Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Nhị vị mĩ nữ trên người đã không ít thương thế. Mặc dù hai nàng luôn là kẻ chiếm ưu thế nhưng ba tên nam nhân kia lại điên cuồng khát máu. Mặc cho những vết thương chồng chất sâu tới tận xương nhưng quyết không dừng lại, bọn chúng biết làm theo mệnh lệnh của Trần Duyên mới là con đường sống duy nhất.

-Hahaha lão phu không ngờ ngươi lại là nam nhân vô tình tới vậy, để hai mĩ nhân phải vết thương chồng chất mà không một chút chớp mắt.

Chu lão cũng phát hiện ra hắn đang chủ ý bên dưới liền mở miệng trêu chọc.

-Nàng ấy muốn trở thành cường giả ta liền giúp nàng thực hiện bằng được, không trải qua sinh tử giao chiến làm sao có thể đạp lên kẻ khác mà đi.

Ánh mắt hắn kiên định không một chút buông lơi.

Rốt cuộc không phụ kì vọng của Trần Duyên, ngay điểm tấn công cuối cùng tưởng rằng mũi kiếm đã cắm vào mĩ mục, Tưởng Lệ không chút tránh né mà nghiêng người nghênh tiếp.

Trông thấy mũi kiếm còn cách nữ nhân không quá hai li Tần Mạn vui sướng, hắn hứng chí phóng người càng nhanh. Bỗng nhiên cảnh tượng huyết dịch tuôn trào trong tưởng tượng không hề xảy ra, dưới chân liền bị thứ gì đó bám chặt lấy.


Tần Mạn cảm giác bất ổn, hắn nhìn xuống thì thấy những nhánh dây gai quen thuộc mà bản thân đã không ngừng giao chiến đã cuốn lấy chân phải đồng thời không ngừng tiến lên phía trên mà quấn lấy.

Hắn sợ hãi không ngừng chém đi chúng nhưng những sợi dây gai thô dày mỗi lần bị chặt đi liền nhanh chóng mọc ra trở lại. Chỉ sau vài hơi thở cả người hắn đã bị hằng hà những nhánh dây gai bao phủ. Chỉ còn mỗi đầu vẫn còn cố sức ngoi lên.

-Đạo hữu đại nhân đại nghĩa tha cho ta một mạng, ta là đệ tử chân truyền của Ngũ Trưởng Lão. Ta khẳng định lão nhân gia ngài sẽ dày công báo đáp.

-Rồi để ngươi cầu xin sư phụ đem ta về làm tiểu thiếp đúng chứ?

Bị nàng nói trúng tim đen Tần Mạn xám xịt, hắn chưa kịp múa lời thì từng sợi dây leo thô to cuối cùng cũng bao phủ cả người. Từng tiếng la hét thảm thiết cầu xin nhưng Tưởng Lệ không hề dừng lại. Hai kẻ đồng bọn đứng như trời chồng nhìn thấy từng sợi dây gai từ từ siết chặt, từng dòng huyết dịch đỏ tươi rĩ ra từ bên trong.

Lợi dụng sự khiếp sợ khi nhìn thấy thảm cảnh của đồng bạn, Lan Anh lưỡi kiếm nhanh như chớp hái xuống đầu lâu của bọn chúng.

Trông thấy hai tên kia rốt cuộc cũng ngã xuống Tưởng Lệ thở dốc lau đi vết máu trên mặt mắt phượng hướng về phía hắn. Lan Anh cũng không hề ngoại lệ, nàng nóng lòng muốn biết được chủ đích của nam nhân kia là gì.

-Bản nhân nhất quyết không nhúng tay, hai ngươi đừng chông chờ.

-Tưởng Lệ, muội phải sống sót rời khỏi đây. Đây chính là thử thách ta đặt ra.

Dứt lời Trần Duyên dứt khoát rời đi, để lại nhị nữ lọt thỏm giữa cảnh hoảng loạng.

Tưởng Lệ ánh mắt dần quyết tuyệt, nàng hiểu hắn. Mĩ nhân thần sắc băng hàn phóng người lao tới đám đông đang chém giết gần đó. Lan Anh cũng chỉ còn biết thở dài, nhưng quyết tâm của nàng không hề vì chuyện đó mà lung lay. Những tỉ muội ngoài kia đang ngã xuống như không ngừng thôi thúc, Lan Anh xiết chặt tiểu kiếm trong tay cùng Tưởng Lệ hai nàng lao vào vòng chém giết.

Trần Duyên lúc này cũng đã không hề để tâm tới nhị nữ, nói đúng hơn là hắn không thể phân tâm. Đạp pháp kiếm hắn đứng giữa không trung, ánh mắt như si như mê ngắm nhìn trăng tròn.


-Hahaha tiểu tử ngươi đúng là không may, có cần lão phu chỉ điểm một số chổ không đúng không?

Chu lão dùng giọng điệu hết sức gợi đòn chăm chọc.

-Ý của Chu lão là ta đang bị kẻ khác dõi theo?

Hắn cảm giác được bản thân dường như bị kẻ khác dòm ngó nhưng kẻ đó thực lực không hề thấp, dù đã cố cảm nhận nhưng Trần Duyên không thể nào phát hiện ra vị trí ẩn nấp của kẻ kia.

-Ngươi đoán không sai, nhưng mà còn chưa đủ.

-Chưa đủ?

Hắn nghi vấn.

-Nói đúng hơn là ngươi liền bị vây công.

Lão phì cười.


Đúng như lời Chu lão, trong làn đêm dày đặc hai bóng đen dần lộ diện. Dưới ánh sáng đêm rằm nhân dạng của chung liền lộ rõ.

-Không biết nhị vị đạo hữu tại sao lại xuất hiện nơi đây, không lẽ lại có nhã hứng cùng ta thưởng nguyệt. Nhưng bản nhân trước giờ chỉ có hứng thú cùng mĩ nhân hàn huyên chứ không phải là loại đồng tính luyến ái.

Thanh niên cùng trung nhân lại thật sự ngỡ ngàng, không ngờ trong tình huống lọt vào thế gọng kèm này mà thiếu niên kia lại còn buôn lời đùa cợt.

-Hahaha Trần Duyên ngươi đúng là bản tính không đổi, chẳng lẽ đột phá Trúc Cơ lại khiến ngươi lòng tin bành trướng.

Thiếu niên cười gằng.

-Hừ tên tàn phế như ngươi còn không biết giữ mồm giữ miệng, lần trước chỉ mất nhất thủ nhưng lần này không chừng liền ngay cả mạng cũng không giữ nổi.

Kẻ hắn đang chăm chọc không ai khác chính là Thanh Thiên, tên trưởng lão vừa bị trãm xuống nhất thủ. Hắn không hề che giấu sát cơ trong mắt, khi nhìn thấy vẻ ngạo mạng của Trần Duyên hắn càng không thể kiềm nén bản thân liền rút kiếm xông tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui