Không Tránh Khỏi Rung Động

Người phụ nữ không nghĩ nhiều, chỉ cho là kẻ ngốc trong quán bar tán tình không thành công.

Bước qua Lương Hi, cô ấy nhận lấy khăn lông Kiều Sâm thuận tay đưa qua lau tay: “Đi thôi, chắc bọn họ chờ đến sốt ruột rồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Sâm gật đầu, cùng cô ấy rời đi.

Lương Hi cứng người nghe tiếng nói chuyện phiếm của hai người biến mất trong biển người, mới khó khăn thả lỏng cơ thể.

Cô chưa từng nghĩ đến cuộc gặp mặt thật sự của mình và Kiều Sâm sẽ là cảnh tượng như thế này.

Cảnh tượng khiến cô nhìn qua có chút chật vật.

Trở lại ghế dài, Lương Hi hơi thở dốc, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay đỏ bừng, chỉ nhớ lại cảnh tượng ban nãy da đầu đã tê dại, trong lòng sợ hãi.

Thật ra cô đã sớm biết chuyện Kiều Sâm trở về Lâm Giang, chẳng qua gặp lại mặt đối mặt, hôm nay quả thực là lần đầu.

Đương nhiên, để không thấy anh, Lương Hi gần như từ chối hết tất cả các buổi tụ họp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Hi gọi lái xe đưa An Nhiên về nhà xong, thất hồn lạc phách trở lại phòng trọ nhỏ của mình, nằm bệt trên giường gửi tin nhắn cho bạn thân.

Rất nhanh, có một cuộc điện thoại gọi đến.

“Cậu nói là Kiều Sâm sao?” Nghe giống như Khương Như Vũ đang ăn táo, cắn rắc rắc mấy tiếng.

“Ừm.” Tinh thần cô đến bây giờ vẫn hoảng hốt: “Còn ở cùng chỗ với một cô gái rất xinh đẹp…”

Rõ ràng 5 năm đã trôi qua, nhưng Lương Hi vừa nghĩ đến chuyện Kiều Sâm sẽ ở chung với người phụ nữ khác, dịu dàng gọi tên cô ấy, khi hôn cô ấy cong mắt cười.

Trái tim đã chua xót muốn chết.


Kiều Sâm chính tay đâm một dao vào trái tim cô, sau đó cười nói cho cô biết.

Lương Hi, đây đều là em tự tìm lấy.

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh vài giây, rồi sau đó Khương Như Vũ đột nhiên đập bàn một cái: “Sao cậu có thể khen tình địch xinh đẹp được! Nói là “bà cô được chăm sóc tỉ mỉ” cho chị đây!”

Sự tức giận sục sôi của cô ấy khiến Lương Hi căng thẳng cả buổi bật cười: “Thôi đi, nhìn cô ấy tối đa cũng chỉ 25 tuổi thôi, hơn nữa hiện tại tớ với cô ấy cũng không tính là tình địch.”

“Sao cậu có thể nói giúp tình địch thế!” Khương Như Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lương Hi cậu có thể có chút tiền đồ không?”

“Tiền đồ sao, tớ cũng muốn có chứ.” Lương Hi nghe vậy lẩm bẩm, tự giễu nói: “Huống hồ… Bây giờ tớ và anh ấy đã không còn quan hệ gì, cho dù anh ấy ở bên người khác cũng hợp tình hợp lý.”

Kiểu người như Kiều Sâm, có thể vẫn độc thân, sao có thể chứ.

Dựa vào cái mã ngoài của anh ấy, cũng đủ hấp dẫn rất nhiều cô nương tre già măng mọc tiến lên.

Ví dụ như cô của trước đây.

-

Một tuần tiếp theo không có gì khác biệt với ngày thường, An Nhiên đính hôn rồi vẫn dẫn theo cô đi khắp nơi ăn ngon uống say nhảy nhót chơi bời, giống như người sắp kết hôn căn bản không phải là cô ấy.

Dùng lời của An Nhiên chính là sau khi trở thành phụ nữ có chồng sẽ phải dốc toàn sức lực làm vẻ đoan trang, bây giờ đương nhiên là phải chơi đến tận hứng.

Chỉ cần chơi bời không chết, vậy thì chơi cho đã đời luôn đi.

Thời gian thoáng cái đã qua, rất nhanh đã đến ngày An Nhiên từ chức.

An Nhiên không có bạn bè gì ở trong công ty, chỉ tổ chức một buổi tụ tập vào đêm trước khi rời đi, kêu Lương Hi gọi mấy người quen biết trong công ty uống chút rượu rồi thôi.

Những người khác vẫn ổn, chỉ là An Nhiên đột nhiên giống như điên rồi ngã vào người Lương Hi bảo cô uống rượu cùng mình, sau đó cho dù Lương Hi luôn từ chối nhưng vẫn uống vào không ít.


Kết quả ngày hôm sau khi tỉnh lại, đã 11 giờ 20 phút.

Sau khi nhìn giờ, Lương Hi đột nhiên bừng tỉnh, giống như điên rồi xuống giường đánh răng rửa mặt trang điểm, chờ làm xong tất thảy, trong khoảnh khắc cô sải bước đến túi xách cầm di động chuẩn bị gọi xe.

Cô do dự.

Giờ đi làm là 9 giờ, bây giờ đã gần 12 giờ, sắp đến giờ tan làm ăn trưa.

Dù tổng giám đốc không nhất định sẽ nghỉ trưa, Tóc Xoăn sóng lớn đã từng than phiền, phó tổng Hoàng chỉ dùng 15 phút ăn trưa xong sẽ làm việc ngay, khiến cho thư ký và trợ lý dưới trướng anh ta sống không dễ chịu gì.

Huống chi cô giờ tương đương như ngày đầu tiên đi làm, đi muộn quá, ấn tượng của tổng giám đốc mới với cô không tốt, trong cơn tức giận muốn đuổi cô thì phải làm sao bây giờ?

Lương Hi yên lặng nhìn chằm chằm phần mềm gọi xe mấy giây, sau đó nhanh chóng quyết định tắt giao diện.

Dù sao đến muộn hơn nửa ngày, ấn tượng đã sớm ném đến tận Bắc Cực nuôi gấu rồi, gọi xe đến với ý định cứu vãn hình tượng đã không còn khả năng cứu vãn, còn không bằng tiết kiệm một chút tiền tối làm bữa lẩu xào cay.

Lương Hi thấy ý này rất được, nhưng mà chờ đến khi cô bắt xe buýt chậm rì rì đi đến dưới văn phòng của PCC, trái tim vẫn luôn giả vờ bình tĩnh vẫn không nhịn được hốt hoảng.

Ngộ nhỡ tổng giám đốc mới thấy bây giờ cô mới khoan thai đến muộn, cho dù không đuổi việc cô, nói không chừng cũng muốn giữ cô lại tra tấn một phen.

Thế nhưng…

Lương Hi nhìn bản thân đã đứng ở trong thang máy, hít thở một hơi thật sâu.

Quên đi, cùng lắm thì làm cháu trai của tổng giám đốc mới!

Toàn bộ PCC nhìn qua đều giống như ngày thường cô đến, chỉ là giờ nghỉ trưa hơi vắng vẻ một chút.

Cô đi thẳng đến thang máy lên tầng 28.


Số lần Lương Hi đến tòa văn phòng PCC không nhiều lắm, thứ nhất cô vốn là trợ lý sinh hoạt, phụ trách toàn bộ chuyện sinh hoạt của tổng giám đốc, thứ hai là người như An Nhiên, cũng không phải là tổng giám đốc đứng đắn gì, ngày thường đến văn phòng chỉ vì có chút tài liệu cần cô ấy ký tên.

Văn phòng tổng giám đốc một mình một tầng, phó tổng Hoàng và những cấp cao của bộ phận khác thì phân bố của hai tầng 27 và 26.

Lúc ra cửa thang máy, bàn tiếp tân trống không ngày trước có một trợ lý nam ăn mặc nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn, sau khi nhìn thấy cô vội vàng đứng lên: “Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Lương Hi vốn chuẩn bị trực tiếp vòng qua bọn họ bước vào văn phòng tổng giám đốc, hơi dừng lại: “Tôi không có hẹn trước…”

Người đàn ông được tu dưỡng đạo đức nghề nghiệp rất tốt, từ đầu đến cuối kể cả khi nghe cô nói không có hẹn trước còn tự tiện lên đây vẫn duy trì nụ cười như cũ, chỉ là nói giọng điệu nói chuyện trở nên nhanh hơn: “Vậy thật xin lỗi, không biết có phải ngài đi nhầm hay không, nhưng nơi này là văn phòng tổng giám đốc, nếu như ngài không có hẹn trước không thể đi lên.”

Tổng giám đốc mới nhìn qua rất chuyên nghiệp…

Lương Hi theo bản năng thẳng sống lưng, cố gắng khiến bản thân nhìn qua là người đứng đắn có thể tin cậy được, sau đó thành khẩn nói: “Tôi không đi nhầm, tôi là trợ lý sinh hoạt công ty phân đến cho tổng giám đốc trước, hôm nay đến báo cáo.”

“Đến báo cáo sao?” Trợ lý nam nhìn thời gian góc bên phải dưới máy tính: “Bây giờ đã sắp 1 giờ rồi, người cũ đều lên báo cáo vào thời gian làm việc sáng nay.”

“Tôi…”

“Hi Hi?”

Lương Hi còn chưa nói xong, cửa lớn đóng chặt lạch cạch mở ra, bóng hình quen thuộc đi ra từ bên trong, sau khi nhìn thấy cô thì vui mừng: “Mau vào đây, em vừa nhắc về chị với anh họ đó.”

Còn chưa kịp phản ứng lại, An Nhiên đã sải bước đến nắm chặt tay cô, nửa đẩy nửa kéo dẫn vào văn phòng tổng giám đốc, cũng ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa đi vào nói ngọt một chút, cố gắng làm ra vẻ chị rất có năng lực, ban nãy anh họ em nói anh ấy có dẫn theo trợ lý cũ, không cần chị. Nếu như hôm nay chị đến sớm một chút em còn có thể nghĩ cách, chờ lát nữa chị xem tạo hóa đi.”

Đang nói chuyện, hai người đã tới cửa văn phòng, An Nhiên đẩy mạnh cô vào, sau đó đóng cửa văn phòng lại.

“Anh họ, đây chính là người em mới nói, siêu cấp tri kỉ…” An Nhiên vừa nói chuyện vừa xoay người, nhưng vừa vặn nhìn thấy người đàn ông quay lưng về phía hai người, đang thấp giọng nghe điện thoại.

Trên người anh mặc áo sơ mi sẫm màu được là phẳng phiu, quần tây không chút nếp nhăn, mặc áo tương đối vừa người, lộ ra vòng eo hẹp, bả vai lại rộng, khiến người ta vừa nhìn đã đặc biệt có cảm giác an toàn, nửa chân bị chiếc ghế ngăn cách, nhưng nhìn từ cơ thể cao ráo, nhất định đôi chân người đàn ông cực kỳ dài.

Trước đó An Nhiên nói cái gì nhỉ? Anh họ của cô ấy trông siêu cấp vô địch đỉnh chóp đẹp trai, bây giờ nhìn qua bóng lưng không phải là kiểu dịu dàng có phúc khí mà các vị trưởng bối yêu thích, đấy là chỉ nhìn riêng từ vóc người thôi, nếu khuôn mặt còn ưu việt hơn nữa thì…

Lương Hi vừa nghĩ đến, tầm mắt bất giác nhìn áo khoác treo trên lưng ghế.

Chiếc áo khoác sẫm màu này hình như có hơi quen quen.


Không phải là người nào mình quen biết chứ.

Cô nghiêng đầu đánh giá mấy giây, lại lập tức lắc đầu tự mình bác bỏ.

Trang phục của đàn ông chỉ có mấy màu sắc đơn giản như vậy, nói không chừng lúc cô và An Nhiên nhảy nhót ở quán bar nào đó nhìn thấy anh trai nhỏ nào từng mặc rồi.

Tiếc rằng tổng giám đốc trong suy nghĩ nội tâm và thực tế kiểu gì cũng sẽ trái ngược, chuyện bạn càng không muốn nó xảy ra, tỉ lệ xảy ra lại càng lớn.

Một giây sau, người đàn ông cúp điện thoại xoay người lại, sau khi nhìn thấy Lương Hi đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc rất nhỏ lướt qua, rất nhanh khôi phục lại như thường.

So với Kiều Sâm, Lương Hi không chỉ không gia giấu được sự khiếp sợ của bản thân, ngay cả vẻ xấu hổ cũng viết rõ ràng lên trên mặt.

Xin hỏi có việc gì xấu hổ hơn việc phát hiện bạn trai cũ hiện giờ là cấp trên của mình?

Trả lời: Có, càng xấu hổ hơn chính là, bạn trai trước là năm đó bị bản thân tuyệt tình đá đi.

“Đây là người em nói, trợ lý cực kỳ chuyên nghiệp sao?” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, ý tứ không cần nói rõ cũng biết.

“Anh họ, không phải như thế.” An Nhiên lập tức cười làm lành: “Là tối qua em ép cô ấy giúp em ra ngoài… xã giao! Còn nóng đầu nói cho cô ấy nghỉ nửa ngày hôm nay, anh phải tin em, Lương Hi thật sự là trợ lý chuyên nghiệp nhất mà em từng gặp.”

Chuyên nghiệp cùng ăn uống cùng chơi bời, Lương Hi lẳng lặng bổ sung một câu ở trong lòng.

Kiều Sâm không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô đánh giá.

Chỉ một cái liếc mắt này, Lương Hi đã cảm nhận được một loại áp lực trước kia chưa từng cảm nhận được, thuộc về kiểu áp lực vô hình của cấp trên, từ đỉnh đầu bao phủ xuống toàn thân.

“Được.” Sau khi im lặng nhìn cô hồi lâu, mãi lát sau, Kiều Sâm mới thấp giọng khẽ cười nói: “Vậy anh cũng muốn xem xem, vị trợ lý có thể được em khen ngợi như vậy, đến cùng tài giỏi đến mức nào.”

Ở bên nhau ba năm, sao Lương Hi có thể không nghe hiểu câu tường thuật của người đàn ông này mang ý gì?

Ngay cả lông tơ của cô cũng dựng đứng cả lên rồi!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Em gái Hi: Em em em sai rồi… Năm đó em không nên đá anh…

Kiều tổng (Chặn người trên X): Đừng sợ, anh thật sự không, hề, tức, giận, chút, nào, chỉ là hơi muốn phát tiết một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui