Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Nhìn quanh La Hùng nói:
-Còn một người nữa chưa tới, dù sao vẫn còn nữa canh giờ chúng ta tiếp tục chờ đợi.
Nói rồi hắn ngồi xuống mặt vẫn lạnh như tiền đúng với thương hiệu Chấp Pháp đội.
Nữa canh giờ sau một bóng người từ đằng xa đi tới, hắn không ai xa lạ chính là Ngô Thiên cháu trai của Bát Trưởng Lão.
Vừa chạm mặt hắn liền đưa Trần Duyên ánh nhìn đầy “chìu mến”. Trần Duyên thì nhất quyết không quan tâm, tên này giờ đây đã không phải đối thủ của hắn. Dây dưa với kẻ yếu hơn mình chỉ làm giá trị của hắn bị hạ thấp.
Thấy Trần Duyên khinh thường hắn tức giận vùa định tiến lên gây chuyện thì La Hùng chen vào giữa ho khẽ. Ngô Thiên mặc dù là cháu của Bát Trưởng Lão nhưng không có nghĩa là có thể vô pháp vô thiên, đặc biệt là Chấp Pháp Đội. Không ai muốn dây dưa với bọn người này.
Thấy Ngô Thiên im lặng hắn gật đầu hài lòng rồi nói:
-Nhiệm vụ lần này do chính sư phụ ta Đại Trưởng Lão yêu cầu. Coi như là chút thử thách trước khi bắt đầu tông môn luận bàn sau một năm nữa.
Nhắc tới đây trong mắt của bốn người còn lại ánh lên tia hưng phấn, đặc biệt là Ngô Thiên hắn đã chờ dịp này lâu lắm rồi.
Thấy không ai có ý kiến gì La Hùng nói tiếp:
-Nhiệm vụ là phải tới Bạch Lang thôn tìm hiểu nguyên nhân tại sao dân làng gần đây biến mất không lí do.
Nữ tử áo tím Tử Hà liền đưa ra nghi vấn:
-Bạch Lang thôn không phải là địa điểm nghỉ chân của đệ tử chúng ta khi xâm nhập Ma Kiếm Lâm sao.
-Thì ra là nơi đó, ta nhớ không lầm Bạch Lang thôn luôn có đệ tử tông môn ta chấn giữ sao.
Cao Bá cũng lên tiếng.
La Hùng gật đầu thở dài đạo:
-Đúng như lời sư đệ nói, nhưng đã hai tháng nay không hề nhận được truyền tin phù của bọn hắn.
-Lẽ nào bọn chúng đã bị...
Ngô Thiên tiếp lời, sắc mặt hắn cũng đen lại. Không ngờ lần này lại xâm nhập lại là Ma Kiếm Lâm.
-Đệ tử mạnh nhất chấn giữ nơi đó không ai khác chính là sư huynh của ta tu sĩ Luyện Khí kì viên mãn.
Nghe Ngô Thiên nói mọi người cũng trở nên khó coi.
Thấy không khí trùng xuống La Hùng ho khẽ lần nữa.
-Các ngươi đừng lo, có ta ở đây thì không cần phải lo lắng như vậy.
Từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một tờ giấy màu đỏ khiến cả bốn người ngỡ ngàng.
-Các ngươi yên tâm rồi chứ.
Hắn nở nụ cười tự tin trịnh trọng cất tờ giấy vào túi trữ vật.
-Thì ra La sư huynh đã chuẩn bị từ trước vậy thì còn kẻ nào có khả năng cản đường chúng ta.
Thấy Cao Bá cười nịnh nọt La Hùng làm hai nữ nhân kia nhìn hắn khinh bĩ.
Thấy mọi chuyện đã êm xuôi La Hùng liền tiến về phía trước.
-Chúng ta mau chóng xuất phát, đi sớm về sớm.
Trần Duyên và bọn người kia cũng không còn cách nào khác đành bám theo. Trong lúc đang chạy đi mọi người cũng tranh thủ trò chuyện, mặc dù là Ma Kiếm Lâm nhưng khu vực bọn họ đứng chỉ có yêu thú cấp một không cần quá lo lắng.
Giang Tiểu Tiểu lại gần hỏi Trần Duyên:
-Không biết Trần sư huynh đã tới Bạch Lang thôn chưa.
-Đây là lần đầu ta tới đó.
Hắn quay lại mỉm cười trả lời nàng.
-Hừ hắn thực lực yếu nhớt thì làm sao có thể xông vào Ma Kiếm Lâm để tới Bạch Lang thôn chứ.
Ngô Thiên chạy gần đó hừ lạnh góp lời chọc tức.
Trần Duyên đưa mắt nhìn qua Ngô Thiên, hắn là người không thích phiền phức nhưng không có nghĩa hắn sợ phiền phức. Tên này dám gây chuyện thì nên dạy dỗ hắn một chút.
Thấy Trần Duyên sắp ra tay Ngô Thiên mừng thầm, đây đúng là cơ hội hiếm có ngay trước mặt những người khác phê bỏ hắn. Nhưng ngay lúc này.
-Bạch Lang Thôn cách đây hơn hai ngàn dặm, với tốc độ hiện giờ thì nội trong ba ngày chúng ta liền đến nơi.
Trong lúc nói La Hùng không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Ngô Thiên. Nhiệm vụ lần này chính hắn dẫn đầu, nếu như thất bại thì kẻ đầu tiên chịu tội chính là hắn.
Trần Duyên xoay người tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra. Riêng Ngô Thiên thì răng cắn chặt ánh mắt căm thù bao quát thêm La Hùng.
Bỗng nhiên Trần Duyên hét lên:
-Dừng lại.
Mọi người xung quanh không hiểu gì nhưng cũng theo phản ứng mà dừng bước.
-Có chuyện gì xảy ra?
Tử Hà nghi vấn.
-Có yêu thú đang đi tới đây nhưng không chỉ có một.
Trần Duyên sắc mặt căng thẳng.
-Làm gì có yêu thú nào, tại sao ta không cảm nhận được. Có phải ngươi muốn gây rối không.
Ngô Thiên chọc tức nói nhưng không có ai phản bác hắn bởi vì những người ở đây không cảm nhận được bất kì khí tức của yêu thú nào.
-Trực giác của ta nhận thấy.
Trần Duyên cũng hết cách, hắn không thể nói là do Chu lão chỉ điểm.
-Chê cười, ngươi nghĩ chỉ vì trực giác của mình mà chắc chắn phía trước có yêu thú sao?
Mọi người xung quanh đều không tán thành, Trần Duyên lắc đầu cười khổ liền chọn một hướng khác lao đi.
La Hùng phía trước cũng ngỡ ngàng, không ngờ tên sư đệ lại quyết tuyệt như vậy, chỉ vì trực giác mà sẵn sàng tách ra khỏi đội một mình trong Ma Kiếm Lâm.
-Nếu Trần sư đệ đã quyết tâm như vậy ta sẽ không ngăn cản, nhưng chuyện tự ý rời bỏ nhiệm vụ ta sẽ nói lại cho Châp Pháp đội.
Nghe tới đây cả ba người đều biến sắc, nếu chạm vào Chấp Pháp đội thì Trần Duyên lành ít dữ nhiều rồi. Riêng Ngô Thiên cười lạnh:
-Trần Duyên ơi là Trần Duyên hi vọng ngươi tốt nhất nên chết trong Ma Kiếm Lâm đi, rơi vào tay Chấp Pháp đội đúng là sống không bằng chết.
Nhưng hả hê không được bao lâu không chỉ hắn bốn người sắc mặt đều rất khó coi. Trước mặt là một đàn kiến đen cực lớn, đó chính là Hắc Thiết Nghĩ linh trùng cấp một Đinh đẵng.
-Tất cả lui lại.
La Hùng hét lớn, nhưng tốc độ của nhân loại làm sao có thể so sánh với yêu thú nhất là trong rừng sâu. Không quá nữa canh giờ bốn người đã bị đàn kiến bao vây.
Nếu chỉ hai ba con thì chỉ cần một người trong trong số những kẻ ở đây liền nhẹ nhõm giải quyết. Nhưng ở đây lại có hơn ngàn con Hắc Thiết Nghĩ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...