Từ hôm đó, mối quan hệ của Dịch Thiên Kỳ và Từ Đan Đan đã dịu hơn.
Mặc dù cả hai vẫn sẽ vì một số chuyện không hợp ý mà cãi nhau, nhưng không quá gay gắt.
Dù sao cả hai cũng còn trẻ, cần thời gian để chung sống với nhau lâu dài mới có thể hòa thuận được.
Nhà họ Từ lâm vào cảnh khó khăn, chỉ giữ lại được căn nhà.
Toàn bộ cổ phần của công ty phải đem bán lấy tiền trả nợ.
Từ Diệu Khánh phải đi làm ở ngoài, kiếm thêm thu nhập, Phương Từ Anh cũng không thể ngồi không, đến làm kế toán ở một công ty nhỏ.
Đương nhiên cả người sống sung sướng như Từ Diệu Hàm cũng phải đi làm thêm để kiếm tiền.
Cô ta xin vào làm ở một quán cafe gần công ty Dịch Tiêu.
Ban đầu cô ta còn mang mộng tưởng Dịch Thiên Kỳ sẽ xuống mua đồ uống, hai người vô tình chạm mặt nhau.
Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, đồ uống của hắn đều là do thư ký một tay chuẩn bị.
Không gặp được Dịch Thiên Kỳ, nhưng cô ta lại chạm mặt với Âu Xuyên.
Âu Xuyên vì đêm trước phải tăng ca đến khuya, sáng lại phải dậy sớm, nên hắn quyết định đi mua một ly cà phê uống cho tỉnh táo.
Anh ta đến quầy order, ngáp một cái rõ dài rồi mới mở mắt nhìn menu.
Lúc ngẩng đầu lên thì lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ cũng bay mất.
Âu Xuyên nghĩ rằng mình nhìn nhầm, dụi mắt hai cái, sau đó còn tự nhéo mình.
Sau khi xác định bản thân không phải đang nằm mơ, anh ta mới ngạc nhiên hỏi:
"Từ Diệu Hàm, sao em lại ở đây?"
Từ Diệu Hàm nhìn thấy Âu Xuyên liền bày ra gương mặt ghét bỏ.
Lúc trước cô ta tốt xấu gì cũng là bảo bối nâng trên tay của Từ Diệu Khánh, vậy mà suýt nữa bị Âu Xuyên lừa vào bẫy.
Cũng may Từ Đan Đan biết chuyện hắn bên ngoài thả lưới, quyết định chia tay, còn cảnh báo với cô ta đừng qua lại, nếu không e là cô ta đã khổ vì tình rồi.
Từ Diệu Hàm chán ghét nhìn Âu Xuyên nói:
"Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh? Nếu anh muốn order nước thì nhanh lên, còn không thì mời cút khỏi mắt tôi."
Âu Xuyên nhìn cô mặc đồ phục vụ, liền bỡn cợt "Thái độ làm việc của em thật tệ, đã đuổi bao nhiêu người rồi hả?"
"Muốn biết không? Bây giờ tôi lập tức cầm chổi quét anh đi."
Âu Xuyên nhìn thái độ đại tiểu thư của cô ta chẳng khác gì so với trước đây, lại cười khinh bỉ.
Nếu là trước đây, anh ta sẽ có vài phần sợ, nhưng nhìn tình hình hiện tại, cô ta cũng chỉ có thể cứng miệng thôi.
Bây giờ cô ta chỉ là phục vụ, dám đuổi khách sao, không khéo người bị đuổi là cô ta ấy chứ.
"Từ Diệu Hàm, cô xem lại bản thân mình, còn nghĩ mình là đại tiểu thư khiến người khác phải khom lưng sao? Cô xem cô bây giờ thảm thế nào, còn chẳng bằng chị gái cô, được gả vào nhà hào môn, ăn sung mặc sướng.
Tính tình cô xấu như vậy, chẳng hiểu sao ngày xưa tôi lại theo đuổi cô, đúng là bị mù thật mà."
"Anh..."
Từ Diệu Hàm bị nói đến cứng miệng, không biết nên đáp trả thế nào.
Cô ta luôn nhận được mấy lời xu nịnh của người khác, nào có bị sỉ nhục bao giờ.
Sỉ nhục thì thôi đi, còn so sánh với Từ Đan Đan.
Trên đời này, người mà Từ Diệu Hàm ghét nhất chính là Từ Đan Đan.
Âu Xuyên cảm thấy bản thân cũng chẳng còn hứng thú uống cà phê nữa, xoay người bỏ đi.
Nhưng mới bước hai bước Từ Diệu Hàm đã gọi anh ta lại:
"Này, tôi muốn bàn bạc với anh."
Âu Xuyên không thèm quay đầu trả lời "Giữa chúng ta không có gì để bàn bạc cả."
"Anh nỡ buông tay Từ Đan Đan sao?"
Chính câu nói này đã khiến Âu Xuyên phải dừng chân.
Anh ta quay đầu, nhíu mày nhìn Từ Diệu Hàm, muốn nghe thử cô ta tiếp theo sẽ nói gì.
Từ Diệu Hàm cầm một cốc cà phê đã pha xong đi đến trước mặt đưa anh ta:
"Tôi mời."
"Cô muốn gì?" Anh ta cầm lấy cốc cà phê, khó chịu hỏi lại.
||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||
"Tôi biết, anh luôn canh cánh việc bị Từ Đan Đan chia tay.
Mặc dù chị gái tôi không quá nổi bật, nhưng trong số những người bạn gái anh quen, chị ta là tốt nhất.
Tôi cũng biết, anh đối với chị ta là thật lòng, chỉ là tính đào hoa không bỏ được mà thôi.
Nhìn người mình yêu rơi vào tay người khác, anh cam tâm sao?"
"Nhưng đó là Dịch Thiên Kỳ." Âu Xuyên gằn giọng nói từng chữ
"Thì sao? Anh nghĩ hai người thật sự yêu nhau sao? Từ Đan Đan là bị gia đình tôi gả đi để gán nợ, Dịch Thiên Kỳ có thể tốt với cô ta bao nhiêu chứ.
Chi bằng, anh giúp tôi đến bên cạnh anh ấy, tôi giúp anh đoạt lại Từ Đan Đan, thế nào?"
Âu Xuyên nhìn Từ Diệu Hàm, trong đôi mắt của cô ta ẩn chứa ý sâu xa khó lường.
Từ ngày đầu gặp mặt, anh ta đã biết cô gái này không đơn giản rồi.
Cô ta cũng biết được quá nhiều chuyện, nếu không hợp tác, e là cô ta sẽ không để mình sống yên.
Từ Diệu Hàm đưa tay ra chờ đợi Âu Xuyên.
Anh ta suy nghĩ một hồi, quyết định cùng cô ta hợp tác.
Việc này nếu thành công thì bản thân có lợi, thất bại thì cứ đem hết mọi chuyện đổ lên đầu cô ta là được.
"Thành giao.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...