Không Vũ Lực Không Hợp Tác

Tôi tỉnh giấc giữa thanh âm mưa rơi rả rích gõ vào cửa sổ, phát hiện mình và hắn cùng ngủ ngay giữa giường lớn, nói vậy, trước khi thiếp đi, tôi nghe thấy tiếng nói “Ngủ ở mép giường khéo lăn xuống, chúng ta xích vào chút nhé”, rồi kéo tôi vào bên trong giường là thật.

Hắn chưa tỉnh, ngủ vẫn rất yên tĩnh vô hại, nhịp thở đều đều, không hề có dáng vẻ như từng làm chuyện trái với lương tâm.

Tôi thử ngẩng đầu nhìn hắn, không quan tâm đến gương mặt anh tuấn ấy, chỉ thầm suy tính nếu bây giờ giết hắn chết thì có khả thi hay không.

Nghĩ một hồi lâu, tôi không hẳn là muốn giết hắn, dù sao lần này hắn không có làm gì tôi, bèn nằm xuống giường lại, nhìn trần nhà.

Từng có quãng thời gian mỗi ngày tôi đều nghĩ làm cách nào để giết hắn, đến khi  có cơ hội ra tay thật, lại vì không đủ kinh nghiệm và can đảm nên không thể chân chính đâm chết hắn, bây giờ, mối hận vẫn còn đó, thế nhưng dường như vì đã từng giết hắn một lần, nên tôi không còn ôm ý nghĩ giết hắn nữa.

Trong phòng cũng không có vật nào có thể làm hung khí, hắn sẽ không cho tôi cơ hội thứ hai, tôi nhàm chán đoán thế.

Thấy hắn ngủ say giấc, không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy trong thời gian ngắn, tôi xuống giường, đến bên cửa sổ.

Mở cửa ra, gió rất lớn, hạt mưa hắt vào phòng, bắn vào áo tôi, rất thoáng đãng trong lành.

Trước đây tôi sôi nổi hăm hở, luôn được bao bọc bởi các phong cảnh xung quanh, bốn mùa mỗi năm một lần, nên không thấy trời xanh mây trắng, cây lá tươi xanh, mưa thuận gió hòa là điều hiếm có.

Bây giờ mới nhận ra con người không phải lúc nào cũng tự làm chủ được hoàn cảnh, cảnh sắc lẫn mùa màng rất hiếm và không thể thiếu nên càng quý giá gấp đôi.

Ngây ngẩn một hồi, quay đầu nhìn người trên giường, hắn vẫn chưa tỉnh.

Tôi đứng nhìn hắn từ chỗ cửa sổ, nghĩ nếu hắn cứ giữ dáng vẻ vô hại như thế này thì tốt quá.

Tôi không muốn phải chịu đựng thương tổn như năm đó một lần nữa, nó thật sự làm người đau đớn, khó mà chịu thấu.

Bỗng người trên giường hơi nhúc nhích, hắn mở mắt, ngước đầu nhìn về phía tôi: “Dậy rồi à? Chào buổi sáng.” Xong cười với tôi.

Mưa như gột rửa mọi thứ, bầu không khí khoan thai thanh tân lưu động xung quanh, do thói quen từ khi còn nhỏ, suýt nữa thì tôi cũng nói “Chào buổi sáng” với hắn, may là chưa kịp thốt ra đã nuốt xuống miệng lại.

Hắn không để tâm lắm, ngồi dậy, vẫn cười, nói bằng ngữ khí như đang thương lượng: “Trời mưa lớn, đứng ở đó kẻo bị xối ướt.”


Tôi vốn không muốn nghe hắn nói, nhưng nhìn dáng vẻ như đang mong tôi không trả lời để có cớ đi đến chỗ tôi của hắn, tôi bèn quay người lại đóng cửa sổ, rồi bước về giường.

Hắn rất vui, nhìn tôi với đôi mắt chứa ý cười.

Đôi mắt trầm lặng nhảy lên sắc thái hưng phấn, không giống như đang giả vờ.

Tôi sải chân.

Hắn mỉm cười, ánh mắt khích lệ, ngồi thẳng người dậy dang tay ra với tôi.

Ngay cả hiện tại, tôi vẫn đánh giá đôi tay ấy cường tráng và mạnh mẽ, đây là điều không thể bắt bẻ.

