Lương Hi thật sự không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
Sau khi cô ra khỏi phòng làm việc liên hệ khách hàng Kiều Sâm phải gặp mặt, trao đổi kỹ càng một lần nữa lịch trình buổi chiều với họ, song song với lúc cô buông điện thoại xuống, Kiều Sâm vừa vặn đi ra từ bên trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không mặc áo khoác, tay áo cũng xắn đến khuỷu tay, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc ở cánh tay; anh gõ gõ trước mặt bàn của Văn Hạo: “Đi ăn cơm trưa không?”
Văn Hạo lập tức buông công việc trong xuống, chỉ có điều đi được hai bước lại cảm thấy không đúng lắm, quay người lại quả nhiên phát hiện Lương Hi vẫn ngồi nguyên chỗ cũ.
“Trợ lý Lương không đi cũng sao?”
Lương Hi thầm nghĩ cô nào dám đi cùng chứ, ban nãy ánh mắt Kiều tổng của bọn họ còn chả thèm liếc cô nửa cái, cộng thêm bước nhạc đệm trong phòng làm việc, rõ ràng là không có tính sẵn phần của cô, cô cũng có chút tự biết mình chứ.
Đang chuẩn bị tùy tiện tìm một lý do đuổi Văn Hạo đi, còn chưa mở miệng, người đàn ông đã ôn hòa nói: “Trợ lý Lương nói cô ấy không đói.”
“Đúng rồi.” Anh nhớ đến điều gì đó, bước mấy bước đến cạnh cô, nghiêng người nhìn vào màn hình máy tính.
Vốn dĩ ghế ngồi của Lương Hi đã cách máy tính rất gần, anh vừa cúi người, một tay bất giác chống trên lưng ghế của cô, nhìn qua giống như nhốt cả người cô ở trong ngực, tiếp đó nhiệt độ cơ thể anh dường như cũng từ trong không khí truyền đến trên người cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi cơ thể lan tràn đến chóp mũi cô, mùi trầm hương sạch sẽ, ngửi vào khiến người ta cảm thấy cực kỳ an tâm, thoải mái, giống như con người anh vậy.
Cô nhớ rõ con người Kiều Sâm thật sự dịu dàng đến tận xương tủy.
Anh là kiểu người tri kỷ, làm việc chu toàn, chu đáo mọi mặt, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười ôn hòa.
Lương Hi nhớ rõ ngoại trừ lần chia tay cuối cùng với Kiều Sâm, hình như trận cãi vã giữa họ chưa bao giờ vượt quá hai ngày.
Cho dù là cãi nhau, cũng chỉ là cô đơn phương ầm ĩ, anh bình tĩnh im lặng lắng nghe, cuối cùng không giải quyết được gì.
Đợi đến ngày hôm sau, cho dù Kiều Sâm có tức giận, vẫn sẽ nhớ kỹ mấy giờ phải gọi điện dỗ dành cô rời giường.
Lúc mới bắt đầu nói chuyện vẫn luôn không tự nhiên, dẫu sao trong đầu vẫn còn lửa nóng, nhưng vừa nghe thấy tiếng cô ngái ngủ, giọng nói cuối cùng sẽ bất giác mềm xuống.
Mềm giòn nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Ngoan, nhanh dậy đi, hết tiết anh dẫn em đi nhà hàng Phỉ Thúy ở thành Bắc ăn sủi cảo tôm.”
Dù Lương Hi có buồn ngủ cỡ nào, nghe giọng nói mềm nhẹ ấm áp mang theo dỗ dành thế này cũng tỉnh táo, ngáp một cái phát ra tiếng nói mềm nhũn khi mới rời giường: “Một ngày nào đó em sẽ ăn đến mức khiến anh phá sản.”
“Vậy em chỉ có thể kết hôn với anh thôi.” Anh bị cô chọc cười, cố ý kéo dài giọng, nói: “Không kết hôn em nhất định sẽ không ăn đến mức anh phá sản được.”
Mà bây giờ, Kiều tổng dịu dàng thân sĩ lại đưa ra một kiến nghị cực kỳ tri kỷ cho cô: “Làm phiền trợ lý Lương sửa lại phần báo cáo trước đó tôi gửi lại, buổi chiều họp tôi cần dùng.”
Lương Hi: “???”
Kiều Sâm nhìn sắc mặt cô một lời khó diễn tả hết, tâm trạng cực kỳ tốt.
Chậm rãi đứng dậy, anh đỡ cổ xoay mấy vòng, đường cong cần cổ dài thẳng, yết hầu nhô ra rõ ràng: “Vất vả cho trợ lý Lương rồi.”
Lương Hi nhìn số liệu chi chít: “...”
Hai người bọn họ đi cái là đi nửa tiếng, chờ khi bọn họ quay lại, vừa vặn nhìn thấy Lương Hi gục xuống bàn ngủ say sưa.
Văn Hạo vừa thấy mặt lập tức trắng bệch, Kiều tổng nhà anh tuy rằng ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng đối với công việc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, không chỉ chán ghét nhân viên không có khái niệm đúng giờ, hơn nữa không dễ dàng tha thứ cho nhân viên tinh thần làm việc sa sút.
Trợ lý mới đến này cũng không biết tém tém lại chút, cho dù bây giờ là giờ nghỉ trưa, nhưng bọn họ là trợ lý sao có thể giống như dân đi làm bình thường? Chỉ cần Kiều tổng giao công việc cho bạn, cho dù bây giờ là 3 rưỡi sáng đi nữa, bạn nhất định phải bò từ trong chăn dậy hoàn thành.
Mà bây giờ chẳng qua bọn bọ chỉ rời đi nửa tiếng, cô cũng đã nhoài trên bàn ngủ rồi, đừng nói là Kiều tổng, chính anh cũng biết phần bảng biểu này không thể sửa xong trong vòng nửa tiếng.
Trong lòng anh khó tránh khỏi có chút đồng tình, cô gái nhỏ mới đến làm việc 2-3 ngày, tính cách rất tốt, bảo cô ấy làm việc cũng không có nửa lời oán hận, không ngờ nhanh như vậy đã không tiếp tục được.
Văn Hạo đứng phía sau Kiều tổng nhà mình, nhìn thấy không biết cô gái nhỏ nằm mơ thấy chuyện gì vui vẻ mà lại còn cong môi cười ngọt như vậy, gần như có thể tưởng tượng ra nét mặt bây giờ của anh ấy có bao nhiêu khó coi.
Quả nhiên, Kiều tổng nhà anh chăm chú nhìn trợ lý Lương trong giây lát, thản nhiên nói: “Cậu vào trước đợi tôi.”
Văn Hạo không dám nói thêm điều gì, bước nhanh đi vào phòng làm việc, lúc đóng cửa không nhịn được quay người liếc một cái.
Kiều tổng nhà anh không biết đã đến trước mặt trợ lý Lương từ lúc nào, nhếch môi, biểu cảm trên mặt vẫn thản nhiên như cũ, lông mi che khuất đôi mắt, không biết rõ được thần sắc trong đó.
Anh giơ tay lên, gần như hơi do dự, mới dùng tay xoa lên gương mặt nhẵn mịn của cô gái.
Động tác dịu dàng, nhẹ nhàng vén sợi tóc dính vào khóe môi của cô lên.
-
Sau khi Kiều Sâm và trợ lý Văn đi rồi, Lương Hi đập cằm thật mạnh trên bàn, sắc mặt ai oán mà nhìn chằm chằm số liệu trước mặt.
Phân loại sắp xếp gì đó đều không khó, khó ở chỗ văn kiện này thật sự rất nhiều số, tìm ra số liệu cùng loại còn phải chỉnh cho phù hợp hoặc là xóa đi số không cần thiết, bắt tay vào sửa chắc chắn sẽ váng đầu hoa mắt, đến cuối cùng chẳng phân biệt nổi số nào với số nào.
Kiều Sâm là tên xấu xa, hẳn là cố tình làm khó cô rồi!?
Biết rõ cô là một học sinh khối Văn thuần chủng, khuyết tật môn Toán thi Đại học chỉ được không đến 80 điểm, sợ nhất chính là mấy thứ treo số trên người.
Lương Hi không còn cách nào khác nhìn màn hình máy tính, thở dài, không thể không cầm chuột bắt đầu làm việc.
Nhưng mà đi làm rõ ràng không dễ dàng như trong tưởng tượng của cô.
Từ nhỏ Lương Hi đã thuộc tuýp người dễ buồn ngủ, đặc biệt là lúc học tập hoặc là làm những chuyện đối với cô mà nói tương đối tẻ nhạt.
Lúc học cấp ba, trường bọn họ yêu cầu học sinh 5 rưỡi sáng thức dậy chạy bộ, dưới ảnh hưởng vận động thân thể phấn khích, cũng không thể ngăn cản cơn buồn ngủ mạnh mẽ xông đến của cô.
Hậu quả chính là trực tiếp ngã trên sân thể dục, đầu gối cùng xanh tím.
Lúc kiểm kê được khoảng 5 mục số liệu, cô rõ ràng cảm giác được đầu mình bắt đầu nặng nề, ngáp liên tục.
Chưa đến lát sau, mí mắt cũng nặng nề, đầu óc bắt đầu ngây ngốc, suýt chút nữa đập đầu trên màn hình.
Không thể ngủ, không thể để Kiều Sâm và trợ lý Văn chế giễu, ngộ nhỡ chảy nước miếng hay nói mớ thì làm thế nào?
Tuyệt đối không thể ngủ, lên dây cót tinh thần, không gì là không thể vượt qua, Lương Hi tôi tuyệt đối không thể nhận thua! Tôi chắc chắn sẽ không ngủ… sẽ không ngủ… ngủ…
Niệm chú trong lòng chưa được mấy lần, Lương Hi thành công thôi miên bản thân.
Lương Hi mơ một giấc mơ.
Mơ về thời kỳ học đại học, cô cùng Khương Như Vũ bàn bạc chuyến du lịch tình yêu, cùng đi đến công viên giải trí lớn nhất cả nước ở Trung Bộ.
Không ngờ sau đó Khương Như Vũ thành công bị Phó Ý làm cho đổi ý, tạm thời bay đến bãi biển.
Cuối cùng đương nhiên chỉ có hai người cô và Kiều Sâm.
Đây là chuyến du lịch đầu tiên của hai người bọn họ, Lương Hi đã chuẩn bị rất nhiều, quần áo thường ngày, áo ngủ, ngay cả kiểu dáng nội y cùng lựa chọn tỉ mỉ.
Đều nói du lịch tình yêu dễ dàng làm ra chuyện kia nhất, do dự mãi, cô vẫn mang theo một bộ tương đối mát mẻ, còn có áo ngủ có chút gợi cảm.
Công viên giải trí Hải Thành Trung Bộ là mới xây được hai năm nay, chủ đề là nước ngoài đưa vào, phong cách cực kỳ mộng ảo, toàn bộ công viên đều giống như lâu đài.
Lương Hi vừa đến đã hưng phấn đến điên luôn rồi, thử hỏi có cô gái nào không muốn sống trong lâu đài mộng ảo đâu?
Cô lôi kéo Kiều Sâm đi vào bên trong cửa hàng chủ đề, chọn lựa mấy đồ trang sức cài đầu mình thích, chẳng qua là khi muốn đội mũ trùm đầu cho Kiều Sâm, lại bị anh từ chối.
Trong mắt anh tràn ngập bất đắc dĩ, lắc đầu với cô, “Hi Hi, em tỉnh nào.”
“Không phải!” Lương Hi đoán là anh muốn bảo cô tỉnh táo một chút, sao có thể bảo một người đàn ông đội mũ động vật nhỏ được, lúc này cô ôm cánh tay anh nũng nịu nói: “Anh nhìn xem cái em chọn cho anh không phải kiểu đáng yêu, là cá mập đấy, không hề giống con gái chút nào luôn…”
Chỉ là không chờ cô nói xong, Kiều Sâm bỗng dưng hất cánh tay cô, giọng nói cũng hoàn toàn khác biệt, bắt đầu trở nên lạnh lẽo: “Trợ lý Lương, em tỉnh đi.”
Trợ lý… Lương?
Lương Hi có chút khó hiểu danh xưng kỳ lạ này, thấy con ngươi người đàn ông dần lạnh băng càng kỳ lạ hơn.
Cô thật sự là lần đầu nhìn thấy Kiều Sâm như vậy.
Lương Hi có chút không thể tin được, nghĩ rằng bản thân xuất hiện ảo giác, đầu tiên là véo mình một cái, sau đó lại nhắm mắt lại, hy vọng mở mắt ra lần nữa có thể nhìn thấy Kiều Sâm ngày thường.
Kết quả lúc mở mắt ra, nghênh đón cô là ánh sáng chói mắt.
Mấy giây sau, ánh sáng tản đi, cô thấy Kiều Sâm có biểu cảm giống y hệt trong mơ.
“Sao lại thế này?”
Thấy cô không nói một lời, con mắt trống rỗng nhìn mình chằm chằm, Kiều Sâm cong ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, nhắc nhở cô hoàn hồn.
Lương Hi bị anh đột nhiên nhắc nhở hoảng sợ, theo bản năng bắt đầu xin lỗi: “Kiều tổng thực xin lỗi, tôi thật sự buồn ngủ quá.”
Sau khi nói xong lập tức phản ứng lại đây hoàn toàn không phải là thái độ nói chuyện với cấp trên, cô vội vàng đứng dậy: “Kiều tổng, thật sự xin lỗi, là tôi chưa có sự nghiêm khắc với bản thân, sơ xuất rồi.”
Lúc này Lương Hi đứng nghiêm chỉnh, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu, tư thế tiêu chuẩn nhận sai của học sinh tiểu học.
Cô vô cùng sợ hãi chờ đợi hồi lâu, nghe thấy người đàn ông khẽ hừ một tiếng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Phần tài liệu này 4 giờ phải dùng.” Ngón tay Kiều Sâm gõ gõ trên bàn, thu lại biểu cảm trên mặt: “Bây giờ em còn không đến nửa tiếng.”
Một mình ở trước mặt cô, anh cũng không có vẻ tao nhã lịch sự giống như xuất hiện trước mặt người khác, một chút ý cười nên có cũng không có, chỉ có giọng nói không đổi được, là giọng ôn hòa trước sau như một của anh.
“Tôi sẽ làm xong kịp trước khi ngài mở họp.” Lương Hi gật đầu, dáng vẻ muốn ngồi xuống tiếp tục làm việc.
Ai ngờ mông của cô còn chưa chạm được trên ghế, Kiều Sâm lại mở miệng nói chuyện: “Họp xong, buổi tối phải ăn cơm cùng khách hàng, em đi cùng tôi.”
Lương Hi cảm thấy có chút khó hiểu: “Trợ lý Văn không đi cùng sao?” Theo lý thuyết, cô hẳn là chưa đủ tư cách cùng đến bữa tiệc quan trọng thế này, hơn nữa ăn cơm gặp khách hàng cũng coi như là chuyện bên trong công ty.
“Lương Hi, cần tôi nhắc nhở em một lần nữa chức trách của em không?” Nghe vậy, môi Kiều Sâm cong ra nụ cười trào phúng: “Em đã nhận chức được 3 ngày rồi.”
Khi không cần ngụy trang, lời anh nói trúng tim đen, không chút lưu tình.
Nghe vào trong tai Lương Hi càng cực kỳ khó nghe, gần như chế nhạo.
Kiều Sâm, từ khi nào, dùng thái độ này nói chuyện với cô?
Hết lần này đến lần khác vẫn là bản thân mình sai, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
“Tôi đã biết, là lỗi của tôi, rất xin lỗi.”
Giọng cô trầm thấp, không có cách nào che giấu sự khổ sở bên trong, có lẽ là thật sự uất ức, ngay cả đuôi mắt cũng hơi đỏ lên.
Giống như sắp khóc lên vậy.
Cô tủi thân nói một câu như vậy, trái tim Kiều Sâm đột nhiên mềm nhũn.
Trong đầu không biết làm sao lại nhớ đến dáng vẻ cô nép dưới thân anh tủi thân trầm thấp nức nở.
Hình như cũng tủi thân như vậy.
Hít thở sâu, Kiều Sâm ép bản thân không được nhớ lại những chuyện cũ, làm như không có việc gì nói tiếp: “Trợ lý Văn sẽ đi nửa trước, nhưng em nhất định phải đi theo toàn bộ lịch trình.”
“Tối nay có thể sẽ xã giao đến khuya, chờ lát nữa em chuẩn bị tốt một chút, có thể sẽ không ở nhà.”
“...?”
Nghe đến đây, Lương Hi đột nhiên ngẩng đầu.
Không phải chứ? Cô cho rằng sắp bỏ qua chuyện đó rồi, không ngờ đến…
Càng nghĩ càng không thể tin nổi, cô mang theo giọng nói kinh hãi có chút run rẩy…
“Sao sao sao sao nhanh như vậy đã phải sống cùng anh rồi?”
Kiều Sâm: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều tổng: Ừm ừm ừm, đúng đúng đúng, vợ ơi mau dọn vào ở.
Em gái Hi:? Em ngửi được mùi không đúng lắm…
Kiều tổng: Còn không mau nhanh lên chút?? Anh sắp không chờ nổi nữa rồi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...