Mộc Sơ Nhất còn chưa kịp hỏi Mộc Lam cái gì đã bị truyền tống ra ngoài.
"Haiz." Mộc Lam mất mát ngồi trên ghế sa lon, tâm tình rất khó chịu.
Nhưng ban nãy đồng nghiệp giám thị Hạ Hạc nói, tử kỳ của Hạ Hạc có vẻ sắp đến, đối phương vốn còn vài chục năm tuổi thọ nữa, nhưng ghi chép trên Sinh Tử Bộ lại có thay đổi. Ngoài ra, gần đây có một nhóm người mưu đồ quấy rối Hạ Hạc, về tình về lý, Mộc Sơ Nhất là con trai cũng nên đi gặp cha ruột hắn một lần.
Lý thì không sai, nhưng Sơ Nhất rõ ràng là mình vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn, tốn không biết bao nhiêu công sức để dạy dỗ tốt nó, kết quả hiện tại vẫn phải để nó gặp lại cha ruột, tâm tình Mộc Lam sao có thể tốt được?
Nhưng ngộ nhỡ bỏ lỡ, sau này Mộc Sơ Nhất biết được chân tướng mọi chuyện, chẳng lẽ không oán hắn?
Mặc dù Sơ Nhất không để ý nhưng Mộc Lam vẫn nhớ rõ nữ quỷ vương trước khi chết oán hận nhìn bọn họ cỡ nào. Nếu như không có họ, có lẽ nữ quỷ vương có thể mang theo Hạ Hạc và Sơ Nhất một nhà ba người sống hạnh phúc với nhau, là những thí sinh thi Âm quan bọn họ phá hủy mọi thứ.
Lúc trước Mộc Lam nguyện ý thu dưỡng Mộc Sơ Nhất, có lẽ do trong lòng cảm thấy áy náy.
Nữ quỷ vương không phải người, Mộc Lam hắn cũng đâu phải.
Chỉ là ở chung nhiều năm như vậy, hắn đã sớm coi Mộc Sơ Nhất như con ruột của mình. Bây giờ lại không thể không cho con trai mình đi gặp người cho nó sinh mạng nhưng lại quên sạch mọi chuyện Hạ Hạc. Dù biết Hạ Hạc là người vô tội nhất sau tất cả, nhưng Mộc Lam vẫn cảm thấy không vui.
"Phán quan đại nhân, nhất định phải để Sơ Nhất đi sao?" Mộc Lam vẫn là không nhịn được liên hệ Thôi Phán quan, "Sơ Nhất tuổi còn nhỏ, nó không cần thiết..."
"Mộc Lam, con của người và quỷ đã định trước là không bình thường." Thôi Phán quan sâu kín nói, "Nếu là vài thập niên trước, tôi chắc chắn sẽ không can thiệp, nhưng bây giờ không được."
Bây giờ là thời kì đặc biệt.
Nghiệt Kính Đài chuyển sinh đã thi đỗ Âm quan, cương thi vương năm đó cạnh tranh với Tần Quảng Vương đại nhân cũng đã trở lại nhân gian, nữ pháp sư thiên tài Ngô Bất Hoa của Ngô gia gia nhập Nghịch Âm Minh, tất cả những thứ này chứng minh ngày tháng tiếp theo sẽ xảy ra rất nhiều sóng gió.
Mộc Sơ Nhất đã thi đỗ Âm quan, về sau nhất định phải đối mặt tất cả. Mộc Lam cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức cưng chiều Mộc Sơ Nhất, nên mới khiến Mộc Sơ Nhất đến giờ vẫn còn non nớt như vậy. Nếu Mộc Lam tàn nhẫn hơn một chút, Mộc Sơ Nhất có thực lực mạnh như vậy ít nhất sẽ không ngu ngốc bị người lừa gạt.
"Mộc Lam, cậu là Âm quan tôi coi trọng nhất." Thôi Phán quan thở dài nói, "Âm quan thi đỗ năm nay chỉ có Mộc Sơ Nhất là trung thành nhất với Địa Phủ. Sau này rất nhiều chuyện nhất định cần từ từ giao cho nó, cậu để nó thi Âm quan thì chắc đã chuẩn bị đầy đủ mới phải. A La hay Trương Dịch cũng được, bọn họ mặc dù bản tính chính trực nhưng cuối cùng vẫn quan tâm chuyện thế gian nhiều hơn, muốn bọn họ toàn tâm toàn ý làm việc cho Địa Phủ còn cần một khoảng thời gian rất dài, chúng ta không đợi được nữa."
Quan trọng nhất chính là, tấm lòng son của Mộc Sơ Nhất gần như không bị Nghiệt Kính Đài ảnh hưởng, là người thích hợp nhất đi giám thị Ngô Bất Lạc. Chỉ là ý định đó tạm thời chưa thể nói cho Mộc Lam.
Chuyện liên quan tới Nghiệt Kính Đài, toàn bộ điện Tần Quảng Vương chỉ có Tần Quảng Vương và Thôi Phán quan biết.
Nói đến mức này, Mộc Lam cũng biết mình không thể ngăn cản.
Quá cưng chiều Mộc Sơ Nhất với hắn mà nói cũng không phải chuyện tốt. Mộc Lam không đành lòng tôi luyện nó, chỉ có thể để người khác làm.
Ngô Bất Lạc vừa che chở Hạ Hạc vừa cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Kẻ địch bạo tay ghê.
Toàn bộ hiện trường buổi họp báo đều bị bao phủ, những người không liên quan không biết đã bị đưa đến nơi nào, bây giờ ở lại trong hội trường hầu như đều là kẻ địch.
Cũng do Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc quá bất cẩn.
Bọn họ vốn lâm thời nổi hứng tới xem Hạ Hạc, ai biết lại bị cuốn vào âm mưu thiết kế tỉ mỉ như này?
Đệt!
Nếu sớm biết số mình đỏ như thế, mình đã đi mua một đống xổ số rồi!
Ngô Bất Lạc thầm mắng trong lòng.
Sở Nhạc đã ra khỏi túi Ngô Bất Lạc, chậm rãi khôi phục dáng vẻ ban đầu, không hề kiêng kị Hạ Hạc chút nào.
Người đàn ông có thể sinh con với nữ quỷ vương cũng không phải kẻ nhát gan.
Hạ Hạc trợn mắt, xác định dáng vẻ Sở Nhạc không phải là ảo thuật, "Cậu...Cậu không phải người?"
"Ừm, quả thực không phải." Sở Nhạc gật đầu nói.
"Ông không sợ à?" Ngô Bất Lạc tò mò hỏi, "Hắn thực sự không phải con người, còn là loại sẽ cắn người cơ."
"Tôi đã từng tuổi này." Hạ Hạc khẽ lắc đầu, "Nói không chừng chốc lát sau sẽ biến thành quỷ, tôi còn gì phải sợ chứ? Tôi chỉ tò mò, hóa ra thế giới này thật sự có phi nhân loại tồn tại."
Tố chất tâm lý của Hạ Hạc rất vững vàng.
Dù hắn không tin tưởng Ngô Bất Lạc đột nhiên xuất hiện này lắm, nhưng không biểu hiện ra.
Với lại, trong lòng Hạ Hạc cũng có suy nghĩ.
Sự việc ở buổi họp báo rõ ràng là hướng về hắn, nói cách khác, có người muốn giết hắn. Nhưng muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Vệ sĩ của hắn có mấy người là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, cho dù có tiền cũng chưa chắc tìm được vệ sĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, những vệ sĩ kia lại biến mất toàn bộ, hội trường buổi họp báo đẹp đẽ tráng lệ biến thành một nơi u ám, tất cả đều đang nói cho hắn biết, kẻ đối phó với hắn khả năng không phải người.
Nếu trên đời thực sự có ma quỷ, vậy thì ký ức những năm hắn mất tích có phải có liên quan đến những phi nhân loại này không?
Hạ Hạc tốn thời gian nhiều năm muốn tìm lại ký ức thiếu hụt, nhưng vẫn không tìm ra manh mối. Năm đó hắn ở thời kì đỉnh cao đột nhiên mất tích, mọi người tìm kiếm hắn khắp nơi đều không tìm được một chút tăm tích. Lúc hắn xuất hiện lại lần nữa, ngay cả bản thân cũng quên mất mình đã đi đâu, điều này không phải rất kì quái sao?
"Cũng đúng." Ngô Bất Lạc cười một tiếng, "Dù sao ông cũng là Hạ Hạc."
Là cha thân sinh của Mộc Sơ Nhất cơ mà.
Mặc dù Hạ Hạc có lẽ cũng không biết mình có một đứa con trai nửa người nửa quỷ.
"Yên lặng." Sở Nhạc duỗi tay chỉ hướng tây, "Chúng ta đi bên này."
"Đi."
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc một trước một sau, bảo vệ Hạ Hạc ở giữa, chậm rãi đi về phía tây.
Hạ Hạc nhớ lại, cửa tây hình như là lối đi an toàn.
Bất kể thế nào, rời khỏi nơi này trước mới là tốt nhất.
Nhưng bọn họ vừa đi chưa được hai bước, kẻ địch đã đánh tới.
Một cặp móng vuốt sắc bén từ trên trời giáng xuống, nhằm thẳng Hạ Hạc bên cạnh Ngô Bất Lạc.
Đùng.
Ngô Bất Lạc lập tức rút đao, chủy thủ sắc bén va chạm với móng vuốt phát ra tiếng va chạm kịch liệt.
"Kẻ nào từ đâu tới, cũng dám phá hư chuyện của bọn ta?" Chủ nhân móng vuốt là một con cẩu yêu, xem ra hóa hình không hoàn toàn, đầu vẫn giống đầu chó, thân thể lại như đứa trẻ mấy tuổi.
Mặc dù bộ dáng này rất buồn cười, nhưng lại nhanh nhẹn không ngờ.
Ngô Bất Lạc đã trải qua huấn luyện đặc biệt nhưng dù sao thể lực vẫn là của con người. Đối phương khí lực lớn đến mức không tưởng tượng nổi, Ngô Bất Lạc chỉ cứng đối cứng với người ta một lần đã cảm giác cổ tay tê rần.
"Tôi rất thích cậu, nếu cậu đồng ý giao Hạ Hạc ra, tôi cam đoan cậu có thể đạt được đãi ngộ tốt nhất ở chỗ chúng tôi." Một đại hán nhìn Ngô Bất Lạc nói.
Hết lần này đến lần khác, tất cả đều muốn khuyên mình gia nhập Nghịch Âm Minh.
Ngô Bất Lạc cười lạnh.
Không may là, con người của tôi hận nhất người khác thích tôi.
Sở Nhạc nghe thấy vậy muốn tới hỗ trợ, liền bị mấy tên khác quấn lấy.
Bất tri bất giác, bọn họ đã bị mười mấy người vây quanh.
"Nhanh tay lên, Âm quan phía ngoài chẳng mấy chốc sẽ tới." Đại hán cầm đầu âm trầm nhìn Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, "Không tốn chút công sức nào đã lấy được, sớm nghe nói cuộc thi Âm quan năm nay xuất hiện mấy kẻ không tệ, hóa ra chính là các người. Nếu đã tự tìm đường chết, vậy đừng trách chúng tôi. Giết chết Sở Nhạc, Ngô Bất Lạc giữ lại, chúng ta từ từ chơi đùa."
Biết rõ Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc là chuẩn Âm quan còn dám nói vậy, trừ Nghịch Âm Minh ra không còn ai khác.
Sở Nhạc ha ha cười một tiếng, móng tay bất tri bất giác biến đen.
Hắn rốt cuộc có chút nghiêm túc.
Đúng.
Hiện tại cuộc thi Âm quan đã kết thúc, nơi này không có gì cả, hắn còn sợ gì nữa, trực tiếp giết chết những người này là được. Dù sao giết vài tiểu lâu la Nghịch Âm Minh không đến mức La Tích Đao đến tìm hắn gây sự đi!
Nghĩ như vậy, thân ảnh Sở Nhạc nháy mắt trở nên phập phù.
Hung quang đại thịnh!
"Cái gì?" Đại hán cầm đầu trông thấy biến hóa trên người Sở Nhạc thì sửng sốt, giọng nói cũng biến điệu, "Mau, mau giết hắn!"
Mười mấy người cùng nhau xông về phía Sở Nhạc.
"Cậu không đi giúp à?" Hạ Hạc nhịn không được hỏi Ngô Bất Lạc bên cạnh.
"Không cần thiết." Ngô Bất Lạc uể oải nói, "Quan trọng nhất là, tôi cũng muốn biết Sở Nhạc rốt cuộc mạnh cỡ nào!"
Giả heo ăn thịt hổ gì đó hắn đã thấy nhiều.
Nhưng trên người Sở Nhạc đến cùng có bí mật gì, hắn thăm dò lâu vậy rồi cũng không thăm dò ra, hiện tại có người chủ động đi lên tìm chết, hắn ngăn cản làm gì?
Sở Nhạc cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đã lâu rồi hắn chưa giết người.
Nói cách khác, lâu rồi mới được thoải mái giết người như thế.
Trước kia đi theo bên cạnh Ngô Bất Lạc, vì sợ dọa Ngô Bất Lạc, hơn nữa Ngô Bất Lạc còn trông mong bắt những tên tội phạm kia đến cục cảnh sát lĩnh thưởng, cho nên vẫn luôn không thể ra tay tàn nhẫn. Về sau đi thi Âm quan, La Tích Đao lại nhanh chóng tìm tới, Sở Nhạc lại càng không thể khi dễ những thí sinh kia.
Kìm nén rồi lại kìm nén mãi, chính Sở Nhạc cũng sắp quên mất thoải mái giết người là chuyện khi nào. Cũng may hiện tại hoàn toàn có thể đối phó những kẻ địch này.
Tốc độ của Sở Nhạc, người thường như Ngô Bất Lạc căn bản không thấy rõ lắm.
Thiên phú ở phương diện tốc độ của phi nhân loại thực sự vượt xa con người.
Chỉ mấy phút, mười mấy người kia đã ngã hơn phân nửa, sắc mặt biến đen, động mạch bị cắt đứt, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Sở Nhạc thích mùi máu tươi.
"Hạ Hạc, mau bảo hắn dừng tay, ông không để ý tính mạng những người khác trong hội trường này sao?" Đại hán kia lại hô lên, mà còn hô một tiếng trúng hồng tâm.
Ở đây còn rất nhiều người bình thường!
Hơn nữa những người bình thường đó đều ở trong tay đối phương.
"Ngô tiên sinh." Hạ Hạc ngượng ngùng nhìn Ngô Bất Lạc, "Có thể xin bạn cậu ngừng lại chút không?"
"Hắn ngừng rồi." Ngô Bất Lạc bĩu môi.
Tốt xấu gì hắn và Sở Nhạc hiện tại cũng là chuẩn Âm quan.
Âm quan mặc dù không nhất định phải bảo đảm tính mạng từng người, nhưng thấy chết không cứu chắc chắn không phải điều gì tốt.
Đại hán đổ mồ hôi như mưa.
Ngay từ đầu hắn bắt một ít người thường chỉ để làm Hạ Hạc ngoan ngoãn nghe lời đi cùng bọn họ mà thôi, không nghĩ tới bây giờ lại thành bùa cứu mạng bọn họ.
Kẻ tên Sở Nhạc này không phải vừa mới thi đỗ Âm quan thôi à? Dù cho hắn là phi nhân loại hạng nhất, thực lực như vậy cũng không khỏi quá đáng sợ!
Đại hán cảm thấy, quản lý hắn từng gặp chưa chắc có thể mang tới cho hắn áp lực lớn như vậy.
"Hạ Hạc, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ cần ông đồng ý đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm khó những người bình thường này." Đại hán lấy lại bình tĩnh, khẩu khí lập tức tốt lên nhiều, "Đương nhiên, chúng tôi cũng không có ý đối nghịch với các người."
"Ồ? Thế nhưng vừa rồi tôi nghe thấy rõ ràng các người muốn giết chúng tôi nha." Ngô Bất Lạc huýt sáo, "Thấy đánh không lại nên đổi giọng nhanh như vậy sao?"
Đại hán cảm thấy gương mặt hân hoan kia của Ngô Bất Lạc không thể khuấy động hắn.
Thiệt thòi hắn mới rồi còn cảm thấy Ngô Bất Lạc dáng dấp không tệ, thật là quái dị.
"Là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn." Đại hán uất ức nói, "Chúng tôi chỉ muốn mời Hạ Hạc tiên sinh đi cùng chúng tôi một chuyến thôi."
"Đi một chuyến mà cần trận thế lớn như vậy?" Ngô Bất Lạc không ngu, "Hạ Hạc chỉ là một người bình thường, các người tùy tiện tới một người cũng có thể bắt ông ấy đi, hiện tại xuất động nhiều nhân thủ như vậy, coi chúng tôi là trẻ con ba tuổi à!"
Người này sao lại khó chơi thế? Đại hắn thầm mắng trong lòng.
"Hạ tiên sinh, tôi nghĩ ông chắc có thể hiểu được chúng tôi." Đại hán không muốn cùng Ngô Bất Lạc khua môi múa mép, "Tôi nghĩ, ngài cũng không nhẫn tâm nhìn những người vô tội này vì ngài mà mất mạng."
Hạ Hạc là người tốt, điểm này tất cả mọi người đều biết.
Cho nên hắn tuyệt đối không có khả năng trơ mắt nhìn người khác vì hắn mà chết.
Hạ Hạc thở dài một hơi, tiến lên hai bước.
"Hạ tiên sinh, nếu ngài không đi cùng bọn chúng, bọn chúng sợ ném chuột vỡ bình nên những người kia chưa chắc sẽ chết. Nếu bây giờ ngài đi cùng bọn chúng, tôi thấy những con tin kia mới chết sạch toàn bộ." Đùa gì đấy, hắn tốn nhiều công sức như thế mới cứu được Hạ Hạc, nếu như bị người khác mang đi, hắn chẳng phải phí công rồi sao?
Ngô Bất Lạc gì cũng ăn, chỉ không ăn thiệt!
"Hạ tiên sinh, tôi nghĩ ngài không biết đám người đối diện ngài là người nào? Bọn họ vì một chút sức mạnh, ngay cả người thân bạn bè mình cũng có thể mặt không đổi sắc giết sạch. Hi vọng loại người này giữ chữ tín còn không bằng chờ mong mặt trời mọc ở hướng tây." Ngô Bất Lạc không chút khách khí nói, "Nếu không thì chờ những người này thả hết con tin rồi bàn tiếp, ít ra còn có thành ý, đừng tưởng uy hiếp hai câu như thế liền cho rằng người khác sẽ sợ hãi giảm trí thông minh theo."
Đại hán bị Ngô Bất Lạc ngoài sáng trong tối sỉ nhục, tức nhưng không làm gì được, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Hạ Hạc, "Hạ tiên sinh, chẳng lẽ ngài cũng muốn đánh cược một phen sao?"
"Cậu ít nhất phải thả một nửa số người trước." Hạ Hạc chần chờ một lát, vẫn lựa chọn tin tưởng người cứu mình, "Nếu không tôi không thể xác định cậu có thả người thật hay không."
Hạ Hạc nói như vậy, hiển nhiên nguyện ý tin tưởng Ngô Bất Lạc hơn.
Xem ra cho dù Hạ Hạc không quá thích mình nhưng đầu óc vẫn còn.
Ngô Bất Lạc rất hài lòng.
Mặc dù tuổi Hạ Hạc hơi lớn một chút...Chậc, được rồi, là tuổi rất lớn.
Hạ Hạc nhiều nhất có thể sống thêm mười mấy năm nữa, nhưng Ngô Bất Lạc giờ đã thi đỗ Âm quan, ít cũng có thể sống hàng trăm nghìn năm!
"Được, tôi sẽ thả một nửa trước." Đại hán âm trầm nhìn bọn họ, móc từ trong ngực ra một cái túi, đưa tay bốc ra mười mấy viên cầu nhỏ.
Viên cầu nhỏ lăn trên mặt đất một vòng, lập tức biến thành mười mấy người hôn mê bất tỉnh.
Trong đó còn có mấy người là người quen của Hạ Hạc!
Thì ra hắn có pháp khí như vậy, chả trách buổi họp báo nhiều người như thế mà lập tức biến mất vô tung.
Ngô Bất Lạc nhìn cái túi vải đó, lòng nóng như lửa.
A a a a a rất muốn có nó.
Pháp khí này thật sự cần thiết để giết người cướp của!
"Sở, Sở Nhạc." Ngô Bất Lạc hô một tiếng, nhìn Sở Nhạc một cách nhiệt tình nóng cháy.
Sở Nhạc hiểu ngay tức khắc.
Ngô Bất Lạc coi trọng bảo bối trong tay người ta. Không thì chắc chắn sẽ không nhiệt tình nhìn hắn như thế.
Chậc, cái túi kia quả thực không tệ.
Pháp khí ở xã hội hiện đại thật sự vô cùng kì quặc, nhưng không thể không nói chúng rất thú vị. Những người này mặc dù không có sức mạnh như người thời trước nhưng bọn họ mở ra lối riêng và có thể phát ra thực lực ngang bằng thậm chí càng lợi hại hơn.
Chỗ đáng sợ nhất của con người chẳng phải sức sáng tạo sao?
So ra, sức sinh sản lại không quan trọng đến vậy.
Dù sao, con người còn đang đau đầu vì kế hoạch hóa gia đình đây này!
Đại hán phát giác ánh mắt nóng bỏng của Ngô Bất Lạc, không khỏi nắm chặt pháp khí.
Đây là chiến lợi phẩm lớn nhất hắn đạt được sau nhiều năm gia nhập Nghịch Âm Minh, vì nó mà không biết đã hại chết bao nhiêu người, là bảo bối hắn coi trọng nhất. Nếu Ngô Bất Lạc không từng bước ép sát, hắn sẽ không lấy ra một pháp khí như vậy.
Nhưng nếu hắn không thể bắt được Hạ Hạc, lại mất đi nhiều nhân thủ như vậy, phó quản lý như hắn đừng nghĩ được thăng lên nữa. Phải biết, giữa phó quản lý và quản lý dù chỉ khác một chữ, tài nguyên nhận được từ công ty lại không hề giống nhau.
"Hạ tiên sinh, ông cũng nhìn thấy, hiện tại có thể đi cùng chúng tôi rồi chứ." Đại hán cố gắng làm mình trấn định lại, "Nếu không tôi chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, toàn bộ những người này đều chết không chỗ chôn."
Hạ Hạc trầm mặc.
Qua một hồi lâu, Hạ Hạc mới lần nữa ngẩng đầu, "Các người tại sao muốn bắt tôi? Lúc còn trẻ tôi mất tích có phải có liên quan đến các người không?"
"Ha ha, chuyện đó không liên quan gì tới chúng tôi." Đại hán thấy Hạ Hạc nguyện ý trả lời, trong lòng nhẹ nhõm mấy phần, "Hạ tiên sinh có lẽ không biết, thanh danh của ngài không chỉ lưu truyền ở nhân thế, trong thế giới của người như chúng tôi cũng lưu truyền rộng rãi, có thể so với truyền kì luôn đấy!"
"Có ý gì?" Hạ Hạc nhịn không được hỏi thêm, "Tôi tự hỏi tôi chỉ là người bình thường."
"Người bình thường? A ha." Đại hán nở nụ cười, "Ngài chỗ nào là người bình thường? Không chỉ có tôi, ngay cả hai người bên cạnh ngài cũng đều biết quá khứ của ngài. Còn nữa, những đại sư ngài tìm suốt những năm qua, trong đó có mấy người có bản lĩnh thật sự cũng biết chuyện của ngài. Chẳng lẽ ngài không cảm thấy hiếu kì, vì sao những đại sư mà ngài bỏ nhiều tiền ra để gặp lại nhìn ngài kì lạ như vậy sao?"
Lời này thực sự chạm đến nội tâm Hạ Hạc.
Hạ Hạc có tiền, cũng có rất nhiều bạn bè, đương nhiên cũng có biện pháp liên hệ với "thế ngoại cao nhân".
Thế nhưng luôn có vài cao nhân khi trông thấy Hạ Hạc đến, sắc mặt đều rất cổ quái, cũng không muốn nói chuyện nhiều với Hạ Hạc. Mặc dù họ nói "Hạ Hạc công đức thâm hậu, không dám nói bừa thiên cơ", nhưng Hạ Hạc không tin điều này.
Từng có một nữ đồ đệ của một cao nhân vô cùng thích Hạ Hạc, đã hứa Hạ Hạc chỉ cần hẹn hò với cô một tháng, cô liền nói cho Hạ Hạc biết chân tướng. Có điều hẹn hò đến ngày thứ ba, nữ đệ tử kia bị gán tội danh "lừa đảo" nhốt vào tù.
Nhưng Hạ Hạc biết, cô gái kia chắc chắn không lừa đảo.
Cảm giác như vậy rất không tốt.
Rất nhiều người đều khuyên Hạ Hạc đừng tìm nữa, nhưng Hạ Hạc vẫn cố gắng tìm.
Hắn rất thích trẻ con, thành lập vô số cô nhi viện và tiểu học hi vọng, dù có thể tự sinh, cũng có thể nhận nuôi, nhưng từ đầu đến cuối Hạ Hạc chưa bao giờ đưa một đứa trẻ nào về nhà.
Hạ Hạc không biết cảm giác ấy đến từ đâu, nhưng hắn vẫn cảm thấy, mình không nên dẫn theo một đứa trẻ.
"Hai người cũng biết?" Hạ Hạc nhìn Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc.
Ngô Bất Lạc lẳng lặng nhìn ông ta, "Hạ tiên sinh, cuộc sống khó được hồ đồ."
Cho dù nhớ kỹ thì thế nào?
Chẳng lẽ Hạ Hạc có thể tiếp nhận mình từng có vợ là quỷ, còn vì có thể sinh con mà tùy ý tàn sát người vô tội, mà hắn khả năng còn vô thức trở thành đồng lõa?
Một người tốt công đức thâm hậu thế này, vì sự tồn tại của vợ con nên không thể có được một phần thân duyên khác, ngay cả công đức tích lũy trước kia e rằng cũng tiêu tan một phần lớn.
Nếu như hắn nhớ ra thì thế nào?
Địa Phủ không phải Nghịch Âm Minh, nó không thể nào nhìn một người tốt như thế tự chui đầu vào rọ.
"Ông khi đó cùng một nữ..." Đại hán vừa mới mở miệng, muốn mạnh mẽ kích thích Hạ Hạc một phen, nhưng một cơn đau nhức nơi ngực đột ngột truyền đến.
Một cái tay xuyên qua ngực hắn, trên tay hình như còn nắm một trái tim đầm đìa máu?
"Có mấy lời, nên nói hay không nên nói, mày không biết sao?" Trên mặt Mộc Sơ Nhất không có thuần lương như dĩ vãng, thay vào đó là kiệt ngạo cùng âm tàn.
Hắn nhẹ nhàng bóp một cái, trái tim kia triệt để biến thành thịt nát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...