Không Tuyệt Vọng

Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Mẹ, Hy Niệm cũng ở đây?"

Miếng sườn ngon miệng đang được Tô Hy Niệm thưởng thức bỗng chốc hoá đá như chính cô vào giây phút nghe tiếng Trang Pháp Anh vang lên.

"Vâng"

"Con ăn cơm chưa. Hy Niệm ở đây một lúc lâu rồi, cùng mẹ ăn cơm nãy giờ"

"Con ăn với bạn rồi. Bánh trái cây ít ngọt cho mẹ, cái này của mấy bạn nhân viên một lát mẹ chia ra giúp con"

Trang Pháp Anh đưa túi lớn túi nhỏ cho má Hồng. Tô Hy Niệm nhìn qua lớp gói trong suốt của hộp thấy những chiếc bánh rất dễ thương, còn có mấy hộp kem.

"Ngon không? Đồ ăn mẹ chị làm đó?"

Trang Pháp Anh đặt túi xuống ghế, ngồi kế bên Tô Hy Niệm, cô chỉ vào dĩa sườn chua ngọt siêu to khổng lồ trước mặt Tô Hy Niệm.

"Vâng, rất ngon"

"Bây giờ em còn thích ăn kem không? Hồi trước em rất thích"

Tô Hy Niệm gật đầu, Trang Pháp Anh liền đưa qua 1 hộp kem dưa hấu cho cô.

"Kem của tiệm chị tự làm, thử xem"

"Tiệm của chị?"

Tô Hy Niệm bất ngờ nhìn chị ấy, bởi trong trí nhớ của cô lúc đó Trang Pháp Anh đang là sinh viên của ngành tâm lý học.

"Ừm, của chị. 2 tiệm kế nhau, 1 bên cà phê, 1 bên đồ ngọt. Khi nào rảnh em có thể đến chơi"

Lưu Di Anh đưa cho Tô Hy Niệm 2 tờ giấy của tiệm.

"Vâng"

Má Hồng bên kia nhìn 2 người, chỉ vào Trang Pháp Anh phàn nàn nói:


"Con xem con gái lớn rồi hết xuất ngoại du học xong về nhà mở tiệm cũng không chịu ở cái tiệm ăn gia đình của nhà mà cứ thích đi xa, lớn tầm này cũng chưa dắt được một mống bạn trai về nhà. Suốt ngày cứ đi lông bông"

"Mẹ!!"

"Mẹ nói không đúng hay gì? Bạn trai đâu? 28 tuổi rồi chứ ít ỏi gì....."

"Bà chủ, giao hàng tới", nhân viên phục vụ đến gọi, má Hồng rời đi nếu không e là Trang Pháp Anh và Tô Hy Niệm còn nghe bài ca của các bà mẹ về việc con cái lớn mad chẳng dắt người yêu về nhà tiếp rồi.

"Mẹ chị là vậy đó"

"Má Hồng dễ thương"

Trang Pháp Anh khẽ cười nhìn cô gái trẻ bên cạnh: "Bây giờ em đang học gì? Đi làm chưa?"

"Em nghỉ học. Đang ở nhà, chưa làm gì cả"

Trang Pháp Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không hỏi đào sâu. Bởi trên đời có những chuyện nếu người ta không muốn nói, tốt nhất mình đừng hỏi.

Ai cũng có nỗi khổ và vết thương lòng, ai cũng sẽ ở 1 độ tuổi mông lung khó khăn, cô từng trải qua nên dễ hiểu.

"Khi nào em đến tiệm của chị chơi? Chị đang thử những món kem mới cho mùa xuân, cần thêm ý kiến khách hàng"

Trang Pháp Anh mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên, giống như Tô Hy Niệm, Trang Pháp Anh cũng có 2 lúm đồng xu nho nhỏ 2 bên khoé môi.

Trước trước đây má Hồng từng nói theo văn hóa phương Đông, người trần chết xuống Âm Phủ phải đi qua Quỷ Môn Quan. Tại đây, họ phải uống loại nước có tên là Vong tình thủy, xóa hết ký ức, quên mọi chuyện kiếp trước. Tuy nhiên, có một số người đã khóc lóc van xin, do còn nặng tình nên không uống loại nước này. Diêm Vương đã đánh dấu họ chính bằng vết lõm mà người ta gọi là đồng tiền, đồng xu.

Má Hồng lúc kể chuyện này còn từng trêu chọc bọn cô là 2 đứa nặng tình sau này yêu ai lại khổ thân.

Tô Hy Niệm do dự chốc lát, rốt cuộc cũng không muốn từ chối: "Được"

"Thêm bạn đi, khi nào chuẩn bị xong chị sẽ nhắn trước"

"Vâng"

"Cô gái ơi, con mèo của cô quậy phá ở ngoài kia"

Nhân viên bảo vệ đột nhiên chạy vào thở hồng hộc gọi Tô Hy Niệm.


"Sao ạ? Để em ra xem"

Tô Hy Niệm vội vàng chạy ra ngoài thì bắt gặp cảnh tượng con Tô Cơm nằm dài lăn lộn trên đất. Tiếng kêu meo meo thảm thiết vang lên như ai làm nó.

"Tô Cơm"

"Méooooo"

Tô Cơm nhận ra giọng cô, ngay tức thì chạy đến dụi người chào chân Tô Niệm.

"Nó cào balo quậy ở trong đòi ra, tôi định thả nó ra ngoài tại ở lâu trong đó cũng tội. Nó vừa ra thì đòi cái bánh tôi đang ăn, tôi không cho, nó lăn đùng ra đất...."

Anh nhân viên ngại ngùng nói. Lần đầu tiên anh gặp 1 con mèo tham ăn mất nết như thế!

Tô Hy Niệm cúi đầu xin lỗi: "Làm phiền anh rồi ạ, em cũng quên mất mang theo nó nên không để ý thời gian. Cảm ơn anh đã trông nó"

"Méoooo meoooooo..."

"Câm mồm!!"

Trang Pháp Anh cũng ra theo, cô bật cười nhìn cảnh tượng con mèo mập trong cái áo phao hơi "chật" nằm trong tay Tô Hy Niệm với vẻ mặt "oan ức".

"Mèo của em hả? Dễ thương quá"

"Ừm, của em. Nó rất quậy, tham ăn"

Trang Pháp Anh sờ sờ bộ lông mềm mại của mèo, trộm xoa 2 bên má của nó, thật thích tay.

"Xin chào~~"

"Meoo oooo meo meo meoo ô"

Tô Cơm đưa tay múm và mập ra đặt lại lên tay Trang Pháp Anh, tỏ vẻ hiếu khách mời gọi.

"Chắc là em về trước, nó quậy quá. Để em vào chào má Hồng"


"Ừm, vậy lần sau gặp"

Tô Hy Niệm gật đầu, bỏ mèo mập vào balo xong chạy nhanh vào trong chào hỏi má Hồng. Trước khi về còn được má Hồng gói cho mấy hộp đồ ăn.

Nhà họ Tô.

Bữa tối cuối tuần, Tô Đông công tác về, Tô Bắc từ trường cũng về. Cả nhà tụ họp đông đủ.

Ba Tô làm 1 mâm lớn sashimi và sushi.

Nhưng Tô Hy Niệm không ăn được đồ sống nên ông làm riêng thêm cho cô 1 mâm nhỏ món ăn gia đình.

"Chị, thử đồ sống 1 lần đi. Ngon lắm"

Tô Bắc chỉ vào dĩa sashimi bắt mắt trước mặt.



"Bé con không ăn được thì thôi, ăn sườn bò đi nay mẹ mua sườn ngon lắm, ba con nướng bằng than đó. Thêm xíu nước sốt ướp cay cay"

Mẹ Tô gắp miếng sườn vào bát con gái.

Tô Hy Niệm nhìn dĩa đồ sống, con của đầu bếp đồ Nhật nhưng cô không thích đồ Nhật và cũng chưa từng ăn đồ sống. Nhưng đột nhiên giơ đũa ra gắp thử miếng cá hồi sống, lại chấm miếng wasabi cho vào miệng khiến cả nhà đều ngạc nhiên.

"Khụ...khụ..cay"

Cô che miệng ho vì sặc.

"Uống miếng nước. Con chấm nhiều wasabi quá, thế nào?"

Ba Tô rót cho cô ly nước mát.

"Hơi lạ, cho vào miệng hơi sợ sợ nhưng cũng không tanh. Cũng được ạ"

Tô Hy Niệm cả mặt đỏ bừng nhìn ông mỉm cười.

Danh sách những điều muốn làm trong đó mục đầu tiên là "ăn thử sashimi của ba ba" đã hoàn thành.

"Haha bé con không ăn được còn mạnh mồm"

"Thôi để em thay chị diệt trừ cái bàn đồ ăn này"


Tô Đông gắp đồ ăn khác cho em gái, nhìn cô hỏi:

"Em có muốn đến công ty anh làm không? Xem như dạo chơi cũng được"

Anh sợ em gái ở nhà lâu sẽ chán. Mang em gái đến công ty trải nghiệm môi trường cũng tốt, dù sao cũng không cần Tô Hy Niệm làm gì mọi việc đã có anh xử lý.

"Công ty xây dựng của con có gì vui mà để bé con đến. Toàn mấy cậu trai cứng ngắt như con"

Mẹ Tô cười trêu chọc.

"Không em không đi đâu. Mẹ nói đúng, chán!!"

"Thật ra con muốn nói là con dự định đi du lịch 1 chuyến"

"Đi đâu? Với ai? Bao giờ?"

"Con đi đâu?"

"Em đi đâu?"

"Chị muốn đi đâu?"

4 người nhà họ Tô đồng thanh hỏi.

"Bình tĩnh! Con định đi đến thành phố C chơi vài ngày. Đi 1 mình, đừng lo lắng sức khoẻ con rất tốt ổn định, uống thuốc ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ. Con đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi bác cho phép đi, bác nói ra ngoài thư giãn là tốt, đừng nên mãi ở nhà.

Huống hồ con cũng muốn được du lịch. Con muốn đi 1 mình trước, con chưa từng đi nên rất muốn đi thử, bây giờ ba mẹ, anh hai đều bận việc, em trai thì đang học, nên tạm thời đợi mùa xuân cả nhà chúng ta sẽ cùng đi 1 chuyến sau được không?

Con cam đoan mỗi ngày gửi tin nhắn và ảnh vào nhóm. Và sẽ chú ý sức khoẻ hết mức có thể, có việc gì sẽ thông báo tuyệt đối không giấu giếm"

Tô Hy Niệm nói 1 tràng dài, cô đã nghĩ ra bài diễn văn thuyết phục vừa đấm vừa xoa.

Ba Tô và mẹ Tô suy nghĩ chốc lát, bọn họ cũng hiểu con gái ở trong bệnh viện lâu quá cũng buồn chán. Bây giờ tạm khoẻ lại muốn ra ngoài khuây khoả cũng dễ hiểu.

"Được, đồng ý. Nhưng con phải báo cáo mỗi ngày"

"Em ok đó, hè phải đi chung với nhau đến nơi em chọn. À mua quà cho em đó"

"Nếu có gì phải gọi anh liền. Nào em định đi?"

"Vâng vâng mọi người. Cảm ơn rất nhiều. Ăn đi đồ ăn nguội bây giờ, phải tháng sau con mới đi lận. Sẽ chuẩn bị kĩ mà yên tâm yên tâm"

Tô Hy Niệm cười toe toét nói. Có trời biết cô chả chuẩn bị gì cả đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận