông ấy trở về đặt lên đùi, rồi cười nhạo hắn: “Mông xum xuê lông thế này, ta làm gì thấy được cây kim thêu hoa của ngươi?”
Nói đoạn, y giống như ác bá tách cặp chân hồ ly ngắn tun hủn ra, xối nước ào ào xuống.
Làm ướt rồi, Vô Yếm nhẹ nhàng chải suôn lông cho Trình Tư Tề, cũng rửa sạch sẽ máu đọng trên mình nhóc.
Lòng bàn tay mềm ấm dịu dàng xoa bóp cái bụng âm ấm và cặp mông núc ních.
Nhóc hồ ly mới vừa nãy còn cự nự giờ lại nhẹ giật giật vuốt, họng rên ư ử thoải mái.
Hình hồ ly mà giọng thì vẫn là giọng thiếu niên trong trẻo.
Tiếng rên mềm mại nhỏ xíu này luồn vào tai Vô Yếm khiến y ngừng tay, cũng khiến y vô cớ mất tự nhiên.
Sao cứ cảm giác như mình đã phá giới, quấy rối người khác thế này? Y là kẻ tu Phật đường hoàng nghiêm chỉnh mà.
“Được rồi.
Đứng dậy đi.”
Nhanh nhẹn vốc nước tắm sạch cho nhóc hồ ly, Vô Yếm cũng tranh thủ tắm rửa, sau đó mặc lại pháp y cà sa đã hơi hư hại: “Xem ra mẫu thân ngươi nói dối rồi.”
Trình Tư Tề gối đầu lên đùi Vô Yếm, ngước mắt nhìn y.
Vô Yếm nói tiếp: “Nếu thực sự cần yêu đan của ngươi mới mở được bí cảnh Yêu Thánh thì thần niệm vừa rồi sẽ không nói là bí cảnh được mở vào bảy ngày sau.
Bí cảnh kiểu này sẽ mở ra hoặc ở một thời gian xác định, hoặc bằng cách thỏa mãn điều kiện nhất định nào đó, đa phần thì không có chuyện đòi hỏi đáp ứng cùng lúc cả hai.
Tu vi Đại Thừa đổ lên khi tạo bí cảnh từ động tiên sẽ gia cố thêm phong ấn, Và, phong ấn được mở bởi một và chỉ một trong hai yêu cầu ấy.
Nếu không thì bí cảnh sẽ bị thiên đạo từ chối, mãi mãi không bao giờ giáng thế được.”
“Tại sao?” Trình Tư Tề khó hiểu chớp mắt.
Vô Yếm cười: “Ta cũng không biết.
Có lẽ bởi, giữa cá và tay gấu, chỉ được phép chọn một mà thôi.”
“Phong ấn có thể tính như cá với tay gấu hả?” Trình Tư Tề trừng Vô Yếm, ngừng nghỉ giây lát rồi tiếp tục, “Ta biết rõ trên đời không có lợi lộc nào miễn phí hết.
Ngươi cảm thấy rốt cuộc Thanh Hồ kia cho ta ‘Bàng Hư Ngự Phong Pháp’ để làm gì? Ta chưa từng tu luyện, mà ban nãy lúc bí cảnh xuất hiện công pháp đã chấn động, làm ta tưởng hồn phách sắp bị đánh văng ra tới nơi….”
Nghe đoạn đầu, Vô Yếm trầm ngâm suy tư.
Nghe tới câu cuối cùng, vẻ mặt y tức khắc như bị đông cứng, quay phắt qua nhìn Trình Tư Tề.
“Hồn phách bị đánh văng?”
Ngay cả khi bị Yêu tu Kim Đan luân phiên tự bạo oanh tạc, Trình Tư Tề cũng chưa thấy Vô Yếm giật mình biến sắc.
Hắn chợt ngẩn ra, trả lời: “Ừ….
Trước kia cũng từng như vậy, tự dưng sẽ đau đầu ho ra máu….
Lần ngươi tới chuồng ngựa cứu ta ấy, ta cũng có cảm giác ho mà suýt hồn phi phách tán, nhưng uống đan dược thì khỏe hơn rồi.
Ta còn tưởng bệnh này không tái phát nữa chứ….”
Đạo tạng và vô số ký ức rối ren chen chúc nhau hiện lên trong đầu Vô Yếm.
Từng câu từng chữ trong lời Hư Diễn nói và nội dung nhiệm vụ Huyền Kiếm Tông ủy thác trên ngọc giản lần lượt được mổ xẻ, cuối cùng Vô Yếm đã chạm vào một góc của tảng băng chìm.
“Bệnh?”
Vô Yếm nhắm mắt, bất đắc dĩ cười khổ, vươn tay ôm Trình Tư Tề vào ngực, “Ngươi bệnh chỗ nào hả, là mệnh đấy, Trình tiểu thiếu gia ạ.
Ngươi nói xem đời trước có phải ngươi cũng ngốc vậy không? Cho nên mới bị người ta bẫy tới mức này.
Khó trách bọn chúng không để ngươi có yêu thân, mà cố tình khiến ngươi là nửa người nửa yêu.
Thần hồn mà không khác nhau thì lấy đâu ra nhược điểm để uy hiếp chúng ta?”
Trình Tư Tề không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ánh mắt vẫn tối đi.
Lời vốn đã lên tới cổ lại bị chuyển thành: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.
Trị không hết thì ta phải chết ư?”
Vô Yếm lắc đầu: “Ta sao có thể để ngươi chết được.”
Y nhìn vào mắt Trình Tư Tề, ngứa tay bóp bóp ngọn đuôi hồ ly đã hói phân nửa, bình ổn tâm tình rồi nói tiếp: “Chuyện cũ thì sau này ngươi tự nhiên sẽ biết.
Bây giờ chúng ta biến thành thế này, một là do ngươi ngốc, hai là do ta lòng tham không đáy.
Ngươi nhớ kỹ hai cái này là được.
Hơn nữa, ngươi quả thực sẽ chết nếu không chọn một trong hai cách sau.”
Trình Tư Tề chuyển động mắt.
Vô Yếm giải thích chi tiết: “Thứ nhất, ngươi tu luyện công pháp Phong Chủ cho.
Ngươi luyện ngày này qua tháng nọ, hồn phách sẽ tự động ổn định dần.
Chờ tới khi ngươi kết yêu đan, hồn phách và thân thể sẽ dung hợp, không bao giờ phải lo lắng thần hồn bị chia tách nữa.”
Để ý thấy nhóc hồ ly quả nhiên chẳng nhúc nhích dù chỉ một cọng lông mày, sầu lo tích tụ trong lòng Vô Yếm cũng vơi đi phần nào, y cười rộ lên: “Còn cách thứ hai, ta sẽ tìm thảo dược luyện Dung Huyết đan cho ngươi, tróc sạch huyết mạch hồ yêu trên mình ngươi, ngươi sẽ hoàn toàn trở thành một phàm nhân.”
“Ngươi chọn cái nào? Nói đi.”
Muốn làm theo cách nào….
Nếu là mấy ngày trước, chắc chắn Trình Tư Tề sẽ quyết đoán nói với Vô Yếm mình chọn cách thứ hai.
Thoát khỏi những sự việc kỳ lạ tưởng chừng như chỉ có trong giấc mộng huyền ảo, làm một người phàm trải qua vòng sinh lão bệnh tử bình thường mà tất yếu, đó cũng là cuộc sống hắn hằng mong đợi.
Nhưng giờ đây…
Trình Tư Tề rũ mắt nhìn vết thương vừa lành da non trên eo Vô Yếm, rồi bỗng nhớ tới tình cảnh trước khi chết của Thanh Hồ tự xưng là phụ thân hắn.
Không cam lòng, hận thù, tuyệt vọng, hối hận, và cả trận cuồng tiếu cũng như sự tự giễu vô tận.
Đất trời chợt nổi sấm, Thanh Hồ mở to mắt nhìn mây mù tập trung nơi phương xa, cười nghẹn ngào: “Nếu quân thọ ba ngàn tuổi, sao có thể chỉ cho ta chín mươi chín năm….
Kể từ khi ta bắt đầu mở linh trí, bước lên con đường cầu trường sinh đã là vô phương quay đầu… Tiếc làm sao, kết quả lại là….
Mộng tưởng hão huyền! Mộng tưởng hão huyền mà thôi!”
Giữa ban ngày sáng choang, sấm sét từ từ biến mất, Thanh Hồ cao lớn cũng tiêu tán dần từng tấc một trong tiếng cười tràn ngập đau khổ, hóa thành những đốm sáng như đom đóm trong rừng.
Nếu quân thọ ba ngàn tuổi, sao chỉ cho ta chín mươi chín năm.
Trình Tư Tề giật thót, cũng không rõ bản thân khó chịu vì điều gì.
Hắn liếc nhìn gương mặt Vô Yếm, bình tĩnh lại sau hồi chấn động tâm trí, quay về với ý định ban đầu: “Cái thứ hai đi.
Ta không muốn làm yêu quái.”
Vô Yếm không phát hiện Trình Tư Tề vừa thất thần, có được đáp án mình mong muốn rồi thì lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trình tiểu tông chủ giữ vững sơ tâm là tốt rồi.
Ban nãy Vô Yếm cũng xét lại toàn bộ quá trình Trình Tư Tề nhập phàm.
Có lẽ chuyện đã bắt đầu kể từ trước khi Trình Tư Tề nhập phàm.
Yêu tu thông qua con đường nào đó biết được tin tức thiếu chủ Huyền Kiếm Tông sắp nhập phàm, bèn đuổi giết ép Phong Chủ đang cùng đường bí lối vì độ kiếp thất bại tới thế gian, canh chuẩn thời gian để Phong Chủ và Trình phu nhân gặp nhau đúng lúc Trình Tư Tề đầu thai.
Xuân phong nhất độ, hiển nhiên châu thai ám kết.
Có lẽ Trình phu nhan đã thống nhất với Yêu tu một thỏa thuận nào đó, hoặc là bị bức hiếp, nên đã dưỡng thần hồn Trình Tư Tề trong xác nửa người nửa yêu.
Nếu là thuần yêu thân, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay trước khi Trình Tư Tề đầu thai vào.
Bởi Huyền Kiếm Tông chẳng phải ngu ngốc cả tông môn, sao có thể để yên cho Yêu tu giở trò?
Chỉ có thân nửa người nửa yêu được nuôi thành sau khi ra đời mới khiến Trình Tư Tề thân hồn không dung hợp, kẹt trong thế lưỡng nan hết sức bế tắc, buộc lòng phải lựa chọn giữa tu theo công pháp được cho để rồi thành Yêu tu và thần hồn tiêu tan dẫn tới thân tử đạo tiêu, tiến không được lùi không xong.
Suy cho cùng nửa yêu không phải người phàm, một khi linh hồn Trình Tư Tề đã bị trói buộc vào rồi, muốn tróc hồn quy vị không phải chuyện nói làm là làm được.
Với nan đề này, bất kể Trình Tư Tề chọn thế nào cũng là làm lợi cho Yêu tu.
Nếu hắn chọn cái thứ nhất, đương nhiên là tốt không còn gì bằng, một thiên tài Kiếm tu, lại còn là thiếu tông chủ của Huyền Kiếm Tông – một trong những tông môn đứng đầu tám đại tiên môn gia nhập địch doanh, đây chẳng khác nào tát một bạt tai cực mạnh lên mặt chúng Nhân tu.
Nếu hắn chọn cái thứ hai, cũng chẳng vấn đề gì, cứ nương đó mà bồi dưỡng mượn sức, nếu vừa ép buộc vừa dụ dỗ bất thành thì thẳng tay diệt trừ là xong.
“Mấy tên Yêu tu đó cũng có quân sư sao?”
Vô Yếm thì thào tự hỏi, mày cũng nhíu lại.
Hiện thời chỉ đành hy vọng Dung Huyết đan có hiệu quả, cũng như có thể thuận lợi luyện thành.
Nghĩ tới Dung Huyết đan, Vô Yếm nhớ lại phương pháp luyện đan Hư Diễn đã nói.
Dường như Dung Huyết đan là thượng cổ đan phương, phần sau là được bổ sung thêm, thoạt nhìn hơi kỳ lạ, cũng không biết có ảnh hưởng gì đến dược lực không.
Mấy loại dược thảo được viết ở phần đầu đều là những cái tên phổ biến ở Tu chân giới.
Tài sản Vô Yếm sở hữu cũng xem như kha khá, đương nhiên không thể thiếu việc tích trữ đồ đạc cất trong túi trữ vật, dùng một ít linh khí là mở ra được.
Những thứ nằm cuối danh sách đó cũng từng nghe nói tới, có thể thử tìm ở Bát Vạn Lý Man Hoang, nơi tiếp giáp giữa Nhân giới và Tu chân giới.
Vô Yếm từ từ thả lỏng, bên tai nghe thấy giọng nói tràn đầy lo lắng của Trình Tư Tề: “Luyện đan có gây nguy hiểm gì cho ngươi không?”
“Không sao.
Chỉ là tìm chút…”
Lời còn chưa dứt, nụ cười hờ hững đã cứng đờ trên môi Vô Yếm.
Y rề rà mở mắt, nhặt một nhánh cây ở bên cạnh, chậm rãi viết bốn chữ lên mặt đất.
Trình Tư Tề ngó xem, đọc lên thành tiếng: “Lưu Ly Thiên Hỏa?”
Đúng.
Lưu Ly Thiên Hỏa, một trong tứ đại dị hỏa trên thế gian.
Các loại thảo dược và yêu cầu kỹ thuật để luyện chế Dung Huyết Đan hoàn toàn không cao, nhưng bắt buộc phải có Lưu Ly Thiên Hỏa.
Cũng thật trùng hợp làm sao, lần gần nhất Lưu Ly Thiên Hỏa xuất hiện chính là vạn năm trước, khi bí cảnh Yêu Thánh giáng thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...