Buổi tối trong phòng ngủ, tôi lại không quan tâm hắn, hắn cười khổ: “Anh biết ngay sẽ trở thành thế này mà.”
“Trước khi thăm bà nội, chắc chắn sẽ tiếp xúc với anh nhiều hơn, sau khi thăm về rồi thì sẽ chỉ tệ đi, tóm lại anh vẫn không được chút lợi nào.” Hắn đứng trước mặt ngăn bước chân tôi lại, ôm lấy tôi cưỡng ép nghe hắn nói.
Không được lợi thì anh đừng cho tôi đi, cũng có xin xỏ anh đâu, tôi ghét bỏ thầm nghĩ.
Thật ra không cứ nhất định phải đi thăm, chỉ cần trong lòng tôi có bà nội là được rồi, đâu phải đứng trước mộ bà thì mới nhớ đến bà.
Tôi đi thăm chỉ vì muốn xem mộ của bà như thế nào, bây giờ vẫn được chăm lo chứ.
“Nhưng anh biết em vẫn muốn đi, nên chỉ có thể cho em đi thôi.” Hắn tiếp tục lầu bầu không ngớt.
Tôi không muốn để ý đến hắn, nghĩ thầm tôi muốn đi thăm mộ bà mà còn phải chờ anh cho phép mới được đi, thăm rồi còn bị anh xét nét thứ này thứ kia.
Anh dựa vào cái gì?
Vì không muốn nghe hắn nói, tôi cố gắng tránh đi, hắn lại ôm chặt không buông tay, cười dịu dàng dỗ tôi: “Còn trưng mặt lạnh ra nữa chứ, đừng vậy mà, hồi sáng trước khi đi lúc em thắng anh, em trừng anh trông dễ thương lắm.”
Vốn không muốn đếm xỉa hắn, nghe thấy câu này thì tôi nổi điên, gần như là phản xạ nắm chặt nắm đấm hung dữ đấm thẳng ngay bụng hắn, bằng sức lực mạnh nhất tôi có.
Hắn hoàn toàn không phòng bị, bị đánh phải lùi về sau vài bước, nụ cười trên mặt cứng lại, nhìn tôi, ngã “phịch” xuống đất.
Bình thường hắn cũng hay trêu chọc tôi mấy câu, tôi đều thờ ơ, lần này dường như hắn không ngờ tôi sẽ đánh, bởi vậy mới ăn trọn một cú.
Có điều không phải là vì hắn chọc tôi, mà là vì hắn không có tư cách trêu chọc tôi.
Ngày hôm nay, tôi hoàn toàn nghĩ như thế.
Không thể kìm nén xuống được.
Phòng hắn trải thảm dày, ngã không chết.
Bằng thể lực của hắn, chắc chắn có thể ngay lập tức nhảy lên đánh trả tôi.
Lần này hắn sẽ không lưu tay, tôi lùi về sau, lên tinh thần phòng bị.
Một chốc sau, hắn vẫn cuộn người, bộ dạng nhẫn nhịn đau đớn, nằm trên đất không động đậy.
Anh cứ giả vờ đi.
Tôi liếc hắn, quay người đi.
Hắn giật người, rên khẽ.
Tôi dừng bước, chăm chú nhìn hắn.
Một tay hắn đè lên chỗ vừa bị đánh trên bụng, tay khác siết chặt thành quyền, vẻ mặt nhẫn nhịn, thái dương lấm tấm mồ hôi hột.
Xem ra thật sự rất đau, khả năng bị đánh trúng vị trí dạ dày rồi.
Tôi rất muốn nhào đến bồi thêm một cú với hắn, dốc hết sức đánh.
Đối với loại người như thế, mặc dù không bàn đến tình cảm, nhưng suy cho cùng bây giờ hắn không làm gì tôi, tôi cũng không phải đang tự vệ, có thắng cũng không vẻ vang gì cho cam.
Tôi suy nghĩ, không biết mình nên làm gì.
Ánh mắt hắn nhìn tôi vừa đau đớn mà cũng dịu dàng.
Tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt giống vậy, không khỏi ngẩn người ra.
Tình trạng hiện tại làm tôi bất giác nhớ lại lúc trước, cái lúc hắn đến tìm tôi, ánh mắt từ hoang mang thành dần dần hung ác.
Bây giờ tìm tôi về rồi, sao không dựa theo tâm ý khi ấy, ác độc bắt tôi về cho hả giận, trả thù tôi?
Ý niệm này vừa dâng lên, tôi lập tức cất bước bỏ đi.
“Đừng đi.” Hắn nằm dưới sàn khàn giọng gọi, nói xong há lớn miệng thở dốc, đau đớn nhíu mày.
“Gọi bác sĩ cho anh.” Tôi lạnh nhạt đáp lại gọn lỏn, bước ra cửa.
Tôi không nghĩ bây giờ mình có thể bỏ chạy giống như lần trước, mà cũng không hề có ý nghĩ chạy trốn.
Đánh hắn giúp tôi hả giận, nhưng tôi không làm được chuyện đứng bên cạnh bàng quan nhìn dáng vẻ đau đớn của hắn.
Tôi nào phải hắn.
Thoáng cái hắn ngồi dậy, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ.
Rồi nhanh chóng nhận ra sự lạnh lùng trong ngữ điệu của tôi, sắc mặt bừng sáng kia lại ảm đạm trở lại.
Tiếp đó, lại cười với tôi: “Anh vẫn rất vui, em chịu nói chuyện với anh.”
Tôi chẳng màng đến hắn, quay đầu đi ra cửa, hắn hạ thấp giọng gọi tôi: “Không sao rồi, không cần gọi bác sĩ phiền phức như vậy.”
Ý là tôi chưa dùng đủ sức? Tôi nhíu mày.
Hắn cười, tuy nụ cười có phần cắn răng chịu đựng: “Nhìn em kìa, lại nghĩ nhiều rồi phải không, cú đấm vừa rồi của em thật sự rất ác, anh đau đến suýt nữa mất mạng, may mà thân thể anh cường tráng, trải qua đánh đấm rồi, khả năng bình phục cũng tốt.” Ngữ điệu dịu dàng không tả được.
Nếu hắn đã nói không sao thì tôi không cần lắm chuyện làm gì, dừng bước lại, nhưng trong lòng căm ghét lời giải thích như đang dỗ dành an ủi tôi vừa rồi của hắn.
“Lại đây dìu anh cái nào.” Hắn ngồi dưới sàn, hai tay chống người, giọng nói suy nhược mỉm cười khẩn cầu tôi.
Tôi đứng bất động.
Không muốn đến dìu hắn, chạm vào thân thể hắn.
Chờ một hồi, hắn cười, tự chống tay lên, nhích đến bên giường, dựa lưng vào mép giường thở mấy hơi.
Tôi đứng đó lạnh lùng nhìn hắn.
Bày ra dáng vẻ bị đánh trúng không đáp trả, còn trưng ra điệu bộ tình thánh tự mình chữa thương, cho ai xem?
Hắn vẫn cười với tôi: “Vậy rót giúp anh ly nước, thật sự anh không còn sức.”
Tôi lạnh mặt đi rót nước đưa cho hắn.
Hắn nốc một hơi sạch ly nước, bỏ ly xuống dưới sàn, ho khan vài tiếng, nhưng vẫn với tay nắm lấy bàn tay đang rút về của tôi, không chịu buông ra.
“Không sao, anh khỏe rồi.” Hắn cười, xoa xoa ngực, “Nhưng mà hồi nãy đau thật đấy, như muốn tắt thở.”
Tôi quay đầu đi, còn nhớ khi ấy tôi đâu chỉ muốn tắt thở trong phút chốc, mà là thời gian dài chết đi sống lại, sống lại chết đi đó chứ.
Huống hồ anh bị đánh là do bản thân anh gây ra, làm khổ nhục kế cho ai xem, là anh đáng đời thôi.
Hắn vẫn nhìn phản ứng của tôi, tôi không nhúc nhích.
Hắn không nhụt chí, lại cười, nắm chặt tay tôi.
Nắm thật lâu sau, hắn thở ra, thấy tôi vẫn không chịu nhìn vào mắt hắn, nói cực kỳ thành khẩn: “Thật ra chỉ cần em đồng ý đánh anh một cái nhìn anh một lần, đánh anh một cái nói với anh một câu, rót cho anh ly nước, chỉ cần không muốn mạng của anh thì anh đều cam tâm tình nguyện.”
Nghe hắn nói đến chữ “mạng”, lòng tôi hơi giật thót lên, từ trước nay chưa từng có ai nói nghiêm trọng đến thế với tôi.
Ép dạ cầu toàn, ăn nói khép nép như thế thật không giống hắn.
Ngữ khí vẫn bình tĩnh dịu dàng, ẩn chứa thâm tình, êm tai không thay đổi, nhưng tuyệt không hèn mọn cầu xin.
Tôi chỉ lướt qua người hắn, nhìn hoa văn trên tấm thảm, lòng không nghĩ gì cả, cũng không có cảm giác gì.
Mặc dù câu từ của hắn tha thiết xúc động, nhưng trên mặt và trong lòng tôi đều chỉ là sự dửng dưng.
Trong hơn nửa năm lúc mới đầu, hắn không phải bộ dạng này, cuối cùng tôi đã gặp phải gì đây.
Có vẻ như hắn thật sự không bị sao, qua hôm sau tinh thần phơi phới đi làm như thường.
Đến giờ ăn tối hắn chưa về, tôi được người làm mời xuống ăn, thái độ cung kính báo tôi biết hắn không về.
Tôi gật đầu, chuẩn bị ăn, nếu không phải hắn bận thì là ra ngoài điều chỉnh tâm tình, hoặc là bày kế hoạch mới mẻ gì đó, nói cho cùng thì tối hôm qua hắn nói đến mức ấy mà tôi vẫn dửng dưng không để ý.
Người làm đứng bên ấp úng: “Ngài ấy không cho nói, nhưng thật ra ngài ấy phát sốt, nằm truyền nước muối trong công ty.”
Tôi giương mắt liếc nhìn gã.
“Hôm qua đi ra ngoài với ngài bị mắc mưa, còn bị thương, hôm nay làm cả ngày, buổi chiều phát sốt còn cứng rắn chịu đựng, mãi đến khi ngất xỉu trong văn phòng.” Chừng như gã có dũng khí rồi, nói liến thoắng, ngữ điệu vững vàng còn mang theo chút ít thương xót khó phát hiện, rất được ông chủ chân truyền nhỉ.
“Bị thương?” Tôi ngẩng đầu hỏi.
“Vâng, ngã trên núi, ngài không biết sao?” Người trả lời tác phong nghiêm túc, trần thuật ra sự thật khách quan.
Thủ hạ của hắn đều không phải hạng dễ nhằn.
Tôi cũng muốn biết một người ở trên núi té lộn nhào thế nào mà dập bụng, tình huống khả thi duy nhất chắc là phía trước chỗ hắn ngã có một cây cọc gỗ bị chặt, lúc té xuống vừa khớp chém xướt qua bụng hắn.
Tình cảnh đó chắc hẳn rất buồn cười.
Người đứng bên cạnh quan sát sắc mặt tôi, lúc thấy tôi không quá lạnh nhạt khi nghĩ đến cọc gỗ đâm qua bụng hắn, thì cẩn thận hỏi: “Ngài muốn đến thăm ngài ấy không, nếu đến thăm, ngài ấy nhất định rất vui.”
Xem ra đây mới là mục đích.
Rất rõ ràng, là hắn mớm lời cho người làm đến đánh tiếng với tôi, khuyên tôi đến thăm hắn, nếu hắn không muốn để tôi biết thì không cần nói nhiều như thế với người làm.
Hắn thật là nhàm chán, còn quyết làm khổ nhục kế đến cùng.
Nói sao cũng đang rảnh rỗi, cứ đi xem xem thế nào, tôi gật đầu: “Được, nhưng tôi muốn ăn trước.”
[kuroneko3026.wp.com]
Đối phương lập tức nhiệt tình, vội vàng thu xếp giúp tôi, tuy không khoa tay múa chân vào trong bữa ăn của tôi giống với ông chủ của gã, nhưng gã không những hầu hạ chu đáo mà còn chủ động, không những mỉm cười phục vụ mà còn quả thật là cười toe toét phục vụ, toàn bộ bầu không khí phòng ăn đều biến đổi theo.
Ăn xong, đổi một người khác đến hỏi tôi muốn nghỉ ngơi một lát không, nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh sáng không đợi nổi nữa, tôi không muốn làm bộ làm tịch nên nói thôi khỏi, một đám người như sợ tôi đổi ý vội vàng đóng gói tôi lên xe, cảnh tượng hết sức náo nhiệt, xe chạy đi rất xa mà còn có lố nhố người đứng sau nhiệt tình cực lực phất tay với tôi.
Xe chạy rất nhanh, dĩ nhiên dọc đường không gặp phải cản trở nào, không mất nhiều thời gian đã đến dưới lầu công ty hắn.
Tài xế và một vệ sĩ đi đậu xe, tôi đi thang máy vip lên tầng cao nhất trong sự bao vây của nhóm người còn lại.
Vệ sĩ niềm nở đẩy cửa phòng làm việc của hắn ra cho tôi, bên trong bày biện gần như là không khác gì trước đây.
Đi qua phòng nghỉ bên cạnh, đẩy cửa ra, người mở cửa phấn khởi báo cáo vào bên trong, nói tôi đến rồi.
Người nằm trong phòng nghỉ lập tức bật dậy từ trên giường.
Hắn còn đang truyền nước muối, tôi bước đến nhìn hắn.
Người xung quanh lặng lẽ lui ra cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...