Không Vẹn Tròn


Năm Minh Nguyệt 22 tuổi, cậu và Nam Thu Hành đi đăng ký kết hôn.

Minh Nguyệt vẫn cứ gầy yếu như trước, không muốn giao lưu với người ngoài, không muốn tiếp xúc với người ngoài.

Cậu vẫn chỉ bộc lộ dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu trước mặt một mình Nam Thu Hành.

Minh Nguyệt đáng yêu biết bao.

Nam Thu Hành muốn xin nghỉ kết hôn, nhưng Nam Lộ bác bỏ, nói Nam Thu Hành hoàn thành thí nghiệm rồi nói hẵng nói điều kiện với cô.

Mà Minh Nguyệt cũng không muốn ra ngoài lắm, cậu lắc đầu với hắn tỏ vẻ không đi cũng được.

Cậu chủ Nam gia lại thỏa hiệp với vợ mình.

Tháng sau, Nam Thu Hành kết thúc cuộc thí nghiệm kéo dài 6 năm trời.

Thực ra cuộc thí nghiệm này đã bắt đầu được mười mấy năm rồi, khi Nam Thu Hành 17 tuổi vào viện nghiên cứu đã được tiếp tục thực hiện nghiên cứu, thời gian 6 năm cũng không coi là dài.

Nam Lộ cho hắn một kỳ nghỉ dài hạn, cho phép hắn không cần chọn lựa thí nghiệm tiếp theo cho đến tháng mười hai.

Người vui nhất là Minh Nguyệt.

Cậu ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Nam Thu Hành, mái tóc mềm cọ qua cổ.

Cậu giơ tay lên, Nam Thu Hành thuận tay cởi chiếc áo màu trắng của cậu ra.


Sau khi hai người kết hôn đã dọn vào chung cư rất gần viện nghiên cứu, ba phòng một sảnh, đối với hai người không bắt bẻ nhà cửa thì có thể coi là dư dả.

Nam Thu Hành cài chiếc cài tóc hình con thỏ lên đầu Minh Nguyệt, chỉnh lại một chút, nắm cằm Minh Nguyệt nhìn đến khi hài lòng mới cúi đầu hôn môi Minh Nguyệt.

Mặt Minh Nguyệt đã tròn trịa hơn trước, nhưng cằm vẫn hơi nhòn nhọn.

Nam Thu Hành cúi người, chóp mũi chạm vào mặt Minh Nguyệt, dùng lưỡi liếm lưỡi Minh Nguyệt, nhẹ nhàng cọ qua hàm trên làm Minh Nguyệt hơi run rẩy.

Cậu hơi ngứa, muốn Nam Thu Hành mạnh hơn một chút, dù ở bất cứ phương diện nào.

Với Minh Nguyệt, đôi khi Nam Thu Hành mạnh hơn một chút có thể khiến cậu càng cảm nhận được sự chân thật khi cả cậu và hắn cùng đang tồn tại, nhưng hắn rất nhẹ nhàng.

Nam Thu Hành rất đoan chính.

Khi mua đồ tình thú cũng vậy.

Hắn hoàn toàn tôn trọng quyết định của bạn đời, giữa hàng loạt đồ dùng tình thú hoa lệ, hắn trao hết quyền lựa chọn cho Minh Nguyệt.

Khi Minh Nguyệt bị đưa đến đây không biết nên lấy loại nào, cậu cũng không ngại ngùng, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn cầm từng món đồ cứng nhắc lên xem xét kỹ càng, tỉ mỉ chọn lựa kiểu mà cậu thích.

Con thỏ lông xù.

Hai tai thật dài và cái đuôi tròn vo, trên còng tay chân còn có gắn lông tơ.

Rất hợp với Minh Nguyệt.

Khi Nam Thu Hành dùng hết một hộp áp mưa, Minh Nguyệt đã mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê, giọng nói khàn đặc không thể phát ra nổi tiếng rên rỉ.


Nam Thu Hành ghé vào người Minh Nguyệt, dán vào tai cậu nói: "Minh Nguyệt, nói em yêu anh.

"
Minh Nguyệt nghe ra là giọng Nam Thu Hành: "Em, yêu anh! Em —" - Cậu kéo dài giọng: "Yêu Nam Thu Hành.

"
Nói câu đó xong, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nam Thu Hành cười, hôn hôn má cậu.

"Nam Thu Hành cũng yêu Minh Nguyệt.

"
Bonus:
Minh Nguyệt: "Em! thực sự, rất thích, Nam Thu Hành.

" (giọng càng ngày càng nhỏ).

Nam Thu hành: "Anh biết, em nói cho mọi người nghe, em biểu hiện thế nào?" (mỉm cười, cúi đầu nhìn Minh Nguyệt đang ngồi trên đùi mình, xoa nhẹ eo cậu).

Minh Nguyệt: "Em, em ngoan! Em, em nghe lời.

" (mặt bắt đầu hồng) "Còn, còn! " (ấp úng).

Nam Thu Hành: "Còn cái gì, hửm?" (giọng nhẹ nhàng).

Minh Nguyệt: "Còn ngoan ngoãn cho anh yêu! " (đỏ mặt, chôn đầu vào cổ tiên sinh).

Nam Thu Hành cười: "Ngoan lắm.

"
【Tiên sinh toàn dạy những thứ kỳ quái thôi.

】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận