Điểm cốt lõi đã được Trần Duyên tường tận hiểu rõ, chỉ trong vài hô hấp vừa tránh thoát trường kiếm không đánh trúng điểm trí mạng vừa thăm dò trận pháp chỉ một phần này bản lĩnh đã không nhiều người có thể làm được.
- Biết thì sao chứ, 99 Không Gian Pháp Trận của ta cũng không phải nói suông, ngươi dù biết điểm này cũng không thể đoán ra vị trí của chúng.
- Tại sao lại không thể, điểm này lại hoàn toàn dựa vào ngươi tạo nghệ trận pháp yếu kém. Họa lên trận pháp không đơn thuần là dựa theo trận đồ mà bố trí, từng đường nét do pháp lực tạo nên cũng hoàn toàn khác biệt. Ta chỉ cần nhìn qua đã nhận ra đâu là một cặp “xuất” “nhập” trận.
Trần Duyên lời giải đã làm không ít người phải trầm trồ thán phục, bọn họ đối với trận pháp đều mù mờ, 99 Không Gian Trận Pháp cái nào cái nấy giống nhau như đúc vậy mà hắn vẫn có thể phân biệt chỉ trong thời gian vô cùng hạn hẹp.
Thập đại trưởng lão giờ đây mới thật sự nhận ra giữa Trần Duyên và Vạn Vân Phi kẻ nào mới thật sự là thiên tài. Một kẻ có thể họa ra 99 trận pháp lập ra kinh người sát trận, còn kẻ kia lại dễ dàng hóa giải nguy cơ nếu thật sự chỉ có vậy thì cũng khó đặt lên bằng cân đong đếm. Nhưng nhìn vào thực cảnh trước mắt, những người luôn nghĩ rằng Ma Kiếm Sơn cầm chắc thắng lợi đã không thể tiếp tục chứng kiến. Đệ tử thiên tài, có tiềm lực nắm giữ quần hùng bị treo lên một cách khuất nhục.
- Cảm tạ ngươi đã nói ra điều khiến lòng ta trăn trở.
- Đã là sư huynh đệ đồng môn không cần nói lời khách sáo a.
Vạn Vân Phi pháp lực dần nội liễm, hắn bất chợt mỉm cười như không để tình cảnh này vào mắt.
- Như để cảm tạ, ta sẽ đưa ngươi một đoạn xuống cửu tuyền.
Pháp lực lại một lần nữa mạnh mẽ phun trào, thanh thế có vài phần mạnh hơn trước kia. Vân Phi bày ra vẻ mặt hũ bại cốt chính là câu kéo thời gian, pháp lực trong người được hắn bí mật tập trung điều động trận pháp trước ngực, đây chính là con bài tẫy cuối cùng, đồng quy vô tận chiêu thức.
- Tên khốn kiếp này muốn lôi theo Trần Duyên cùng chết.
Ngũ trưởng lão bất chợt nhận ra điều không ổn, Vân Phi cùng Trần Duyên chính là hai bảo vật của tông môn, bọn chúng tương lại không thể hạn định. Nếu chỉ vì tranh chấp mà khiến cả hai đồng quy ư tận thì tổn thất này quá lớn đi.
- Chờ đã, chúng ta không cần nhúng tay vào, Duyên nhi đã có cách ứng phó.
Tứ trưởng lão tinh tường đôi mắt đã nhận ra Trần Duyên thủ đoạn. Hắn do một tay lão bồi dưỡng làm sao có thể tin tưởng kẻ thù đơn giãn như thế đầu hàng, với lại Trần Duyên chưa hề nuôi dưỡng ý nghĩ sẽ dễ dàng bỏ qua Vạn Vân Phi.
- Ngưng Trùng Tiễn. Sát!
Trùng tiễn đã được dự trù từ trước, nhanh như cắt Loa Trùng Ốc phóng ra ngũ tiễn lực lượng kinh hồn bạt vía.
- Gư…a…
Nhục thể bị trùng tiễn xuyên thủng, những tiếng kêu la thảm thiết như chết đi sống lại của Vân Phi khiến kẻ khác không khỏi sợ hãi. Những vết thương do trùng tiễn tạo ra có dấu hiệu không ngừng lan rộng, gặm nhắm từng mãnh huyết nhục kinh khủng.
- Trận đấu dừng lại tại đây.
Đại trưởng lão nhận thấy kết cục đã định phất tay áo. Thiên Trùng Tù Lùng cũng Ngưng Trùng Tiễn dễ dàng đánh bay làm lộ ra nhân ảnh thập phần chật vật bên trong. Hắn thê thảm khó có lời lẽ nào để diễn tả, sợ rằng đại trưởng lão chậm tay một chút nữa thì Vân Phi chỉ còn lại bạch cốt vô hồn.
- Cái này…không khỏi quá tàn nhẫn đi?
Một tên Luyện Khí kì đề tử trông thấy nhân dạng ghê người kia bất giác hoảng sợ, tái mặt, song mục không dám tiếp tục trực diện quan sát.
- Ngươi thì biết cái gì, Vân Phi sư thúc hắn nên cảm tạ ông trời vì vẫn toàn mạng, cái chiêu đồng quy ư tận kia thật sự thành công thi triển chỉ sợ không chỉ có hắn, ngay cả Trần Duyên sư thúc cũng bị hắn kéo theo làm đệm lưng.
Đại trưởng lão tra xét qua Vân Phi thương thế, nhận ra hắn vẫn còn một tia hơi thở lão thờ dài lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng hắn. Đây vốn dĩ là đan dược bồi bổ huyết dịch chuyên dành cho đệ tử tu luyện nhục thể vừa may khiến hắn sắc mặt đã có chút khởi sắc.
Một hồi náo loạn sau cùng cũng phải có hồi kết, thập đại trưởng lão tư vị phức tạp mà khó coi nhất không ai khác ngoài bát trưởng lão. Lão nóng giận như muốn nghiền nát Vân Phi cùng Trần Duyên ra thành vạn mảnh. Từ cách đó trăm trượng vô số dệ tử đều cảm thấy sát khí lan tràn từ lão.
- Bát sư đệ ngươi mau lấy vật đánh cược kia ra đây, kết cục đã được phán định.
Tứ trưởng lão mặc kể lão bộc phát bao nhiêu sát khí, đối với bảo vật trên trời rơi xuống kia dù phải ông vào tử địa sợ rằng cũng có vô số kẻ tự nguyện mạo hiểm mạng sống của mình.
- Ta…ta…
- Bát sư đệ, ta biết bảo vật kia chân quý khó bỏ nhưng màn đánh cược này là do ngươi khơi màu đi lên, vật đánh cược cũng chính do ngươi đề xuất. Ta dùng lí hay tình cũng khó mà giúp ngươi a.
Đại trưởng lão cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, vạn năm Mộc Linh Quả so với Giáp đẵng cấp 3 thiên tài địa bảo thậm chí còn quý trọng hơn vài phần. Tuy Kim Đan tu sĩ không còn công dụng trực tiếp gia tăng tu vi nhưng thứ đáng giá nhất lại là cơ may nhận lấy thần thông trong đó. Trăm năm linh quả có cơ hội 1 thành xác xuất, ngàn năm linh quả ứng với 2 thành, còn vạn năm linh quả của bát trưởng lão chính là 3 thành cơ may. Thứ mà vạn vạn tu sĩ không kẻ nào không ao ước.
- Đa tạ rồi, sư đệ hẹn lần khác chúng ta lại tiếp tục đánh cược a.
Mộc Linh Quả rốt cuộc cũng về tay kẻ khác, dù lão vạn phần không muốn nhưng các vị trưởng lão khác cũng có mặt làm chứng khiến lão không thể phủi tay trốn tránh.
- Duyên nhi, mau thu lại linh trùng của ngươi.
- Đồ nhi tuân lệnh.
Trần Duyên hướng sư phụ hành lễ, hữu thủ treo lơ lững Loa Trùng Ốc pháp bảo, tả hữu áo bào phất nhẹ. Vân trùng khổng lồ phủ kín ba dặm xung quanh như nước sông lũ lượt đổ về. Nếu như xuất trận như hàng vạn binh tướng xung trận thì khi đến hồi kết cũng để lại không nhỏ chấn động. Bầu trời tối đen rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng ban ngày.
- Đây…đây không phải là thực lực che trời lấp biển sao, Trần Duyên sư huynh pháp lực vô hạn sao, hắn có thể khống chế nhiều như vậy linh trùng?
- Ta khẳng định đây là một công pháp khống trùng thập phần lợi hại, thậm chí là truyền thừa từ một lão quái vật nào đó. Nếu không hắn làm sao có thể chỉ trong vài nắm từ một tên phế vật mà trở thành cường giả.
Có người nể sợ đồng thời cũng ít kẻ biết rõ Trần Duyên quá khứ mà ganh ghét. Bọn hắn năm xưa thực lực không biết có thể giết Trần Duyên vô số lần mà nay chỉ lại có thể ở dưới chân núi cao đầu ngưỡng vọng. Những những lời nói này dù có đánh chết cũng không dám thoát ra khỏi miệng, xung quanh hàng ngàn người đối với cường giả bất giác sinh lòng tôn kính. Nếu một kẻ như bọn hắn dám nói ra những lời khó nghe này kết cục ắt hẵn không tốt đẹp.
- Tứ sư đệ, để bồi dưỡng đàn linh trùng nhân số hàng vạn đầu này khẳng định tiêu tốn không nhỏ tài nguyên, sư đệ cũng vì tiểu tử này mà bỏ ra không ít tâm tư a.
Tam trưởng lão cười khẩy, lão nhận thấy hàng vạn đầu linh trùng kia đã không ít tồn tại Giáp đẵng. Lão không tin với một kẻ vừa đột phá Trúc Cơ như Trần Duyên có thể kiếm ra lượng tài nguyên khổng lồ để bồi dưỡng chúng.
- Hắn công lao đối với tông môn còn ít sao? Làm sao tới lướt ta phải hao phí tài nguyên chứ.
Tứ trưởng lão khịt mũi xem thường đồng thời nhắc cho chúng lão nhớ được đồ nhi của lão lợi hại. Trần Duyên cống hiến vốn đã vượt qua khả năng một tên tu sĩ Trúc Cơ thông thường có thể làm ra gấp nhiều lần, chỉ là không tiện nhắc lại.
- Ha ha ha là ta thiếu sót, ta thiếu sót.
Không khí bên trên dần diệu lại, đại trưởng lão nhận ra đã tới thời điểm thích hợp tuyên bố kẻ chiến thắng.
- Bách Niên Chi Chiến trăm năm diễn ra, lần này cũng không ngoại lệ đã đãn sinh không ít cường giả. Các ngươi chính là tương lai của Ma Kiếm Tông, là những viên gạch đắp lên thành trì vĩnh viễn không thể phá vỡ, bảo hộ hàng vạn đồng môn trước những kẻ mang trong mình ý định xấu xa.
- Quyết bảo hộ Ma Kiếm Tông, thà chết quyết không đầu hàng.
- Quyết bảo hộ Ma Kiếm Tông, thà chết quyết không đầu hàng.
- Quyết bảo hộ Ma Kiếm Tông, thà chết quyết không đầu hàng.
Hàng vạn tu sĩ hô hào nhân khí đã đẩy lên tới tột đỉnh. Phong phạm đại phái ngàn vạn năm vẫn không hề suy giảm mà cứ đời này lại nối tiếp đời khác, kẻ ngã xuống, kiêu hùng trổi dậy thay nhau chèo chống tông môn.
- Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, Ma Kiếm Tông thiên tài đệ tử sau trăm năm tu luyện đã đản sinh ra không ít cường giả. Nhưng người xưa có câu nói “ văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị” Bách Niên Chi Chiến mục đích cuối cùng không gì khác ngoài tìm ra người mạnh nhất, có thực lực nắm giữ quần hùng.
- Thời khắc này kẻ đó đã lộ diện, khôi vương người ngồi vào vị trí đệ nhất đứng trên đỉnh cao thực lực tuyệt đối giữa những đệ tử đồng lứa. Trần Duyên đệ tử Phong Ma Sơn.
Đại trưởng lão pháp lực thâm sâu, thanh âm kia thậm chí còn vượt ra ngoài Ma Kiếm Tông nội địa, lan truyền ra xa trăm dặm.
Trần Duyên rảo bước trên đài cao, hướng về nơi biểu trưng của đại phái suốt nhiều vạn năm qua, Ma Thạch Kiếm. Cự kiếm do nham thạch hình thành chỉ cần nhìn qua cũng đủ thấy được khí chất cổ lão không thể đo lường. Bao đời nay các bậc tiền bối chưa hề có bất kì truyền ngôn nào để lại cho các tiểu bối về lại lịch của cự kiếm này. Thậm chí không ai biết được Ma Thạch Kiếm đã tồn tại ở nơi đây từ bao giờ.
- Ma Kiếm Tẩy Lễ.
Mỗi trăm năm một lần kẻ nổi bật nhất sẽ được hưởng đặc ân cao quý khó có thể sánh bằng đó chính là được Ma Thạch Kiếm ban cho Kiếm Chủng khiến kẻ nhận được sẽ đạt ngộ tính cực cao với kiếm, trở thành trọng yếu nhất trợ lực của tu sĩ kiếm tu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...