Không Tình Yêu

Từ Đan Đan trở về nước, hiện tại đang ở nhà Chu Kim Ngân. Bạn thân trở về, lại ở cùng nhà, ngày nào cả hai cũng trò chuyện đến tối muộn mới ngủ. Nhà Chu Kim Ngân trước đây vắng vẻ, giờ có thêm người, có thêm tiếng cười nói, còn có cả trẻ con, vui càng thêm vui.

Sau khi dỗ Từ Y Y ngủ, Từ Đan Đan ra ngoài định lấy sữa uống, nhìn thấy Chu Kim Ngân đang úp mỳ, cô ngạc nhiên hỏi:

“Tớ nhớ bình thường cậu rất nghiêm khắc với bản thân mà, không ăn tối, sao bây giờ lại ăn, lại còn ăn mỳ gói nữa.”

“Ngày mai phải đi gặp đối tác, tối nay tớ phải hoàn thành xong hợp đồng và báo cáo. Sếp tớ bảo cần phải sửa vài chỗ, nên tớ đành cố gắng vậy.”

“Siêng năng vậy sao?”

“Vì tiền thưởng thôi.”

“Đúng là cậu, có tiền là làm gì cũng được.”

Chu Kim Ngân cười hì hì lấy lòng cô, sau đó nghiêm túc ngồi ăn mỳ của mình. Sau khi hâm sữa nóng lại, Từ Đan Đan ngồi xuống đối diện cô bạn, lướt điện thoại đọc tin tức. Nhìn thấy tin tức cổ phiếu của Dịch Tiêu rớt giá ở trang đầu, cô ngập ngừng một chút rồi lướt qua.


Chu Kim Ngân ăn xong, gấp rút dọn dẹp để đi làm việc, xong sớm thì sẽ được ngủ sớm. Cô đang định trở về phòng, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, vội xoay người bước đến chỗ Từ Đan Đan nói:

“Chuyện cậu nhờ tớ đã nói với bạn trai tớ, anh ấy nói đã tìm được rồi. Nhưng mà ngày mai tớ bận rồi, cho nên ngày kia tớ dẫn cậu đi xem nha.”

“Được, làm phiền cậu rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cậu còn khách sáo với tớ.”

Từ Đan Đan phì cười nhìn Chu Kim Ngân đang phùng má chu môi giả vờ tức giận nói: “Cũng không thể không nói một lời cảm ơn được. Cậu tốt với tớ, tớ đương nhiên biết chứ.”

“Ok. Tớ đi làm việc đây, cậu ngủ sớm đi nha. Bảo bối ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Từ Đan Đan uống hết ly sữa, rửa ly sạch sẽ rồi tắt đèn đi vào phòng. Nhìn thấy Từ Y Y nằm trên giường ngủ rất ngon, bất giác mỉm cười. 4 năm qua, cuộc sống của cô khó khăn, may mà còn có cô con gái nhỏ bên cạnh. Từ Y Y lại vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào.

Sáng sớm hôm sau, Chu Kim Ngân dậy từ sớm, tất bật chuẩn bị mọi thứ thật chỉn chu. Khi bước ra khỏi phòng, cô lại rất nhẹ nhàng, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai mẹ con Từ Đan Đan. Nhưng không ngờ, một lát sau lại thấy hai mẹ con họ quần áo chỉnh tề bước ra. Nhìn hai người như vậy, trong đầu Chu Kim Ngân bật ra một câu hỏi, miệng liền hỏi luôn:

“Hai người đây là… muốn đi đâu vậy?”

“Đi công ty. Tớ về nước cũng được mấy ngày rồi, vẫn chưa đến đó.”

“Ồ, tớ quên mất. Vậy cậu dẫn theo Y Y luôn hả?”

“Ừ, đâu thể để con bé ở nhà một mình được.”

“Cậu xem, tớ bị ngốc rồi, hỏi câu ngốc nghếch như vậy.” Chu Kim Ngân vừa nói vừa đánh nhẹ vào đầu mình


“Tớ biết cậu lo lắng. Yên tâm đi, Y Y rất ngoan. Bình thường ở Pháp tớ cũng hay đưa con bé theo đi học, đi làm, con bé ngoan lắm, không náo không khóc, ngồi yên bên cạnh tớ nghịch đồ chơi.”

“Vậy tớ yên tâm rồi. Vậy chúc hai người đi làm vui vẻ.”

“Vậy tớ chúc cậu thành công.”

Hai người tạm biệt nhau, mỗi người đi một hướng. Từ Y Y ngồi trên xe, nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc bên ngoài khác lạ khiến bé cảm thấy rất thích thú. Cô bé liên tục hỏi cô mấy câu hỏi, khiến cô trả lời không kịp nghỉ. Đến công ty rồi, cô bé vẫn còn hiếu kỳ với mọi thứ. Từ Y Y nắm tay cô, tung tăng vừa đi vừa nói ríu rít:

“Mẹ ơi, có phải lát nữa con được gặp mẹ nuôi rồi không?”

“Đúng vậy, lát nữa là được gặp rồi.”

“Thật vui quá! Y Y có thật nhiều mẹ nuôi, mọi người đều rất thương Y Y.”

Từ Đan Đan nghe con nói vậy không khỏi phì cười. Cô bé này không có ba bên cạnh, nhưng lại có đến hai người mẹ nuôi luôn yêu thương. Thật ra Từ Y Y cũng từng hỏi cô về ba mình, nhưng mỗi lần như vậy cô lại tìm cách lảng tránh, dần dần cô bé cũng không hỏi nữa.

Hai người đến phòng giám đốc, Từ Đan Đan gõ hai cái, bên trong truyền đến tiếng mời vào. Từ Đan Đan đẩy cửa bước vào, mỉm cười gọi người kia:

“Sư tỷ, em đến rồi.”


Hạ Yến ngẩng đầu nhìn người vừa phát ra tiếng, mỉm cười đứng dậy chào đón hai người:

“Chào mừng em đến với môi trường mới!” Nói xong lại nhìn sang đứa trẻ đang ngẩng đầu nhìn mình, “Y Y, mẹ nuôi nhớ con quá đi! Ôm một cái nào!”

Từ Y Y tiến lên ôm lấy Hạ Yến, còn nhanh nhảu hôn lên má cô một cái. Hạ Yến được lợi lại vô cùng thích thú. Cũng chính vì sự lanh lợi của mình mà Y Y nhận được rất nhiều sự yêu thương từ mọi người.

“Amy, chị dẫn em đi gặp mọi người.”

Amy là tên Từ Đan Đan dùng khi ở Pháp, cái tên gắn liền với những ngày khó khăn của cô khi ở nước ngoài. Cũng chính cái tên này nằm chễm chệ trên các bản thiết kế từ lúc bắt đầu cho đến khi cô thành danh như hôm nay.

Từ Đan Đan nắm tay con gái, chậm rãi bước theo Hạ Yến. Lúc này tim cô tăng nhịp đập, trong lòng vô cùng hồi hộp. Tuy rằng Từ Đan Đan hiện tại đã chẳng sợ hãi gì nữa, nhưng lần đầu gặp gỡ nhiều người, cô vẫn là có chút lo lắng.

Đến phòng làm việc của bộ phận thiết kế, Hạ Yến vỗ tay hai cái, mọi người liền ngẩng đầu nhìn. Hạ Yến mỉm cười giới thiệu cô với mọi người:

“Tôi giới thiệu với mọi người, đây chính là trưởng phòng của bộ phận thiết kế, nhà thiết kế Ami.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận