Không Tuyệt Vọng

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chiếc xe cắm trại màu hồng bon bon chạy trên đường phố lất phất tuyết của thành phố C.

Chú Tân thì lái xe, cô tiểu Mỹ ngồi ghế lái phụ vừa xem bộ phim Hàn nào đó chốc lát lại quay sang trò chuyện cùng chồng. Bà cụ được mọi người ưu tiên ngồi ở băng ghế rộng phía sau đang ngã lưng ngủ, trông bà hơi mệt mỏi vì có lẽ vừa bay đến từ nơi xa.

Tô Hy Niệm ngã lưng ghế ra sau, mở tấm màn cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh trước mắt.

Liệu còn có thể ngắm bao nhiêu lần mùa đông nữa đây?

"Cà phê sữa, em uống cho ấm người, mà em cũng ở thành phố A?"

Trạc Kỳ Đường vừa đưa cà phê cho đôi vợ chồng phía trên quay lại nhét 1 ly cà phê sữa ấm vào tay Tô Hy Niệm.

"Cảm ơn chị, ừm thành phố A. Bên khu Tây"

"Chị ở khu phía Bắc. Em đang học đại học hay đi làm?"

"Em giờ đang ở nhà thôi"

"À"

Cuộc trò chuyện rơi vào im lặng, Tô Hy Niệm cầm ly cà phê sữa thơm lừng uống từng ngụm, cả người cũng ấm lên còn đan xen cả vị ngọt khiến người ta dễ chịu đôi phần. Lấy trong túi một gói bắp rang đưa cho Trạc Kỳ Đường.

"Cho chị"

"Cảm ơn. Em hay đi du lịch 1 mình không?"

Tô Hy Niệm lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên. Chị thường đi?"

"Ừa, thường đi lắm. Tìm cảm hứng trong thiết kế. Đi du lịch 1 mình kiểu này gặp gỡ nhiều người cũng hay hay"


Trạc Kỳ Đường cười lên cho Tô Hy Niệm một cảm giác rất "chị gái nhà bên", nhã nhặn, ân cần nhưng cũng mang chút bất cần, cô độc.

Chiếc xe bon bon trên đường, địa điểm cắm trại ngày đầu tiên của bọn họ cách sân bay 5 giờ lái xe. Khi đến nơi trời cũng đã xế chiều.

Bên phía công ty du lịch gần như đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ lều ngủ đến dụng cụ đốt lửa trại, đồ ăn để bọn họ tự chế biến.

Mọi người chia nhau làm việc, chú Tân và Tô Hy Niệm thì phụ trách dựng lều. Bà cụ, cô tiểu Mỹ và Trạc Kỳ Đường phụ trách nấu ăn.

2 bàn tay của đồng chí Tô Hy Niệm của chúng ta từ nhỏ đến lớn chỉ giới nhất 2 việc, chụp ảnh và đánh nhau. Dù là con của đầu bếp, nhưng cô nấu ăn rất dở.

"Nhìn ngon quá"

Tô Hy Niệm tràn ngập hâm mộ nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt. Cô vội vàng lấy máy ảnh ra chụp vài tấm ảnh, còn cẩn thận sửa lại bố cục một chút.

Bà Trần cười nhìn cô bé nhỏ: "Chụp up lên mạng hả? Gửi cho bà nữa, bà cũng up lên cho đám bạn già xem"

"Cháu gửi cho ba mẹ ạ. Để lát cháu chỉnh ảnh xong gửi cho bà nha"

"Cho chị nữa"

"Cả cô chú nữa. Trông bé chụp ảnh chuyên nghiệp quá, vậy ảnh đoàn mình 1 tuần tới nhờ bạn nhỏ nhé"

Tô Hy Niệm ngại ngùng vuốt vuốt cái mũi, cười đáp: "vâng ạ"

Bàn ăn phong phú, tay nghề của bà Trần cùng cô tiểu Mỹ rất tốt, Trạc Kỳ Đường xem ra cũng hay vào bếp. Bữa tối nay 5 người bọn họ ăn đến cực kỳ mãn nguyện và vui vẻ, cộng thêm đi đường xa mệt mỏi nên ai cũng ăn mạnh hơn bình thường.

Dù mới gặp nhau nhưng cực kỳ hợp, Tô Hy Niệm thích thú ngồi say sưa nghe trải nghiệm về du lịch và cuộc sống của đôi vợ chồng, và bà cụ. Cả Trạc Kỳ Đường cũng đi qua rất nhiều nơi, thậm chí vì tuổi trẻ nên đã thử không ít trò mạo hiểm khiến 4 người còn lại tròn xoe mắt hâm mộ mà nhìn ảnh chụp/clip.

*Tô Hy Niệm đã đăng tải ảnh 1 bức ảnh*



[Linh Linh: Chu choa ngon dữ! Mua quàaaaa]

[Ân Ân: Gói đồ ăn đem về, cảm ơn và trân trọng]

[Ba ba: Ai nấu đó? Trông ngon dữ nhưng không được quên đồ ăn ba làm]

[Mẹ: Chụp ảnh mặc áo ấm ngay cho mẹ!!!!]

[Tô Bắc: Đáng ghét:))))]

Tô Hy Niệm trả lời từng người, lấy áo ấm choàng vào chụp ảnh gửi mẹ Tô yên tâm.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy mục tin nhắn có 1 cái tên không ngờ tới - Trang Pháp Anh.

