Từ Đan Đan hét lên một tiếng nhỏ, bừng tỉnh từ giấc mộng, trán ướt đẫm mồ hôi. Chu Kim Ngân ở bên cạnh nghe tiếng hét của cô liền bật dậy đi đến bên cạnh xem. Cô thất thần, tay đặt lên bụng, vẫn đang suy nghĩ đến giấc một vừa rồi. Chu Kim Ngân rót cho cô một ly nước, đưa tay vuốt lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại trước. Cô uống nước xong, trong lòng cũng ổn hơn một chút. Từ Đan Đan nắm lấy tay bạn thân, kể cho cô ấy nghe về giấc mơ vừa rồi, sau đó nói một câu:
“Ngân, có phải đứa trẻ đó đang muốn nói với tớ, nó không muốn rời đi, nó muốn tới thế giới này, có phải vậy không?”
“Đan Đan, cậu bình tĩnh lại đã. Đây chỉ là một giấc mơ, cũng không nói nên điều gì. Nhưng mà, ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó, cậu nằm mơ như vậy, cũng chứng tỏ một điều, trong lòng cậu cũng không nỡ. Có thể là vì cậu giận Dịch Thiên Kỳ, cho nên mới không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh ta. Nhưng mà đây cũng là con của cậu, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”
“Ngân à, tớ thật sự không nỡ. Cậu nói đúng, nếu hiện tại tớ phá thai, tương lai sẽ hối hận. Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ nhất định phải giữ đứa bé này lại. Tớ có đủ khả năng nuôi con, sao lại phải bỏ đi chứ, thật không đáng.”
“Như vậy mới đúng chứ. Cậu đừng quên, bên cạnh cậu còn có tớ, tớ đặt cọc rồi đấy, sau này đứa trẻ sinh ra, tớ chính là mẹ nuôi của nó.”
Từ Đan Đan gật đầu đồng ý với Chu Kim Ngân. Cô đưa tay lên sờ bụng, nhìn cái bụng có chút nhô ra thì mỉm cười. Đã mấy ngày rồi mới thấy được nụ cười trên môi cô, Chu Kim Ngân cũng yên tâm hẳn.
“Vậy còn Dịch Thiên Kỳ thì sao?” Chu Kim Ngân kéo ghế ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn cô hỏi, “Tớ thấy cậu vẫn còn yêu anh ta lắm, nếu không sao lại để tâm đến vậy.”
Từ Đan Đan im lặng không nói gì, bởi vì Chu Kim Ngân nói rất đúng. Cô rất giận hắn vì đã lừa dối cô, nhưng trong lòng vẫn còn để tâm đến hắn rất nhiều. Mỗi đêm hắn lén đến thăm cô, cô đều biết, chỉ là không muốn đối mặt. Nhìn hắn ngủ gục bên giường, trong lòng cô rất xót xa. Mỗi sáng hắn lại chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô rồi mới đi làm. Những chuyện hắn làm cô đều biết cả. Nhưng mà…
“Dịch Thiên Kỳ chưa từng nói thật với tớ. Tớ thậm chí còn không biết, anh ấy đối với tớ là tình yêu, hay là cảm giác tội lỗi. Dù tớ muốn tha thứ, nhưng trong lòng vẫn có một khúc mắc không gỡ xuống được.”
“Vậy… chúng ta đợi Dịch Thiên Kỳ quay lại, hỏi anh ta cho rõ. Nếu anh ta thật sự yêu cậu, nhất định sẽ nói rõ với cậu, nếu không yêu, vậy cậu rời đi cũng không muộn.”
“Ừ, nghe theo cậu.”
Hôm nay Dịch Thiên Kỳ lại đến sớm hơn mọi khi. Bình thường hắn đến vào nửa đêm, đợi cô ngủ rồi mới bước vào phòng. Nhưng hôm nay chỉ mới 8 giờ hắn đã đến. Dịch Thiên Kỳ bước vào phòng, dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt đờ đẫn nhìn cô và Chu Kim Ngân. Nhìn quầng thâm dưới mắt, chắc hẳn đã mấy đêm rồi hắn ngủ không ngon. Từ Đan Đan nhìn thấy vậy thì mềm lòng, không muốn tức giận với hắn nữa. Dịch Thiên Kỳ bảo Chu Kim Ngân ra ngoài, có chuyện riêng muốn nói với cô. Cả hai đều cho rằng hắn muốn giải thích việc của Diệp Như Nguyệt, nên cô bạn liền nhanh chóng ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Dịch Thiên Kỳ ngồi xuống ghế, vẫn như cũ nhìn Từ Đan Đan. Trong đôi mắt hắn ngoại trừ sự dịu dàng, dường như còn chút bất lực và mệt mỏi. Cô rất muốn hỏi hắn có chuyện gì, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Còn chưa kịp hỏi, hắn đã lên tiếng trước:
“Đan Đan, em nói, muốn ly hôn với anh đúng không?”
Cô im lặng, trong phút chốc phát giác có chuyện chẳng lành.
“Anh trả tự do cho em. Chúng ta ly hôn đi!”
Câu nói “Chúng ta ly hôn đi!” của Dịch Thiên Kỳ như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô, cắt đứt đi sự nuối tiếc cuối cùng của cô dành cho hắn. Còn tưởng hắn thâm tình thế nào, cuối cùng vẫn là nói ra câu nói này.
“Anh suy nghĩ kỹ rồi?” Cô muốn xác định lại lần nữa
“Anh không thể bảo vệ em được nữa. Chi bằng giữ em lại, vậy thì nên để em đi.”
“Được, được.” Từ Đan Đan cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói ra câu cuối cùng với hắn, “Đợi tôi xuất viện, chúng ta liền ly hôn. Tôi không cần bồi thường gì cả, anh không cần lo.”
“Anh vẫn sẽ làm đúng thủ tục.”
Nói xong Dịch Thiên Kỳ nhanh chóng bước ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, cô như vỡ òa mà khóc lớn. Chu Kim Ngân ở bên ngoài nhìn thấy Dịch Thiên Kỳ bước ra, vội vàng vào trong xem tình hình. Từ Đan Đan ôm lấy cô bạn, nói trong tiếng nấc:
“Kết… thúc… rồi, đều kết… kết thúc… rồi.”
“Không sao, Đan Đan, cậu còn có tớ. Muốn khóc cứ khóc đi, tớ ở bên cạnh cậu, tớ làm chỗ dựa cho cậu.”
Hai ngày sau Từ Đan Đan xuất viện, liền hẹn Dịch Thiên Kỳ đi làm thủ tục ly hôn. Bước ra khỏi văn phòng, tâm trạng cả hai đều nặng trĩu. Dịch Thiên Kỳ theo lời hứa đưa cho cô một khoản tiền bồi thường, nhưng Từ Đan Đan quyết không nhận. Cô nói rằng, ban đầu cô đến thế nào, thì bây giờ sẽ rời đi như vậy. Nhìn bóng lưng của cô, Dịch Thiên Kỳ chỉ biết thở dài. Đời này của hắn, chưa từng sợ bất kỳ ai, nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ người phụ nữ của mình. Hôn nhân của hai người, đến đây là chấm dứt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...