Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Từng thớ thịt trên người Trần Duyên không khác gì kim thiết đã qua ngàn vạn lần trui rèn, hắn mỗi cử động dù chỉ là nhỏ nhất đều vô tình toát ra khí thế kinh người. Những khớp xương va chạm mỗi khi hắn cử động phát ra thanh âm như binh khí giao đấu.
- Khô Mộc Đại Pháp tiểu thành, ta cuối cùng cũng có thể đạt tới. Chính ta lúc này cũng khó có thể đong đếm được sức lực từ nhục thể này có thể thi triển ra.
Hửu thủ mạnh mẽ nắm chặt làm làm cho không khí xung quanh bị đốt nóng, một quyền tùy tiện đánh vào hư không vách tường như thể đậu hũ bị xuyên phá. Quyền đầu uy lực còn chưa thể dừng lại, một chấn động cực lớn ngọn cự sơn cách đó một dặm chịu phải công kích không nhỏ khiến một bên gần như đổ sập chỉ để lại một quyền ấn khảm sâu.
Thu lại công pháp, 50 mươi năm chớp mắt đã trôi qua. Dù có là thiên tài tu vi cũng khó có thể nào đột phá, hắn cũng không thất vọng. Trần Duyên tu luyện vẫn chưa được trăm năm tu vi đã là Trúc Cơ tầng 2 cũng được xem như là một thiên tài hiếm có.
Hắn trước kia cùng Lương Tiểu Xuân lúc đó nàng đã là Trúc Cơ viên mãn nữa bước Kim Đan song tu. Nguyên khí từ nàng hấp thu quá nhiều khiến Trần Duyên chỉ trong vỏn vẹn vài năm ngắn ngủi đột phá Trúc Cơ tầng 2.
Nhận thấy nguyên khí trong nội thể có phần phù phiếm Trần Duyên đã cố tình không tiếp tục đột phá, dồn toàn lực cũng cố tu vi. Hiện nay hắn chân khí đã thập phần dày đặc, mỗi công pháp thi triễn ra cũng vì đó mà uy lực kinh người.
- Ta làm nàng tỉnh giấc sao?
Lam Linh trên người y không mảnh vải che thân từ trong mộng đẹp chực choàng tỉnh giấc. Người ngọc còn chút dư âm đêm qua khiến nàng còn muốn tiếp tục thiếp đi.
Trần Duyên ngày càng dũng mãnh không đêm nào không cùng các nàng truy hoang đến tận sáng. Xung quanh hắn mĩ nữ đều mệt mỏi nếu không phải Lam Linh tu vi Trúc Cơ trung kì sợ rằng nàng khó có thể tỉnh dậy.
Ôm trầm lấy mĩ nhân vào người, hắn tận tình hân hưởng khí tức nữ nhân mê đắm. Cứ như vậy đây chính là khoảng thời gian yên bình hiếm có, hắn những năm qua ban ngày phải chống trọi nhục thân đau đớn, đêm đến lại “cực khổ” tu luyện thậm chí chúng nữ cũng khó có được yên bình thời gian bên hắn.
Lam Linh hơn 50 năm được Trần Duyên tận tình tưới tắm, nàng bản tính dù chưa hề thay đổi, ngày thường vẫn giữ sát phạt khí chất nhưng chỉ cần Trần Duyên chạm vào mĩ phụ liền không thể kháng cự.
- Thời gian qua nàng bên ta có hạnh phúc hơn trước kia không?
Lần đầu được Trần Duyên chân tình thỏ thẻ mĩ phụ sắc mặt ngưng đọng, nàng khó khăn nhẹ gật đầu. Khiến một nữ nhân giết người không ghê tay như nàng có thể tìm thấy một chốn bình yên như bây giờ tưởng rằng chỉ có trong mơ. Nàng đã nhiều lần mơ mộng cùng tình lang tìm tới một nơi chỉ có nàng cùng hắn, sinh sống giữa mĩ cảnh như thần tiên không phải vì tinh thạch tranh đấu người sống ta chết.
Nàng nhục thể càng thả lỏng, người ngọc không xương như hận bản thân không thể cùng Trần Duyên hòa làm một. Khung cảnh trầm tĩnh bỗng dưng bị dừng lại, nàng chợt nhận ra bên dưới có thứ gì đó nóng như hỏa nhiệt chạm vào kiều đồn.
- Ha ha ha chỉ là phản ứng tự nhiên a, nàng không cần phải để tâm.
Mắt phượng như lưỡi dao ném tới khiến Trần Duyên có chút chột dạ xòa cười. Nhưng điều hắn không ngờ tới là Lam Linh sắc mặt như muốn giết người kia lại cuối xuống, vén tóc dài lên mang tai nắm chặt cự long lưỡi mềm mại từ từ xoa diệu.
Càng làm hắn hưng phấn hơn chính là nàng nét mặt không hề có chút biến chuyển. Kẻ khác nếu như bên ngoài gặp phải sợ rằng đã không nghĩ ngơi quay đầu bỏ chạy, bởi vì đó rõ ràng chính là sát nhân dáng vẻ a.
- Nàng hận ta sao, nàng hận khi ta đem nàng tới nơi này…hay là vì ta đã không sớm hơn tìm được nàng.
Trần Duyên thương xót xoa nàng mặt ngọc, vuốt nhẹ những lọng tóc rối, tinh thần thập phần hân hưởng Lam Linh hầu hạ.
Mĩ phụ thần tình không xuy xuyển, nàng lưỡi mềm dọc theo cự long lên xuống cuối cùng nhắm ngay long đầu cho tất cả vào trong miệng ngọc. Lam Linh thập phần ra sức, cự long to lớn tới mức nàng không thể nào cho hết vào bên trong, song thủ không rảnh rổi cùng huỳnh tương từ miệng nàng chảy ra bắt chặt lấy thân cự long nóng hổi kia. Cùng lúc đó nàng không quên ném cho Trần Duyên ánh mắt khinh bĩ.
- Hừm…hừm…sảng khoái a…Lam Linh nàng thủ đoạn đã tiến bộ rất nhanh a, tướng công vô cùng thư sướng.
Trần Duyên cũng khó thể nào bình tĩnh, hắn nằm dài trên giường lớn xung quanh là các vị thê tử. Hắn thở mạnh từng cơn, Lam Linh miệng ngọc thập phần ẩm ướt đồng thời lại vô cùng ấm áp. Cự long được bao bọc trong vô hạn mềm mại cùng ánh mắt kia cũng nàng không biết vì sao lại càng khiến dục hỏa trong lòng hắn sục sôi.
Một canh giờ trôi qua, cuối cùng Trần Duyên cũng buông bỏ kháng cự, tinh hoa nóng hổi mạnh mẽ tuôn trào. Lam Linh đã quá quen thuộc nên đã có phòng bị từ trước, nàng miệng ngọc đợi sẵn hứng hết thảy Trần Duyên tinh hoa.
Bạch dịch thậm chí còn vương vãi lên tóc, lên cự nhũ mĩ phụ nhu thủ bắt lấy, cho thứ nhơn nhớt dinh dính kia ngẫn đầu lên cao từ từ đưa vào miệng thậm chí còn chút luyến tiếc mút ngón tay.
- Ta như vậy ắt hẵn làm ngươi hài lòng đi.
Thanh âm băng hàn khiến tim người như thắt lại, nhưng Trần Duyên lại không như vậy, hắn biết đây chính là bản chất thật của nàng, nóng lạnh không biểu hiện ra bên ngoài, cao hứng ôm mĩ phụ. Trần Duyên và nàng cuốn vào giấc mộng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...