Trang Pháp Anh: Em đã đến thành phố C?

Tô Hy Niệm: Ừm, ở đây được 1 ngày rồi.

Tô Hy Niệm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại 10 phút vẫn không thấy người bên kia phản hồi, thở dài tắt điện thoại đi ngủ. Một ngày quá dài.

Sáng của ngày thứ 6 trong cuộc hành trình cắm trại, Tô Hy Niệm thức dậy sớm rời khỏi lều vệ sinh cá nhân xong thì đã thấy Trạc Kỳ Đường đang chuẩn bị bữa sáng.

Tối qua bọn họ đã cắm trại cạnh 1 bờ sông rất nổi tiếng ở ngoại ô thành phố C. Xinh đẹp, thơ mộng, ở đây dường như cách biệt với cái lạnh của thành phố A rất nhiều, sông vẫn trong, cây vẫn xanh.


"Chào buổi sáng, thơm quá"

"Thịt nướng, salad trộn và bánh mì nhé"

"Ừm, em pha cà phê và trà"



"Ngon không?"

Trạc Kỳ Đường nhìn biểu cảm cười híp mắt khi ăn của Tô Hy Niệm mà cũng cảm thấy vui lây.

"Ừm, siêu ngon. Ah, thích quá"

Tô Hy Niệm no nê vươn người nằm dài xuống nền đất, những ngày qua tâm trạng cô vô cùng tốt.

Rất lâu rồi mới cảm thấy tự do như vậy, thư thả như vậy. Mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, làm những điều chưa từng làm như đi câu cá ở trời mùa đông, cắm trại ở những nơi khác nhau, uống rượu trên nóc xe, ngắm trời sao, nghe kể chuyện ma trong đêm khuya,.....

Nếu có thể sống lâu hơn một chút, cô hy vọng mình sẽ trải qua nhiều nữa những lần đầu tiên như thế này.

"Ngày mai em ở thành phố C hay về nhà?"

Trạc Kỳ Đường hỏi.

"Em ở thành phố C chơi ít hôm. Còn chị?"

"Phải về nộp mình cho tư bản, kiếm tiền mới tiếp tục du lịch được haha. Mà em có dự định làm gì tiếp theo không?"

Tô Hy Niệm nhìn cô, đáp: "Em chưa biết, chắc là sẽ đi làm? Tìm việc"

Trạc Kỳ Đường lấy ra danh thiếp công ty của mình đưa qua cho cô: "Công ty nhỏ của đám bạn hùn nhau mở nên. Đang tuyển thợ chụp ảnh, cũng không khó đâu làm dần rồi quen. Chị thích ảnh em chụp, mong muốn được chiêu mộ về đội"

Trạc Kỳ Đường có một cảm giác rất quý mến cô gái nhỏ bên cạnh, nhìn thấy ở Tô Hy Niệm một sự mạnh mẽ, ngoan cường, bất cần, ngông nghênh,..giống như một người nghệ sĩ đang đi lạc giữa thế giới.

"Em sẽ suy nghĩ, có gì em sẽ đến tìm chị."

Tô Hy Niệm cười, cẩn thận cất danh thiếp vào ví. Có lẽ đến lúc nên tìm 1 công việc mình thích để làm.

"Cái này đẹp không?"


"Đẹp"

"Trang Pháp Anh!!!!! Cậu còn không có nhìn mà đã trả lời cho có với mình hả"

Tống Ly vứt cái áo lên giường nhào tới chỗ Trang Pháp Anh.

"Xem gì đó? Ảnh cắm trại?"

Trang Pháp Anh nhìn vào bức ảnh cắm trại vào buổi tối trong đêm đầy sao đang xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô, nói: "ừa, một người bạn cũ".

"Ai vậy?"

"Bạn của mẹ mình", Lưu Di Anh cười đáp.

Thì đúng là so với nói là bạn của cô thì người nọ giống bạn của mẹ cô hơn. Mẹ của cô kể Tô Hy Niệm đi du lịch, thỉnh thoảng sẽ chia sẻ ảnh với bà, gặp ai giống bà cũng sẽ kể cho bà nghe, còn gửi cả đặc sản về trước cho bà. Còn Trang Pháp Anh gửi tin nhắn nào cũng bị "bơ" toàn tập.

Trang Pháp Anh không rõ vì sao Tô Hy Niệm lại xa cách cô như vậy, rõ ràng đã từng rất thân thiết.

"Rồi rồi, tập trung chuyên môn giúp mình chọn đồ cho tiệc độc thân tối nay đi"

"Tới liền"

"Pháp Anh, tối nay mặc gì?"

Trang Pháp Anh đi tới đi lui, nhìn 2 vali chất đầy quần áo bày la liệt dưới sàn nhà. Cuối cùng cô chọn 1 chiếc đầm màu tím nhạt đến gối, thêm áo khoác ren mỏng màu đen bên ngoài.

"Này đi"

"Đẹp đó, so sexy sexy sexy hahaha tối nay tiệc độc thân của cô dâu mà biết đâu 2 chúng ta thoát độc thân. Aaaaa soái ca mau đợi tôi"

Tống Ly hào hứng tiếp tục công cuộc lựa quần quần áo áo cho tối nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận