Không Tin Tà


"Không ngờ Lâm Phúc lại là kiếp trước của A La, người này ngoại trừ da trắng giống A La, còn lại có điểm nào liên quan?" Ngô Bất Lạc nghĩ linh tinh bao lâu, trông thấy xá lợi trước mặt lại không nhặt được oán niệm rất lớn, dù là Ngô Bất Lạc cũng không thể xem như không biết.

Nhắc tới, là đám Ngô Bất Lạc tư duy định tính.

Trong mắt họ, A La vẫn là đại mỹ nhân cấm dục thanh lãnh, căn bản chả có quan hệ nào với cái tên Lâm Phúc trắng trẻo mập mạp mặt mũi bình thường.

Hơn nữa, A La mặc dù hiền lành nhưng là người rất có nguyên tắc, chuyện thức thời chịu chết mà không có tác dụng gì khẳng định hắn sẽ không làm.

Bởi vậy, đám Ngô Bất Lạc không nghĩ tới A La kiếp trước lại là Lâm Phúc.

Đây rốt cuộc giống chỗ nào chứ?
Ngô Bất Lạc oán niệm rất sâu.

"Khụ, tôi nghe nói xá lợi của thiện nhân không được để rơi xuống đất." Sở Nhạc trấn an, "Trước đó chúng ta chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho nên mới bị đánh trở tay không kịp, lần này chúng ta sớm chuẩn bị là được."
"Chờ đầu thai rồi chết lần nữa?" Ngô Bất Lạc thở dài, "Nếu không biết đó là A La kiếp trước thì thôi, biết rồi thì làm sao cứ thế nhìn hắn chết được đây?"
Lần này, đám Ngô Bất Lạc đi tới một thế giới cảnh tượng khác.

Có điều so với chiến loạn lần trước, thế giới này hòa bình hơn nhiều.

Rút kinh nghiệm từ Lâm Phúc, đám Ngô Bất Lạc đầu tiên là tìm hiểu thiện nhân của thế giới này.

Kết quả không ngờ rằng ở kiếp này có tận mấy thiện nhân nổi tiếng, trong đó hai người còn là nữ?
Trải qua nỗ lực kiểm trắc, bọn họ phát hiện hai cô gái này cũng có thể là chuyển thế của A La.

Một là đệ tự Y Tiên - Lạc Vấn Tiên, một là con gái của võ lâm minh chủ kiêm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Bạch Băng Băng.

Nhận thức này khiến đám Ngô Bất Lạc cười bò bao lâu.

Ha ha ha ha.

Lần này kiếp trước A La lại là con gái?
A La rõ ràng ngay cả AV truyện 18+ cũng không xem, đời này không có duyên phận với phái nữ, không ngờ lần này tự mình biến thành con gái?
Có điều suy nghĩ kỹ một chút thì sau khi đầu thai còn quan tâm là nam hay nữ đâu, ai có thể cam đoan kiếp trước của mình nhất định đều là nam chứ? Nhưng mà, vẫn buồn cười v~ ha ha ha.

Tiếc nhất là bọn họ không mang theo điện thoại, nếu không phải chụp ảnh hai cô gái này đi hỏi A La xem người nào đẹp hơn?
Hai chọn một, rốt cuộc ai mới đúng?
Cái này không dễ chọn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ngô Bất Lạc chỉ có thể chia bảy người thành hai nhóm, mỗi nhóm phụ trách một người, bất kể ai mới là A La kiếp trước đều phải nhặt được xá lợi mới được.

Ngoài ra, để không làm lỡ tiến trình nguyên bản của thế giới này, bọn họ không có ý định đến gần hai cô gái.

Ngộ ngỡ có tình cảm thật thì làm sao nhìn các cô ấy tự tìm đường chết được?
Với lại nếu bọn họ nhúng tay, nhỡ về sau không có A La thì làm sao giờ?
Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc và Trương Dịch một nhóm, theo dõi đệ tử Y Tiên - Lạc Vấn Tiên.

Mộc Sơ Nhất, Tạ Bán Loan, Lộ Động và Tào Phàm theo dõi con gái minh chủ võ lâm.

Ài, Sở Nhạc và Tạ Bán Loan, khi không có mặt Ngô Bất Lạc thì có trời mới biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì.

Thế nhưng Sở Nhạc và Tạ Bán Loan lại tuyệt đối không thể ở cùng một nhóm, nếu không Ngô Bất Lạc đào đâu ra tâm lực để theo dõi Lạc Vấn Tiên?
Dù sao bọn họ chỉ phụ trách nhìn chằm chằm người, cái khác mặc kệ.

Thế giới bọn họ xuyên qua lần này lấy giang hồ võ hiệp làm chủ.

Lạc Vấn Tiên là đệ tử Y Tiên, một tay y thuật siêu quần, lại có diện mạo xinh đẹp, nên rất được mọi người tán tụng theo đuổi.

Cô ấy phù hợp với nhân thiết kiếp trước của A La hơn Bạch Băng Băng ở chỗ, Lạc Vấn Tiên dường như hạ quyết tâm một lòng nghiên cứu y thuật không muốn lấy chồng, trái ngược với Bạch Băng Băng có vị hôn phu là thanh mai trúc mã, hiện tại đã chuẩn bị thành thân.

Thứ lỗi cho bọn Ngô Bất Lạc không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ A La mặc váy cưới lấy chồng.


"Lạc Vấn Tiên quả thực đã cứu rất nhiều người, nhưng cách thức ai đến cũng cứu của cô ấy quá cực đoan." Ngô Bất Lạc đáng tiếc nói, "Con người luôn có kẻ thù, một số ít người sẽ không được phép sống tiếp, Lạc Vấn Tiên ai cũng cứu, mắt thường có thể thấy được kết cục bi kịch."
"Thầy thuốc vốn nên quan tâm chứng bệnh mà không phải bản thân người bệnh, cô ấy không sai." Trương Dịch phản bác, "Âm quan chúng ta chẳng phải cũng thế sao? Không lẽ vì quỷ này là quỷ tốt thì chúng ta sẽ không đưa nó xuống địa phủ luân hồi? Chẳng lẽ lại vì lệ quỷ khi còn sống có oan khuất mà mặc kệ nó ở dương gian giết người?"
"Rồi rồi, tôi nói một câu, anh không cần phải nói nhiều vậy đâu mà." Ngô Bất Lạc im lặng nhìn Trương Dịch, "Anh gần đây hình như rất cố gắng xoát độ tồn tại, là tôi lạnh nhạt anh à? Lại đây, hôn một cái."
"Cút." Trương Dịch lườm hắn, "Cậu đi mà hôn Sở Nhạc."
Sở Nhạc cho Trương Dịch một ánh mắt tán thưởng.

Ngô Bất Lạc sợ.

"Sao, không dám à?" Trương Dịch cười khẩy, "Đã thế thì bớt đùa giỡn tôi đi."
"Ai nói tôi không dám?" Ngô Bất Lạc bùng nổ.

Chẳng lẽ ngay cả cái loại liên tiếp hơn mười ngày chỉ xuất hiện được cái tên như Trương Dịch cũng có thể dẫm lên đầu hắn?
"Ừm, tôi chờ." Sở Nhạc chững chạc đàng hoàng ghé mặt tới, tận dụng cơ hội không chút khách khí.

Cái này...!
Hôn thì luôn cảm thấy quá hời cho Sở Nhạc.

Không hôn thì, lời đã nói đến mức này rồi.

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đối mặt nhìn nhau.

Thật ra Sở Nhạc rất đẹp trai, đương nhiên không đẹp bằng mình, Ngô Bất Lạc nghĩ.

Màu môi cương thi đều ảm đạm như thế sao? Giống màu đỏ tía mà ngay cả những ngôi sao tên tuổi cũng không cứu nổi được nói đến trên internet.

Nhưng mà, lại không hề xấu.

Có lẽ là vì làn da Sở Nhạc trắng phát sợ, tạo thành một loại vẻ đẹp kỳ lạ.

Không được.

Không được dán mắt vào miệng Sở Nhạc nữa.

Ngô Bất Lạc liếc Sở Nhạc, bỗng nhiên hô lên, "Sở Nhạc, anh xem đằng kia có ai đang tới kìa?"
Sở Nhạc quay sang, sau đó bất thình lình bị Ngô Bất Lạc hôn một cái.

Đúng trên mặt.

Sở Nhạc chớp chớp mắt, dường như không ngờ tới Ngô Bất Lạc sẽ làm vậy.

Hắn chưa hề nghĩ tới Ngô Bất Lạc sẽ hôn thật, nên chỉ ôm tâm lý xem kịch vui ghé lại gần.

Hình như đây là lần đầu tiên Ngô Bất Lạc chủ động hôn hắn.

Sở Nhạc quay đầu nhìn Ngô Bất Lạc, phát hiện Ngô Bất Lạc nhìn trời nhìn đất chỉ không nhìn hắn, nếu không phải trông thấy bên tai Ngô Bất Lạc đỏ lên, Sở Nhạc nhất định sẽ nghĩ mình bị ảo giác.

Trương Dịch đứng một bên liếc thấy, trong lòng thầm mắng "Cẩu nam nam" rồi quay ngoắt mặt đi.

Bên Lạc Vấn Tiên rốt cục xảy ra "biến số" như dự liệu.

"Tiểu Nguyệt, đi lấy giúp ta hòm thuốc tới đây." Lạc Vấn Tiên nói với tiểu y nữ bên cạnh.

Tiểu y nữ gầy gò nhỏ con, ngày thường trầm mặc ít nói, chỉ nghe lời Lạc Vấn Tiên, nhưng lúc này lại chần chờ.

"Tiểu thư, người này là người của Ma giáo." Tiểu Nguyệt nhịn không được nhắc nhở, "Ta...Ta thấy hắn giết không ít người, độc trên người hắn là của Bách Hoa cung, người Bách Hoa cung luôn diệt sạch cái ác, thanh danh rất tốt, chưa từng giết lầm ai."
"Hiện tại hắn là bệnh nhân của ta." Lạc Vấn Tiên cau mày nói, "Tiểu Nguyệt, đi lấy hòm thuốc, ta nói ngươi không nghe nữa sao?"
Tiểu Nguyệt cố gắng tranh luận với Lạc Vấn Tiên, nhưng rất nhanh đã thua trận, chỉ có thể hậm hực đi lấy hòm thuốc.

Lạc Vấn Tiên có một bình đan dược có thể giải bách độc, bên trong chứa khoảng ba mươi viên thuốc.

Những năm qua đã dùng hết tầm hai mươi viên.


Độc của Bách Hoa cung hầu như đều là hỗn hợp độc, muốn giải hết phải qua rất nhiều bước, nhưng người đàn ông trước mặt không thể đợi được nữa, cho nên biện pháp duy nhất lúc này chính là cho hắn ăn đan dược giải bách độc.

"Tên đàn ông kia trừ đẹp ra thì không có gì đặc biệt, hơn nữa trên người hắn còn đầy mùi máu tanh, lệ khí nặng nề, e rằng không phải người lương thiện." Ngô Bất Lạc bất chấp bầu không khí mập mờ giữa mình với Sở Nhạc, bắt đầu bình phán Lạc Vấn Tiên.

"Đúng vậy." Sở Nhạc hiện tại cho dù Ngô Bất Lạc nói gì cũng là đúng, hai mắt căn bản không nhìn người đàn ông kia.

Trương Dịch:...Các người đủ rồi đó, biết thế đã đổi chỗ với Tạ Bán Loan!
Từ khi người đàn ông kia xuất hiện, Ngô Bất Lạc đã có dự cảm chẳng lành.

Dự cảm này đạt đến đỉnh sau khi tên đó tỉnh lại.

Có lẽ do y cốc quá quạnh quẽ, cũng có thể là do người đàn ông kia rất biết lừa người.

Sau khi hắn khỏe lại thì không rời đi, mà ở lại làm bạn với Lạc Vấn Tiên, vì nàng hái thuốc vì nàng bị rắn cắn vì nàng đợi hơn một năm.

Thế là, Lạc Vấn Tiên động lòng.

Đậu má.

Trước đó đã nói là không lấy chồng muốn một lòng trầm mê y thuật cơ mà?
Đời này của Lạc Vấn Tiên không phải là bị tên đàn ông này lừa đến chết chứ?
Nếu vậy thật, hắn trở về nhất định phải cười nhạo A La một trăm năm!
"Không được, tôi phải đi xem thử tên đàn ông này." Ngô Bất Lạc ở một bên nhìn, tức giận đến bạc hai mái đầu.

Thân phận của bọn họ lúc này là sơn dân bình thường, sống dựa vào việc hái thuốc bán thuốc ở phụ cận y cốc.

Lần này, Ngô Bất Lạc định mặc đẹp chút, cõng thuốc đi tìm Lạc Vấn Tiên.

Nói là làm ngay.

Ngô Bất Lạc rất nhanh tìm cho mình một bộ trang phục đen bằng vải thô, duy chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tuyết, đen trắng đối lập hết sức rõ ràng.

Nữ muốn xinh đẹp mặc đồ tang, nam muốn xinh đẹp mặc đồ đen.

Ngạn ngữ nói khá đúng.

Trương Dịch đã được chứng kiến bản lĩnh Ngô Bất Lạc quyến rũ quan to quyền quý, nhưng chưa từng thấy hắn dụ dỗ người trong Ma giáo, trong lòng không khỏi dấy lên một chút hiếu kỳ, đồng thời cũng âm thầm vì ánh mắt Sở Nhạc mặc niệm ba giây.

Hắn từng nghe nói, Hồ tộc phương đông và Mộng Ma tộc phương tây có thiên phú mị hoặc tương tự nhau, tinh quái hai tộc này đa tình nhất cũng vô tình nhất.

Bởi vì tình cảm tới với bọn họ quá dễ dàng, cho nên bọn họ thường không quý trọng.

Mặc dù không biết Ngô Bất Lạc rốt cuộc mang huyết thống tộc nào, nhưng mắt thường có thể thấy con đường phía trước Sở Nhạc dài đằng đẵng.

"Bạch Băng Băng từ khi mang thai rất ít ra ngoài làm việc thiện." Trương Dịch bỗng nhiên bắt đầu đề tài, "Cho nên khả năng cô ấy là A La kiếp trước rất thấp, Lạc Vấn Tiên bên này cũng có ý vị không được chết tử tế.

Bất Lạc trước đó đã nói không cần quan tâm Lạc Vấn Tiên sống hay chết, vậy mà hiện tại vẫn không nhịn được đi thử một lần, có thể thấy hắn nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hũ."
"Cậu ấy vốn là người như vậy." Sở Nhạc thở dài, "Chỉ là tôi có chút tò mò, Lạc Vấn Tiên đến cùng nghĩ thế nào? Cô ta chẳng lẽ nhìn không ra tên đàn ông kia có mưu đồ khác sao?"
Người ngoài cuộc như họ nhìn vào thì người đàn ông này không phải chân thành thâm tình mà là ngấm ngầm mưu tính khiến lòng người rét lạnh.

"Yêu đương khiến người ngu đi mà." Trương Dịch xem thường nói, "Trong đạo môn truyền lưu rất nhiều phim truyền hình tiểu thuyết lừa các cô gái, xuống núi tìm nhân duyên của mình, hơn nửa đều không được chết tử tế, cuối cùng nản lòng thoái chí trở về tu hành, lại được thành tựu khá cao, bây giờ những người đó nhớ lại quá khứ đều cảm thấy bản thân bị ngu."
"...Cậu hiểu rõ quá nhỉ." Sở Nhạc hơi kinh ngạc, "Phái Mao Sơn các cậu bắt kịp thời đại vậy hả?"
"Haiz, bây giờ kinh doanh hương hỏa khó.

Chúng tôi từ nhỏ đã học chủ nghĩa Mác - Lênin, nước ta không tín ngưỡng nhiều như nước ngoài, nhưng nhân khẩu lại nhiều, không chỉ phải tranh đoạt mối làm ăn với môn phái Đạo gia trong nước, còn phải tranh với dân tộc thiểu số tây phương, đôi khi còn phải phối hợp với cảnh sát xử lý tệ nạn.

Giáo viên thời nay rất khó làm.

Bây giờ còn có không ít tài khoản marketing mượn tên tuổi của chúng tôi để quảng cáo, haiz, đều do cuộc sống bức bách." Trương Dịch nhắc tới giáo dục phái Mao Sơn cũng có chút đau đầu.


Gần đây nghe nói một số chùa miếu bắt đầu thu "Năm trăm tệ cam đoan kiếp sau đầu thai ở Mỹ" phí nghiệp vụ, vơ vét của cái tương đối khá, so ra, Mao Sơn bọn hắn còn đang bán hộ thân phù một nén hương gì gì đó, đúng là quá trẻ con.

Sở Nhạc nhìn dáng vẻ Trương Dịch buồn bực khổ não, thực sự không cách nào xếp chung một chỗ với đám đạo sĩ đuổi theo mình nói vì dân trừ hại trước kia.

Haiz.

Dù là đạo gia cũng có lúc không dễ dàng.

Làm cương thi vẫn sướng hơn.

Ở một bên khác, Ngô Bất Lạc cõng dược thảo tới y cốc.

"Lạc cô nương, Lạc cô nương."
Ngô Bất Lạc gọi một hồi, vẫn là tiểu Nguyệt ra mở cửa.

"Ơ, ngươi mấy ngày trước chẳng phải đã tới rồi sao?" Tiểu Nguyệt đúng lúc đặt thuốc vừa hái xuống, mở cửa cho Ngô Bất Lạc, lúc thấy rõ dược liệu trong gùi của Ngô Bất Lạc thì vô cùng kinh hỉ, "Oa, nhân sâm này tốt quá."
"Ừ." Ngô Bất Lạc rất thích tiểu y nữ này, "Nhân sâm này rất hiếm có, bán cho ai cũng là bán, nên ta đến tìm các ngươi trước."
"Thôi ngươi mang nhân sâm này về đi." Tiểu Nguyệt đem nhân sâm đẩy về, "Chỗ bọn ta trả ngươi nhiều nhất một trăm sáu mươi lượng, nếu ở tiệm thuốc lớn dưới kia ít nhất cũng hơn hai trăm lượng."
"Gần đây...!y cốc chi tiêu rất nhiều à?" Ngô Bất Lạc giả vờ ngây ngốc nói, "Lạc cô nương đồng ý trả hai trăm lượng ta có thể bán cho."
Giá này đã rất rẻ, nhân sâm là hắn nhờ Sở Nhạc đi lên núi đào về đấy.

"Nếu là trước kia quả thực có thể xuất ra số tiền đó, nhưng hiện tại...không được." Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu.

Hiện tại các nàng đào đâu ra tiền? Tên đàn ông kia cứ ở lì không đi, ăn của các nàng uống của các nàng, quần áo một năm bốn mùa, sao có thể không tốn tiền?
"Vì sao?" Ngô Bất Lạc vẫn kiên trì bền bỉ.

"Ta...Không có gì, ngươi lấy về đi." Tiểu Nguyệt từ chối.

"Tiểu Nguyệt, các ngươi đang nói chuyện gì thế?" Nói nói mãi, người đàn ông kia đi tới, "Vấn Tiên đang nghỉ ngơi, các ngươi nói to quá."
"Là người hái thuốc dưới núi đến đưa thuốc." Tiểu Nguyệt có chút sợ hãi người đàn ông này, thân thể nho nhỏ chắn trước mặt Ngô Bất Lạc.

Cuối cùng cũng đến!
Ngô Bất Lạc hoàn toàn không quan tâm ý tốt của tiểu Nguyệt, mà lặng lẽ đi ra từ sau lưng cô, chắp tay chào người vừa đến, "Tiểu tử họ Ngô, nhà ở dưới núi, lần này ta đến là vì hái được nhân sâm tốt muốn bán cho Lạc cô nương."
Nói xong, Ngô Bất Lạc mỉm cười ngượng ngùng với người đàn ông, dường như rất xấu hổ.

Ánh mắt của người đàn ông kia lập tức sáng lên.

Thanh niên trước mặt mặc dù không phải thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng khí chất tinh khiết, vẻ ngoài câu nhân, dù mặc vải thô áo gai cũng không thể che đậy mảy may phong thái của hắn.

Kể cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Bạch Băng Băng cũng khó có thể đánh đồng với người trước mắt, nếu hắn không phải sơn dân bình thường, chỉ sợ thanh danh đã truyền ra.

"Ta xem xem." Thanh âm của người đàn ông thả nhẹ rất nhiều, "Nhân sâm ngươi hái ở đâu?"
"Công tử." Tiểu Nguyệt cắt lời người đàn ông, "Ngô tiểu ca đưa tới nhân sâm chất lượng rất tốt, nhưng chúng ta bây giờ không có đủ tiền mua nhân sâm của hắn.

Trước đây tiểu thư đã nói chúng ta không thể chiếm tiện nghi của người ta."
"Không sao." Nếu giờ các ngươi không có sẵn bạc thì có thể chia ra trả nhiều lần.

Chúng ta quen biết lâu rồi, ta tin tưởng các ngươi."
"Đúng vậy." Người đàn ông gật đầu, "Tiểu Nguyệt, ngươi khách khí quá."
Nói xong, người đàn ông lại xem nhân sâm một chút, không ngừng tán dương, thứ này nếu chọn đúng lúc có thể bán được hơn ngàn lượng, cũng chỉ ở địa phương nhỏ này mới khó bán được giá.

Người đàn ông cẩn thận hỏi gia thế và địa chỉ của Ngô Bất Lạc, ngụ ý chờ có bạc sẽ tự mình đi trả.

Mặc dù nói thì nói thế, nhưng Ngô Bất Lạc vẫn nhìn thấy ham muốn chiếm hữu nồng đậm trong mắt hắn ta.

Đệt, chẳng những là tên khốn nạn, mà còn thuộc loại tội ác tày trời.

A La ơi A La, ánh mắt anh kiếp trước không khỏi quá kém.

Trong lòng Ngô Bất Lạc đã có đáp án, không lưu luyến nữa, lấy bạc xong liền rời khỏi.

"Tiểu Nguyệt, nếu người này lại đến, nhớ phải gọi ta." Người đàn ông dặn dò, "Vấn Tiên hiện tại không tiện xử lý chuyện này, gọi ta là được."
Tiểu Nguyệt ngoài miệng đáp lời, thật ra không để trong lòng.

Lần tới Ngô Bất Lạc đến, nàng nhất định phải bảo người đừng đến đây nữa mới được.

Khoảng nửa tháng trôi qua, thuộc hạ của người đàn ông cuối cũng cũng tới y cốc.

Hóa ra người đàn ông này là nhị đệ tử của giáo chủ Ma giáo, đang tranh đoạt vị trí giáo chủ với đại sư huynh của hắn, chỉ là trước đó tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, trong giáo hiện tại do đại đệ tử quản lý, không ngờ người đàn ông này chờ đợi ròng rã một năm, chờ vết thương hồi phục hoàn toàn, thời điểm Ma giáo vừa bị thương nặng mới lần nữa liên hệ với thuộc hạ.


Người đàn ông muốn đi, Lạc Vấn Tiên hiển nhiên cũng muốn đi theo.

Đám Ngô Bất Lạc đương nhiên cũng phải theo.

"Tôi vẫn cảm thấy Lạc Vấn Tiên ngu hết chỗ chê." Ngô Bất Lạc rất tuyệt vọng, "Được rồi được rồi, cô ấy chết sớm cũng tốt, chúng ta lấy được xá lợi là có thể rời đi."
Còn xem tiếp nữa, hắn sợ mình nhịn không được muốn đâm chết Lạc Vấn Tiên.

Hầy, có ngốc cũng không thể ngốc đến mức này.

"Sở Nhạc, anh nói A La kiếp trước không thể nào là Bạch Băng Băng à?" Ngô Bất Lạc buồn tẻ nhìn Sở Nhạc hỏi, "Biết đâu có thể thì sao."
"Mặc dù bây giờ Bạch Băng Băng ít làm việc thiện, nhưng cô ấy sống hạnh phúc mỹ mãn vô cùng, trong thời gian ngắn rất không có khả năng chết oan chết uổng, cậu bớt lo đi." Trương Dịch lắc đầu nói, "Nửa tháng nữa, đám Tạ Bán Loan sẽ trở lại, bên kia đã xác định chắc chắn, không thể nào là A La chuyển thế."
Hơn nữa trên giang hồ hiện tại không tiếp tục xuất hiện đại thiện nhân nào, thỉnh thoảng xuất hiện đều là hạng mua danh chuộc tiếng, ngay cả xác nhận cũng không cần.

Haiz, được rồi.

Ngẫm lại Lạc Vấn Tiên cũng đáng chết lắm.

Đợi sau khi Lạc Vấn Tiên theo người đàn ông về Ma giáo, người đàn ông xác định Lạc Vấn Tiên khăng khăng một lòng với mình mới bắt đầu tranh đoạt địa vị giáo chủ Ma giáo.

Đại đệ tử này cái khác không giỏi, nhưng bản lĩnh hạ độc rất lợi hại.

Người đàn ông cảm thấy mình không thể địch nổi độc công của đại sư huynh nên trước đó suýt chút nữa từ bỏ.

Kết quả lúc ra ngoài bị người Bách Hoa cung phục kích, trọng thương sắp chết, ai ngờ gặp được Lạc Vấn Tiên?
Thôi được, chỉ cần cô gái này có thể để hắn sử dụng, chờ một năm có là gì?
Ngay cả độc Bách Hoa cung cô gái này cũng giải được, độc của đại sư huynh nhất định không vấn đề.

Sau khi trở lại Ma giáo, người đàn ông bị hạ độc không dưới mười lần, cả những thủ hạ trung thành tuyệt đối với hắn cũng gặp phải công kích, nhờ có giải độc đan của Lạc Vấn Tiên những người này mới không ai chết, còn tương kế tựu kế đánh đại sư huynh không kịp trở tay.

Ma giáo mắt thấy sẽ rơi vào tay người đàn ông.

"Vấn Tiên, đây là viên giải độc đan cuối cùng, nàng muốn cho ta thật sao?" Người đàn ông căn bản không trúng độc, hiện tại chỉ đang mưu đồ lừa gạt Lạc Vấn Tiên mà thôi.

"Không sao, cho chàng thì là của chàng." Lạc Vấn Tiên ngượng ngùng nhìn hắn, "Chàng khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
"Ừm, ta khỏe rồi chúng ta lập tức thành thân." Người đàn ông trấn an, "Ngoại trừ viên giải độc đan này, chắc không còn viên nào khác đâu nhỉ."
Lạc Vấn Tiên sửng sốt một chút, qua một lúc lâu mới nói, "Đương nhiên không còn."
"Vậy là tốt nhất." Người đàn ông cười nói.

Chỉ còn một viên giải độc đan, về sau không cần lo kẻ địch của mình cũng sẽ có.

Xem đến đây, về cơ bản đám Ngô Bất Lạc chỉ cần chờ Lạc Vấn Tiên chết nữa thôi.

Đúng vào ngày thành thân với người đàn ông, Lạc Vấn Tiên bị hắn rót rượu độc, vì xác định trên người nàng thực sự không còn viên giải độc đan nào khác.

"Tiểu...Tiểu Nguyệt..." Ngoài dự liệu, Lạc Vấn Tiên không mò tìm hòm thuốc của mình mà như phát điên tìm tiểu Nguyệt.

"Lúc này cô ấy tìm tiểu Nguyệt làm gì?" Trương Dịch không nghĩ ra.

"...Chết tiệt, không còn kịp rồi, chúng ta nhanh đi tìm tiểu Nguyệt." Ngô Bất Lạc vỗ đầu một cái, vội vàng kéo Sở Nhạc đi sang phòng khác tìm tiểu Nguyệt.

Bị Lạc Vấn Tiên đe dọa.

Y thuật của Lạc Vấn Tiên không phải của cô ấy, mà là từ tiểu Nguyệt.

Thế nhưng tiểu Nguyệt chỉ là một cô bé mồ côi, là nha hoàn, y thuật đều là tự học thành tài, không ai sẽ tin tưởng cô ấy mới là người đã cứu người, ngay cả đám Ngô Bất Lạc cũng chỉ đặt ánh mắt trên người Lạc Vấn Tiên.

Giờ Lạc Vấn Tiên biết mình bị lừa, phản ứng đầu tiên không phải giải độc cho mình mà là đi tìm tiểu Nguyệt đã nói rõ vấn đề.

Hắn nói mà, tiền kiếp của A La sao có thể là cô gái khốn khổ vì tình? Nhưng...Nhưng như vậy cũng quá thảm! Dù thế nào kiếp trước Lâm Phúc cũng là thiện nhân, sau khi chết sao lại thảm như vậy tiếp tục chuyển sinh thành một cô nhóc đáng thương? Muốn thân thể không có thân thể, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, ngay cả thân phận ra dáng cũng không có, tất cả công lao đều bị người khác chiếm, cuối cùng còn bị liên lụy mà chết?
Tiểu Nguyệt bị thủ hạ của người đàn ông kia giết chết.

Leng keng.

Xá lợi rớt xuống đất.

Tác giả có lời muốn nói:
Chuyển Luân Vương: Tố chất âm quan lần này tệ quá, chẳng lẽ mắt mù rồi?
Ngô Bất Lạc:...Bất lực phun tào, A La, anh lên.

A La:??? Chuyện này liên quan gì đến tôi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận