Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Quả cầu linh trùng khổng lồ không gì thay đổi, có khác biệt duy nhất là bên trong nhân đã rỗng không. Tên Huyết Phong đã liều mạng dùng Huyết Độn rời đi.
- Khai.
Không chỉ Huyết Phong, chính Trần Duyên cũng không thể nhẫn nhịn được nữa. Hắn vội vàng giải khai trận pháp.
- Gaaaaaa…
Hình ảnh kì dị xuất hiện, nhục thể dường như tách ra làm hai không cần phải nghĩ chính tiếng rên rĩ của hắn cũng đủ để biết quá trình này cảm thụ không hề dễ chịu.
- Hừm chỉ là ngươi cùng Tinh Thần Trùng chia cắt trở lại, lần đầu có lẽ có chút khó chịu sau vài lần thì sẽ quen thôi có khi ngươi lại nghiện cảm giác này.
Lão khoái trá trên nổi đau của kẻ khác, chính lão đã không biết thưởng thức tư vị này biết bao nhiêu lần, giờ đây nhìn thấy tiểu bối cùng chung số phận liền cảm thấy bản thân có chút an ủi.
Tiểu Mập Mạp đi ra từ trong mi tâm hắn, tiểu trùng mập này cũng không hề dễ chịu. Thân thể nó như bị dày vò chết đi sống lại.
- Tiểu hài tử ngươi lại quá sức rồi.
Chu lão nhanh như chớp đở lấy lộ vẻ cưng chìu.
- Còn ngươi nữa tiểu tử ngươi chưa chết chứ?
Lão lấy chân đạp đạp người hắn như thể đang kiểm tra xác chết bên đường rõ ràng là bên trọng bên khinh trắng trợn.
Trần Duyên không còn để tâm tới lão, nói đúng hơn là ngoài trừ cơn đau đớn chạy khắp nhục thể thì tâm trí đã không còn gì. Khó khăn lấy ra đan dược đưa vào miệng, dược lực vừa cho vào cảm giác thanh mát xoa diệu đi phần nào. Không để lãng phí dược lực Trần Duyên nhanh chóng nhập định, song Lục Đường Lang cũng được hắn gọi ra hộ pháp.
- Hời… thương thế của ta không thể trong thời gian ngắn liền bình phục. có lẽ phải trở về Ma Kiếm Tông một chuyến dù sao nhiệm vụ lần này xem như cũng đã hoàn thành.
Tia dược lực cuối cùng cũng đã được hắn hấp thụ, lần đầu thi triển bản lĩnh mới của Thần Khống Vạn Trùng khiến não hải chịu thương tích không hề nhẹ, đồng thời nhục thể còn hứng chịu gánh nặng do hàng vạn linh thạch dồn nén nếu không có mười năm thì hắn đừng mong sinh long hoạt hổ như trước.
Tiểu Mập Mạp cũng không thư sướng hơn được bao nhiêu, con sâu mập kia bên trong não hải hắn cứ rên hừ hừ khiến Chu lão phải sốt sáng an ủi.
- Đợi đã tiểu tử trên người của ngươi có mùi vị kì lạ.
Lão bất ngờ, phóng thần thức quét qua người hắn.
- Mau lên đây.
Chu lão dùng thần thức khống vật, từ trong tay áo hắn lơ lững một chấm đen cực nhỏ mà mắt người khó có thể quan sát.
- Tiểu tử ngươi bị âm một vố này thiệt thòi quả không nhỏ.
Lão cười trên nổi đau của kẻ khác.
- Ta bị kẻ khác âm?
Trần Duyên ngu ngơ không hiểu ý lão.
- Thứ mắt người khó thấy này thật ra là một linh trùng hiếm gặp.
- Linh trùng?
Hắn ngây ngốc phóng ra thần thức tra xét.
- Không sai, đây chính là Vô Tung Trùng từ thời thượng cổ đã nổi danh là Tam Vô Trùng.
- Không nhìn thấy, không nghe thấy, không ngửi thấy.
- Số lượng của chúng cực ít, nếu không có kẻ cố tình sử dụng thần thức tìm tòi thì còn lâu thứ này mới bị phát hiện.
Lão trầm trồ đạo.
- Thứ linh trùng kì lạ này có liên quan gì tới việc ta bị âm?
Trần Duyên khó hiểu.
- Đây chính là thứ công cụ tuyệt đỉnh của cao thủ truy tung, chỉ cần để con mái trên người kẻ muốn theo dõi thì dù ngoài vạn dặm con trống cũng có thể tìm thấy.
- Cái gì?
Hắn hoảng hốt, vội vàng phòng thần thức dò xét nhục thể lần nữa. Sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ngươi không cần quá cẩn thận, thứ linh trùng này không chỉ khó nhìn thấy mà số lượng lại cực ít bọn chúng sẽ không phí phạm lên một kẻ quá nhiều đâu.
- Hahaha không ngờ khống trùng tu sĩ có ngày lại bị kẻ khác dùng linh trùng âm lại khiến suyết chút nữa bỏ mạng.
Chu lão rõ ràng rất khoái trá khi trông thấy hắn bị thiệt thòi.
- Có lẽ khi ngươi giao chiến, áp lực trên người đã vô tình áp chết linh trùng này mới khiến nó tỏa ra một chút mùi vị kì lạ, nếu không e ràng tiểu tử ngươi nữa bước khó đi.
Lão cười ha hả khiến Trần Duyên rùng mình, vô tận truy sát không phải là điều hắn ao ước đón nhận.
- Lần thực thi nhiệm vụ này ta đã cùng không ít kẻ tiếp xúc muốn truy ra thủ phạm sợ rằng còn khó hơn lên trời hái sao cũng rất có khả năng ta đã bị kẻ khác âm từ trước.
Từng dòng suy xét chạy loạn trong đầu dù Trần Duyên trí nhớ siêu phàm nhưng hắn thật sự không nghĩ ra ai đã cố tình gài bẫy.
Lắc đầu cảm khái, Trần Duyên cũng không muốn nói lí đến, tạm thời để Tinh Thần Trùng phục hồi. Hắn đã tiếp xúc không ít kẻ, không thể nào đoán ra ai đã chú tâm hãm hại chỉ có thể ném sau đầu nghĩ cách khác. Nén đau đớn khẽ bắt ấn kết nối tinh thần kêu gọi Tiểu Kim quay trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...