Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Tả hữu thon dài đột nhiên đưa về phía trước.
-Tiểu tử ngươi…
Thanh Thiên thật sự bất ngờ, nhưng ngay tức khắc hắn lại phẫn nộ.
-Ngươi dám không để ta vào trong mắt sao?
Hắn chăm chú quan sát, đó chỉ là cánh tay thông thường tới mức không thể thông thường hơn.
-Nếu ngươi đã muốn chết thì…
Thanh Thiên điên cuồng siết chặt chuôi kiếm.
Đúng như hắn dự đoán, pháp bảo Bạch Hạc Kiếm không chút trở ngại nhẹ nhàng đâm xuyên qua tả hữu như cắt vào trong mặt nước để lại một vệt máu dài. Không dừng lại ở đó, mũi kiếm hướng mi tâm đâm tới.
Trong khoảng khắc tưởng chừng Bạch Hạc Kiếm sẽ xuyên qua đầu lâu của Trần Duyên thì Tần Khung đứng cách đó không sai liền cảm thấy bất an. Hắn liền không chút chần chờ phóng người lướt qua.
Nhưng mọi chuyện đều đã muộn màng, cảnh tượng dịch não trắng noãn hòa cùng huyết dịch đỏ tươi không hề xuất hiện trong mắt Thanh Thiên mà lại phản chiếu từ chính con ngươi của thanh niên quỷ dị trước mặt. Trong đó một tia kiếm khí xanh lục từ ngón tay của Trần Duyên xuyên qua đầu lâu của hắn.
Đó cũng chính là hình ảnh cuối cùng của hắn, ngay tức khắc Thanh Thiên mang theo vẻ mặt không cam lòng ngã xuống.
Nhìn xuống hắn thân người xụi lơ từ không trung rơi xuống, trong đầu Trần Duyên không chút để tâm tới, vì tâm trí lúc này lại chợt nhớ ra hình ảnh một tiểu hài tử bàn tay như búp măng bị một chiếc nanh hổ xuyên qua đang dùng hết sức bình sinh cắm trủy thủ xuyên qua cổ đại hổ. Hắn hững hờ ánh mắt nhìn xa xăm.
Xuyên Tâm Chỉ dài hơn một thước được Trần Duyên thu lại, từ khi đột phá Trúc Cơ với nguyên khí dồi dào gấp bội khiến hắn thoái mái vận dụng. Từ lúc đầu chính hắn đã cố ý giới hạn khoảng cách của Xuyên Tâm chỉ khiến Thanh Thiên lầm tưởng rằng tiểu kiếm khí này chỉ dài ngang một cánh tay.
Không ngờ chính trò trẻ con này lại lôi hắn xuống địa ngục.
-Ngươi… ngươi…
Tần Khung phẫn nộ miệng lắp bắp, không ngờ chỉ trong sát na đồng môn sư đệ liền bị sát hại khiến hắn không kịp trở tay.
Làm sao Trần Duyên có thể bỏ qua một tu sĩ Trúc Cơ Trung kì đỉnh phong, Tiểu Mập Mạp đang chôn mình gần đó liền nhận thấy thời cơ đã điểm. Trên mặt đất ngay dưới chân hắn, đồ án khổng lồ bán kính hơn mười trượng phản chiếu ánh trăng
Tần Khung bất khả tư nghị, tinh thần hắn toàn bộ tập trung vào Trần Duyên khiến bản thân không hay biết mà bước chân vào giữa trận pháp.
-Tần đạo hữu không lẽ muốn đích thân ra tay sao?
Trần Duyên nhìn qua.
Trận pháp dần sáng rực, mười nhánh xung quanh xuất hiện những đám mây màu đen nhìn bên ngoài có vẻ không một chút quy tắc nhưng hắn lại không nhận ra nơi đó có chút xáo trộn gì.
-Không lẽ ngươi cố tình dẫn dụ chúng ta tới đây?
Tần Khung bỗng nhiên nhớ lại, hắn cùng Thanh Thiên đã bí mật bám theo Trần Duyên từ khi rời khỏi đại điện. Tên tiểu tử này đi loạn khắp nơi, từ ôm ấp tình nhân tới việc dạo chơi nơi bọn tiểu bối tranh đấu. Cuối cùng bản thân cũng đã không còn kiên nhẫn, chính Thái Thượng Trưởng Lão đã ra sắc lệnh phải giết Trần Duyên trước khi trời sáng. Không ngờ bọn hắn lại đi theo hắn tới nơi đây.
-Ngươi đã tốn không ít công sức bày ra trận pháp lớn này từ trước tại sao không ngay lập tức sử dụng mà phải chờ tới lúc này???
-Đương nhiên thứ này là ta đã bỏ tâm tư dành cho đạo hữu.
Trần Duyên ngây ngô mỉm cười.
-Không lẽ ngươi muốn giữ ta lại đây. Hừ nếu như trời sáng mà chúng ta không quay trở về phục mệnh thì ngươi đừng mong thoát khỏi sự truy sát của Thái Thượng Trưởng Lão.
Tần Khung cười khẩy không tin trận pháp này lại có khả năng giữ chân hắn tại đây.
-Đạo hữu không thấy bất ngờ bản thân tại hạ không chút hề hấn gì.
Trần Duyên nói ra điều mà hắn cũng thấy không đúng, Nhục Dục Tán không mùi không vị dễ dàng qua mắt tu sĩ Trúc Cơ do chính tay Thái Thượng Trưởng Lão bào chế không ngờ lại vô dụng với hắn.
-Hừ ngươi thân là đệ tử tông môn khẳng định được sư phụ ban cho không ít bảo vật.
Trong lời hắn nói không hề che giấu ghen ghét, trong Hợp Hoang Môn hầu như khi bọn chúng đột phá Trúc Cơ thì môn phái đã không còn khả năng tiếp tục bồi dưỡng, chỉ còn cánh tự thân lưu lạc tìm kiếm cơ duyên. Còn ở Ma Kiếm Tông dù ngươi đã là tu sĩ Kim Đan thì cũng còn không ít thứ giúp ngươi gia tăng tu vi. Điều đó cũng đủ thấy sự khác nhau một trời một vực.
-Hahaha Tần đạo hữu quả thông tuệ, lời ngươi không sai. Nhưng nếu như tại hạ nói năm vị trưởng lão kia cũng không hề trúng độc??
Lời hắn nói ra khiến Tần Khung thất sắc.
-Là ngươi, chính ngươi phá hỏng mưu kế của chúng ta.
Tần Khung điên loạn rít gào.
Hắn chưa kịp động thủ thì bên dưới Tiểu Mập Mạp đã khống chế trận pháp. Hơn trăm ngàn Phệ Huyết Trùng Giáp đẵng vây công.
Thân là tu sĩ Trúc Cơ trung kì Tần Khung làm sao có thể ngay lập tức đại bại trước linh trùng cấp 1, hắn nhanh chóng triệu hồi ra pháp bảo hình dạng đại trùy đen nhánh. Hai tay gồng sức quơ mạnh liên hồi vào từng đám mây đen rào rạt.
Tiếc thay số lượng linh trùng đông đảo lại chính là khắc tinh lớn nhất với đại trùy kia. Một Phệ Huyết Trùng bị đập nát ra bã thì hàng trăm, hàng ngàn con khác liền lấp kín không ngừng nhàu xé nguyên khí hộ thể của hắn.
“Nước chảy đá mòn”, dù cho bản thân thực lực cao cường tới mấy cũng không thể nào thoát khỏi kết cục. Tận mắt trông thấy nguyên khí trong cơ thể không ngừng bị hao mòn Tần Khung cũng không thể nào kiềm chế. Trước mắt tử vong đang tới gần hắn gào hét dữ dội, hai mắt huyết hồng điên cuồng huy động đại trùy.
-Tiểu tử chính ngươi đã ép ta.
Tần Khung quyết tuyệt, cả người hắn bỗng dưng đỏ lên. Kèm theo đó là nguyên khí trong cơ thể cũng theo đó mà tăng lên.
-Địa Tượng Chấn.
Thân ảnh đại tượng bao chùm lấy hắn. Trên song thủ, từng cọng gân nỗi hẳn lên da như đại xà len lõi.
Tần Khung xoay nhanh đại chùy trên không trung, dùng hết sức bình sinh đập mạnh xuống đất.
Chấn động khiến đại địa nứt toát từng mảng lớn, hắn không phải điên cuồng nghĩ loạn. Lập tức Thập Diện Mai Phục Trận bị đứt gãy, từng tia đồ án bị lệch đi không còn kết nối như trước.
Nhìn thấy trận pháp rắc rối kia bị vô hiệu hóa Tần Khung thở phào, hắn nắm chặt đại chùy hướng Trần Duyên.
-Tiểu tử ngươi quả không tệ, được chết dưới Vạn Tượng Chùy của ta chính là phúc báo của ngươi.
Tần Khung điên cuồng mắt đỏ như máu.
-Ngươi lấy Huyết Tế Trận nơi nào?
Trần Duyên gằng từng chữ, đây không phải lần đầu hắn tận mục kiến thứ trận pháp kinh khủng này. Tuy chỉ mình Tần Khung thiêu đốt máu huyết nhưng mười tên tu sĩ Luyện Khí cũng không thể nào cùng tu sĩ Trúc Cơ đánh đồng.
-Hừ kẻ sắp chết như ngươi không cần phải biết quá nhiều.
Hắn hừ lạnh.
-Uhm, ngươi nói không sai.
Trần Duyên vỗ túi trữ vật, lấy ra hồng huyết phù trên mặt không giấu được vẻ nuối tiếc.
Thứ hắn cầm trên tay chính Địa Lực Phù lừng danh, thứ mà La Thành đệ tử của Hành Pháp Sơn luôn giữ bên người làm bảo vật hộ thân. Chính Trần Duyên cũng không ngoại lệ, Địa Lực Phù này chứa đựng một kích toàn lực của sư phụ hắn Phong Ma Chân Nhân tu sĩ Kim Đan hậu kì viên mãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...