Chính điện đã ngập trong hỏa nhiệt, ngọn lữa tình yêu đang cháy bỏng hơn bao giờ hết bởi da thịt của những người ở đây cứ va chạm vào nhau không ngừng.
- Tướng công…chàng hấp mạnh như vậy sẽ…sẽ…thiếp sẽ lại tiết ra mất.
Trên chủ tọa, Trần Duyên thổ hào ôm lấy ngọc thể của Lệ Ảnh miệng tham lam hấp lấy song phong của nàng. Kim Liên lại đứng phía sau, tận tình bóp vai, đôi lúc lại ranh mãnh chiếm lấy môi mềm của Lệ Ảnh. Đêm qua tình cảnh quá hoang đường, không những hầu hạ sắc lang mà các nàng còn phải trình diễn bách hợp hầu hạ hắn.
Ngượng ngùng nhất là mẫu nữ Linh Diệu, Linh Diệp. Nàng khi biết hai người họ là mẫu thân cùng nữ nhi không khởi giật mình hoảng sợ. Mẫu nữ hầu cùng một chồng, điều hoang đường này lần đầu nàng được nghe thấy. Hai nàng mẫu thân thì dáng người bạo mãn, song phong cự đại bị Trần Duyên tàn nhẫn chơi đùa. Nữ nhi lại uyển chuyển vô cốt từng động tác khi nàng dâm vũ trước mắt như đều kích thích lòng tham muốn tận sâu trong tâm khảm nam nhân.
Đặc sắc nhất là màn biểu diễn bách hợp ngay trên bản án cách Trần Duyên ngồi không quá sải tay. Tên sắc lang này sung sướng được tỉ muội song sinh cùng nhau hầu hạ cự long lại còn tham lam muốn Linh Diệu, Linh Diệp chơi trò “song phượng cùng hoan” mua vui cho hắn.
- Nàng ngại ngùng sao? Nhìn xem hai nàng trên kia lại không như nàng tưởng tượng đâu.
Linh Diệu cùng Linh Diệp trước nhiều người giao hoang nhưng hai nàng lại không hề bi phẫn. Mắt phượng chăm chú hưởng thụ từng chuyển động nhẹ nhàng của đối phương, đôi lúc lại hướng về Trần Duyên nịnh nọt như tiểu nữ hài khoe khoang chiến công.
- Ầm.
Ba người còn đang mân mê trong khoái cảm thì cửa lớn đột ngột mở ra, lực đạo không nhỏ khiến cho Lệ Ảnh chợt giật mình thoát khỏi nụ hôn cuồng dại của Kim Liên.
- Nữ nhân này là ai? Tại sao lại không coi ai ra gì mà xông vào đây.
Lệ Ảnh phòng bị đứng chắn trước mặt tướng công, ánh mắt bất thiện nhìn tới nữ nhân thần bí kia.
- Để ta.
Trần Duyên nhẹ giọng vỗ vai Lệ Ảnh, hắn không vì sát khí dày đặc bao quanh nữ nhân kia mà ngần ngại. Bước xuống chủ tọa Trần Duyên dù trên người không có lấy một mảnh y phục vẫn thong dong bước tới.
- Lam Linh, nàng đã xuất quan rồi sao, tu vi lại tăng tiến nữa rồi đúng là một chuyện đáng mừng nha.
- Ta muốn một viên Âm Ma Thạch.
Đáp trả lại hưng phấn của hắn, Lam Linh mĩ phụ thần sắc không đổi lạnh lùng nói ra của bảo vật mong muốn. Trần Duyên không lấy vì thế mà nổi giận, hắn phì cười ha hả tháo xuống quan tài nàng mang sau lưng, bế phốc như muốn giết người nữ nhân lên trở lại chủ tọa.
- Âm Ma Thạch sao? nếu ta nhớ không lầm đó lại là cấp 3 thiên địa bảo vật nha, không dễ có được. Nhưng tướng công sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng.
- Ảnh nhi đây là Lam Linh là thê tử của ta cũng là tỉ muội của nàng. Con người của nàng ấy là vậy nhưng ta dám khẳng định Lam Linh sẽ không có địch ý với nàng đâu.
Nghe tới nàng ta cũng là thê tử của Trần Duyên, Lệ Ảnh vô cùng thất kinh. Trên đời có nam nhân lại có đảm lược mang một nữ nhân hiểm ác như thế này thu làm thê tử sao? Chỉ cần dùng mắt nhìn cũng dễ dàng nhận ra số nhân mạng chết trên tay nữ nhân này thật sự không thể đếm xuể.
Trong lúc nàng nội tâm bất an khi ma nữ kia ngồi trên đùi tướng công, sợ rằng có sơ suất gì sẽ làm hại tới chàng, nàng thần thức đều tập trung lên người nữ nhân kia hòng kịp thời ứng cứu. Nhưng có vẻ như nàng đã quá lo lắng, Lam Linh âm trầm không hé một lời nhưng từng lời nói Trần Duyên đưa ra nàng đều không chống cự mà nghe theo.
- Lam Linh, nơi này của nàng đã lớn hơn trước nha, lại vô cùng đàn hồi. Có phải nàng đã nghe lời tướng công hàng ngày bảo dưỡng chúng rất cẩn thận không?
Hắn khoái trá đưa tay luồng vào trong hắc y hân hưởng nàng hai đại bạch thỏ. Trần Duyên tham lam đồng thời hôn hít lên cơ thể của nàng, hắn ám muội chỉ vào miệng mình. Lam Linh hiểu ý cuối xuống cùng hắn hôn ngấu ngiến.
Lam Linh tuyệt sắc quả không sai, nhưng hoa hồng nào lại không có gai trong khi nàng lại là đóa hồng đen đầy gai nhọn khiến cho nam nhân dù bị say mê bởi nhan sắc của nàng cũng không có kẻ nào dám ra tay. Từ khi được Trần Duyên tận lực bồi dưỡng, sát khí quanh người nàng không những không thuyên giảm mà thậm chí còn nồng đậm hơn xưa rất nhiều.
Nàng đối với điều này cũng không bài xích, đơn giản là bởi vì nam nhân của nàng không vì thế mà ghét bỏ nàng. Hắn mặc kệ nàng có thể gây ra hậu quả gì, chỉ cần nàng muốn là Trần Duyên quyết tâm thực hiện bằng được. Minh chứng là nàng tu vi đã đột phá Trúc Cơ tầng 6 chỉ còn khai mở cánh cửa phía trước thì nàng sẽ bước chân vào “lãnh địa” của cường giả. Nhưng tất cả lại bị ngăn cách mà chìa khóa để khai mở chính là Âm Ma Thạch. Sát thi của nàng đã là Trung kì sát thi, chỉ cần sau khi tiến cấp thì tu vi của nàng cũng từ đó mà đột phá theo.
Tưởng chừng như một bảo vật trân quý như thế liệu có nam nhân nào dám bỏ ra linh thạch mang về cho hắn nữ nhân? Trần Duyên lại không cần nghĩ ngợi, cấp 3 bảo vật dù có trân quý như thế nào nếu đem so ra vẫn thua kém nữ nhân của hắn một vạn sáu ngàn dặm.
Tay heo không yên vị, hắn không chỉ chiếm hữu môi mộng hữu thủ không ngần ngại quyết tâm xâm lấn vào nơi thần bí nhất. Lam Linh cũng vô cùng phối hợp, ngọc cước gian rộng để Trần Duyên dễ dàng xâm nhập. Nơi tư mật bị Trần Duyên chơi đùa Lam Linh khó lòng trầm lặng như trước, nàng thi thoảng phát ra âm thanh thở nặng nhọc, hai tay ôm chặt lấy hắn kiềm nén khoái cảm.
- Ảnh tỉ lo lắng cho tướng công sao? cũng như muội và tỉ, Lam Linh tỉ rất nặng tình với tướng công, tỉ ấy tuy lạnh lùng khó gần nhưng đối với chàng lại hết mực nghe theo.
Kim Liên hướng Lệ Ảnh chấn an.
- Lam Linh tỉ vốn đang bế quan nhưng khi nghe được tướng công trở về tỉ ấy liền thu công, hao tốn cả đêm sức lực mới có thể tới đây sớm như vậy.
Lệ Ảnh chợt hiểu ra, thông thường khi bế quan kết thúc tu sĩ luôn dùng ba ngày ba đêm thu công nhằm để bản tâm không bị tâm ma quấy phá. Nữ nhân kia tuy vẻ ngoài hung thần ác sát nhưng chỉ vì muốn nhanh chóng nhất gặp lại nam nhân của mình mà nàng dám đánh cược với hiểm nguy.
- Mĩ nhân, đã tới lúc rồi. Nàng ắt hẵn chờ ngày này cũng rất lâu rồi đi.
- Ân!
Lam Linh khẻ gật đầu, nàng tướng mạo sinh ra tuy dung nhan bức người người sát khí đã ăn vào xương tủy. Sắc bén ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, nội khố được nàng khai mở. Mĩ phụ đứng trên chủ tọa từ từ ngồi hõm xuống cự long dễ dàng lọt vào huyệt động ấm áp của nàng.
- Ah…thật là thống khoái nha, tiểu điền loa của nàng làm tướng công ăn muốn phát nghiện mất thôi.
Mĩ phụ thư sướng nhưng cũng không thể che lấp đi khí chất vốn có của mình. Trần Duyên không vì đó mà mất hứng, hắn thậm chí còn vô cùng ưa thích hương vị mới lạ này. Thử hỏi trên thế gian này kẻ nào được như hắn, được nữ nhân thần sắc như muốn giết người mà lại cam tâm tình nguyện để người đùa giỡn đây.
Lam Linh như mãnh thú động dục, nàng còn mạnh mẽ điên cuồng hơn những nữ nhân khác. Từng thanh âm vang dội do kiều đồn của nàng đánh mạnh vào đùi Trần Duyên, mĩ phụ kiều đồn cứ hất mạnh lên xuống không biết mệt mõi. Từ nơi tư mật của hai người dâm dịch đã phóng xuất không ít, mĩ phụ khẳng định đã lên đỉnh vu thiên không sai, nhưng nàng quyết không buông giáp đầu hàng muốn khiến hắn phải phóng xuất thứ tinh hao nóng hổi kia vào tiểu huyệt của mình.
Cuối cùng nàng mục đích cũng đã được toại nguyện, cả tiểu huyệt chỉ trong chớp mắt trở nên căng phồng. Cảm nhận hoa tâm trở nên nóng rát Lam Linh hàng phục ôm trầm lấy hắn mãi tới khi huyệt động của nàng không thể chứa hết được. Nàng thần tình dâm đãng nhuyễn miệng cười khinh rẻ, nhanh chóng rút tiểu huyệt ra, tay ngọc bắt lấy cự long để thứ hung vật này không thể phóng xuất.
Trần Duyên vô cùng khó chịu, cảm giác giải tỏa bị ngăn cản không có tên nam nhân nào lại vui thích điều này. Nhưng chỉ khắc sao Lam Linh không khiến hắn phải thất vọng, cự long giận dữ được mĩ phụ đưa vào miệng ngọc, chỉ chờ có thế hung vật kia bùng phát tất cả. Thứ dịch đặc kia hòa quyền với d*m thủy từ hạ thể của nàng tất cả đều bị chính nàng nuốt trọn.
- Nương tử bảo bối, có phải động huyệt của nàng rất khó chịu sao? Còn không nhanh giải thoát đi, để nàng như vậy khiến tướng công thật đau lòng.
Lam Linh miệng ngọc vẫn chưa buông tha cự long hung tợn, nghe theo lời hắn nàng tả thủ luồn xuống huyệt động của mình, song cước mở rộng hai ngón tay khai mở huyệt động mà nàng đã kiềm giữ từ ban nãy. Chất dịch nồng ấm như thác đổ trào ra.
- Ta sẽ ở lại đây một thời gian, trong lúc này nàng đừng vội trở lại bế quan. Tướng công vẫn muốn cùng nàng bên nhau lâu hơn chút nữa, nàng sẽ không chối từ ta a?
Trần Duyên cưng chiều vuốt ve mặt ngọc của nàng. Lam Linh lặng im, nàng dần ôm sát eo hổ của hắn cố tình để cự long kia trồi sâu hơn vào tận cổ họng như muốn nói rằng nàng sẽ nghe theo lời của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...