Có điều nếu tôi là hắn, tôi sẽ không làm như vậy.

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết sẽ bị từ chối.

Tôi miễn cưỡng đi lướt qua tay hắn, rẽ ngang đi rửa mặt.

Động tác của hắn mạnh kinh người, trong nháy mắt nhảy phắt xuống giường, vồ đến ôm chầm lấy tôi, chặn bước tôi lại, mạnh mẽ ôm lên giường.

A cuối cùng hắn đã tiêu hết tính nhẫn nại, lại bị từ chối dẫn đến bùng nổ;

B chỉ là muốn làm;

C hắn vừa bùng nổ vừa muốn làm, muốn dùng cưỡng chế để phát tiết sự phẫn nộ trong hắn.

Là đáp án nào?

Hai người chúng tôi lăn mấy vòng trên giường, trong mấy vòng lăn ấy, ba đáp án lựa chọn bên trên chợt lóe lên trong đầu tôi.


Hắn chưa kịp lôi tôi lên giường đã đè xuống, chúng tôi lăn mấy vòng mới ngừng lại.

Vị trí vừa vặn là tôi ở trên hắn ở dưới.

Tôi trừng mắt nhìn hắn, người căng thẳng, chuẩn bị phản kháng bất cứ lúc nào.

Hắn nhìn tôi, khóe miệng cong lên cười khẽ, vươn mình muốn đè tôi xuống dưới.

Tôi dùng tay dùng chân chặn hắn lại, dùng cả người để chặn hắn, dựa vào ưu thế ở trên, không cho hắn thực hiện được.

Sức của hắn rất lớn, tôi vừa chặn vừa đấu sức, khó khăn lắm mới dùng khuỷu tay phải chặn lên ngực và tay trái hắn, còn tay trái đè cánh tay phải của hắn xuống, hai chân cũng dùng sức trói chân hắn lại, để hắn không thể động đậy.

Ổn định xong tư thế, tôi hoàn toàn áp chế tay và động tác thân thể người bên dưới.

Xem ra, lần này hắn thua rồi, tôi nhìn hắn để truyền đạt tin tức này.

Bây giờ, tôi mới hài lòng nhìn hắn.

Thời điểm nên nhìn thì cứ nhìn.

Hắn cười, hơi thở dốc, nhưng cũng không thả lỏng sức.

Tôi cảnh giác chú ý ánh mắt của hắn, người cũng đề phòng hắn có thể sẽ hành động bất kỳ lúc nào, vẫn đè chặt hắn xuống, không mảy may thả ra.

Hắn vẫn nhìn vào mắt tôi, ánh mắt kiên định, đáy mắt mang theo nét ôn hòa.

Tôi cảm giác được hắn đang tích trữ sức mạnh, chuẩn bị tấn công trở lại, một đòn tức thì không cho đối phương động thủ.

Tôi cắn răng gồng sức.


Đè hắn một lúc, tôi dần dần thở ra, nhưng có lẽ không lừa được đôi mắt gần trong gang tấc của người này.

Hắn nhìn ra khoảng cách tôi hô hấp, mạnh mẽ nắm tay tôi kéo lên đỉnh đầu, đồng thời quấn chân lên chân tôi, xoay mạnh eo, trong chớp mắt, tuy tôi đã phòng bị, nhưng man lực của hắn kinh người, hoàn toàn dùng sức lực mang tính áp đảo, còn có một phần kỹ xảo, ép tôi xuống giành lại vị thế.

Hắn lấy thực lực giành thắng lợi, không hề giở trò bịp bợm, tôi không thể nói gì được, bèn phải đấu lại dựa vào sức mình.

Tôi dùng cả tay, eo, chân đấu chọi với hắn, áp chế lẫn nhau, giằng co không ngừng, hai người chúng tôi lăn lộn trên giường, lăn từ đầu này xuống đầu kia.

Lăn một vòng xong, hắn bất ngờ dừng lại nói: “Đình chiến.” Nhìn tôi cười, giật tay ra khỏi hai tay tôi, giơ lên làm ra tư thế đầu hàng.

Tôi ngẩn người, hình như hắn không chọn phương án ABC nào mà tôi đã nghĩ, nếu hắn ra tay tàn nhẫn thì tôi hoàn toàn không phải đối thủ, cho dù chống cự được đến hiện tại không để hắn thực hiện được, nhưng cũng khó tránh bản thân sẽ không bị thương.

Huống hồ là muốn khiến cho hắn đầu hàng.

Hắn làm ra tư thế đầu hàng như vậy, có vẻ không muốn đánh nhau cũng không muốn cưỡng ép gì tôi, nên tôi không phẫn nộ.

Vậy hắn muốn làm gì?

Thấy tôi ngây ra, hắn đột nhiên vui vẻ cười to, “Hahahaha” xong ôm lấy tôi, lăn thêm mấy vòng liên tiếp trên giường.

Mỗi lần hắn ở dưới sẽ chịu đựng trọng lượng của tôi, còn tôi ở dưới thì hắn sẽ tự chống người lên một chút, vẫn cực kỳ dịu dàng nhìn vào mắt tôi.

Đến lúc dừng lại, hắn nằm ở dưới, tôi hiểu ra hắn đã tính toán trước vấn đề “hạ cánh”, cố tình để tôi ở phía trên.

Hắn nằm dưới đối đầu với ánh mắt của tôi, gọi tên tôi, cười nói: “Lâu rồi không vui thế này.” Ôm tôi lay trái lay phải.

Nếu không đánh nhau cũng không cưỡng ép, tôi không có hứng thú chơi trò vô vị với hắn, đứng dậy muốn đi.

Hắn phản ứng nhạy bén, tay chân xiết chặt tôi lại.

Tôi cố sức giãy giụa.

Chân hắn quấn quýt với tôi, một lát sau, tôi cảm giác rõ ràng sự tồn tại của vật thể giữa hai chân hắn.


“Đừng nhúc nhích.” Hắn nghẹn giọng nói.

Tôi vẫn nỗ lực thoát ra.

Hắn không buông tay, bằng sức lực mạnh nhất cố định tôi lại, chờ tôi không động đậy nữa, đồ vật giữa hai chân hắn đã chống bên mông tôi.

Cách một hồi, hắn buông lỏng cái ôm làm tôi không thoải mái, vừa dỗ dành vuốt ve lưng tôi, vừa khàn khàn giọng hỏi: “E là anh cương mất rồi, anh muốn em, em đồng ý chứ?”

Tôi không đáp.

Hắn vội bổ sung: “Anh sẽ rất dịu dàng, một lần là được rồi, chỉ một lần, nhé?”

Tôi quay đầu đi, tôi không muốn.

Nhưng nghĩ lại đây là điều kiện của hắn, đành nằm sấp bất động trên người hắn, chuẩn bị để hắn vươn dậy đè xuống.

Đồ vật giữa hai chân hắn vẫn tiếp tục phồng lớn.

Cần gì phải hỏi tôi có đồng ý hay không, anh muốn thân thể tôi, tôi muốn đi thăm bà nội, tôi cho là hiển nhiên.

Tôi thả lỏng toàn thân.

Hắn trở mình, nào ngờ không đè tôi xuống, mà nhìn tôi rồi xuống giường.

“Anh vào nhà vệ sinh.” Hắn nói với tôi đang nằm thẳng trên giường, rồi bước nhanh vào nhà tắm vẻ như rất khó chịu đựng tiếp.

Cửa phòng tắm đóng lại, một góc căn phòng truyền ra tiếng nước xối xả, một lúc lâu sau, hắn mới bước ra.

Hắn bước đến ngồi xuống mép giường với hơi nước ẩm ướt, cười với tôi như bình thường: “Rửa mặt đi, chúng ta đi xuống, chuẩn bị lên đường.”

Tôi không làm theo, hắn cười kéo tôi lên: “Đừng giận mà, vừa nãy không phải anh cố ý, kéo em lăn trên giường cũng chỉ là ý định bộc phát, muốn giỡn với em tí thôi, chứ không có ý gì khác.”

Tôi tránh khỏi tay hắn, tự ngồi dậy đi rửa mặt.

Hắn đi theo tôi, tôi rửa mặt hắn cũng rửa mặt, tôi đánh răng hắn cũng đánh răng, dường như vẫn đang quan sát sắc mặt tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui