Trước khi Sở Nhạc đuổi tới, trong lòng Ngô Bất Lạc luôn cảm thấy bất an. Vào lúc này, Trương Triết mặc dù xấu xa nhưng không phải rất xấu, hơn nữa cũng là một người rất có bản lĩnh, nên dĩ nhiên Ngô Bất Lạc muốn lợi dụng, không đúng, là lôi kéo.
Trong phân bộ Nghịch Âm Minh này, có thể đánh với Trương Triết chỉ có Lý Phi Tống và Tống Yên, người khác cơ bản không có gì đáng nói. Nhưng thân ở địa bàn của kẻ địch, nên cẩn thận chút vẫn hơn.
Chỉ là Ngô Bất Lạc không ngờ, người ở phân bộ Nghịch Âm Minh lại dễ lừa như thế.
Ban đầu Ngô Bất Lạc mang tâm thái "Giăng lưới khắp nơi, tập chung mò cá" tìm kiếm mọi thứ có thể lợi dụng. Trăm triệu không ngờ tới, mồi câu còn chưa thả thì cá đã tự động mắc câu rồi.
"Tôi có nên theo cậu không?" Trương Triết xác nhận lần nữa, miễn cho mình hiểu sai ý.
"Đương nhiên." Ngô Bất Lạc nói, "Dù sao hai chúng ta hiện tại là con kiến trên cùng sợi dây."
Trương Triết đang do dự.
Cái người tên Mạc Sở này không rõ lai lịch, lại được Tống Yên và Lý Phi Tống vô cùng ưu ái, nếu người bình thường bị hai kẻ đó thích, e rằng sợ chết khiếp, nhưng Mạc Sở chẳng những nhảy nhót tưng bừng, còn gây chuyện khắp nơi. Bản lĩnh này thực sự không tầm thường.
Dù là Trương Triết cũng phải suy nghĩ xem có phải mình bị lợi dụng rồi không?
Có điều, bị lợi dụng vẫn hơn bị vứt bỏ nhiều.
Dựa vào một mình Trương Triết, căn bản không thể nào chống lại Lý Phi Tống.
"Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?" Ngô Bất Lạc chưa từng nghĩ Trương Triết sẽ từ chối yêu cầu của mình.
"Cậu thật sự có thể giúp tôi giết Lý Phi Tống?" Trương Triết lạnh lùng hỏi, "Nếu cậu lừa tôi, mặc dù tôi không giết được Lý Phi Tống, nhưng có thể cùng cậu đồng quy vu tận."
"Tôi nói được làm được."
"Được, tôi đáp ứng cậu."
Quản lý phân bộ Nghịch Âm Minh mang người chờ ở bao sương nhà hàng trong rạp chiếu phim.
Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp vị mỹ nhân nghe nói được hai đại lão tổng bộ coi trọng, nhưng hắn vẫn đến đây. Có cơ hội kéo quan hệ với người của tổng bộ dù sao cũng tốt hơn cả đời ở phân bộ không có cơ hội ra mặt.
Mỗi ngày xử lí những chuyện vụn vặt này, hắn suýt quên mất mình là người tu đạo chứ không phải quản lý rách của rạp chiếu phim.
Đã quen hô mưa gọi gió, ai còn vui lòng ở nơi bình thường làm một người bình thường?
"Quản lý, mỹ nhân kia đến rồi." Thuộc hạ giọng điệu si mê nói, "Có không ít minh tinh xinh đẹp từng tới chỗ chúng ta, nhưng không một ai có phong thái như vị này." Nếu đối phương không phải người tổng bộ, bất kể tốn bao nhiêu công sức, bọn họ cũng sẽ giam người lại ngày ngày đùa bỡn.
Tiếc rằng, thực tế không cho phép.
Đợi Ngô Bất Lạc đi vào, ánh mắt quản lý phân bộ cũng di động theo từng bước Ngô Bất Lạc đi, vẻ mặt thèm muốn không chút che giấu.
Là loại thứ hai.
Trong lòng Ngô Bất Lạc tự động phân loại quản lý.
"Hừ." Trương Triết hừ lạnh một tiếng, âm khí lập tức bao trùm bao sương. Mấy người phân bộ vô thức rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Chắc ngài đây chính là quản lý phân bộ Chu tiên sinh." Ngô Bất Lạc thái độ tự nhiên ngồi đối diện đám người, trên mặt nở nụ cười ấm áp, "Nghe nói, rạp chiếu phim xảy ra chút chuyện?"
Chu Quân ánh mắt lưu luyến rời khỏi người Ngô Bất Lạc, biết đối phương không phải người mình có thể động vào, cho nên sau đó chỉ có thể tìm thêm mấy thiếu niên chơi đùa, "Mạc tiên sinh tin tức linh thông."
"Không biết là chuyện gì thế?" Ngô Bất Lạc mỉm cười hỏi, "Trước mắt tôi vẫn còn ở đây, nếu không an toàn, tôi có thể sẽ ngủ không an ổn."
"Mạc tiên sinh yên tâm, chẳng qua là có người nuôi tiểu quỷ không cẩn thận làm xổng ra thôi." Chu Quân không biết mỹ nhân có ý gì, nhưng cũng không dám phớt lờ.
Mỹ nhân dù có tốt, hắn cũng phải có mệnh hưởng mới được.
"Trước khi tôi tới, nghe Tống tiểu thư nói, trận pháp phòng ngự của phân bộ rất xuất sắc, nên tôi cứ nghĩ chỗ này như tường đồng vách sắt. Ai ngờ không được bao lâu đã xảy ra chuyện như vậy, tôi đương nhiên phải cẩn thận một chút." Ngô Bất Lạc thở dài nói, "Không dối gạt Chu quản lý, tôi mới vừa gia nhập Nghịch Âm Minh, cho nên trong lòng còn chút mê mang, không biết lựa chọn của mình có đúng hay không?"
"Đến Nghịch Âm Minh chúng tôi đương nhiên là đúng." Một nam sinh sắc mặt xanh xao bên cạnh chen miệng nói, thấy ánh mắt Ngô Bất Lạc nhìn mình thì càng kích động, "Nghịch Âm Minh chúng tôi có quan hệ rộng lớn, muốn vàng bạc tài bảo hay mỹ nhân gì cũng có. Chúng tôi không giống Địa Phủ, một khi thành âm quan thì không thể tiếp tục hưởng thụ phú quý nhân gian, chúng tôi chỉ cần ở lại Nghịch Âm Minh thì muốn gì cũng có. Dù là đồng nam đồng nữ, cũng được."
*đồng nam đồng nữ: bé trai bé gái
"Đồng nam đồng nữ cũng được?" Ngô Bất Lạc trong lòng lại lặng lẽ ghi một khoản cho Nghịch Âm Minh, "Như vậy rất thương thiên hại lý, tôi không thể làm thế."
"Hiệu quả nhanh là được." Nam sinh nhe hàm răng trắng bóng, "Mạc tiên sinh nên thử một chút, non mềm lắm đấy. Thế giới này không có gì không mua được bằng tiền, luôn người đồng ý bán con đẻ cho chúng ta. Cho nên Mạc tiên sinh hoàn toàn không cần lo lắng."
"Được rồi." Đợi thuộc hạ nói xong Chu Quân mới vờ vĩnh quát bảo ngưng lại, "Cậu nói gì với Mạc tiên sinh vậy chứ?"
"Thật xin lỗi, quản lý." Nam sinh lui về sau mấy bước, không dám nói nữa.
"Chu quản lý, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi." Ngô Bất Lạc cười như không cười lườm hai tên hai bè này một cái, không có chút tâm tư vỗ tay nào, "Các người muốn đi tổng bộ?"
Thấy Ngô Bất Lạc nói thẳng ra thế, bọn Chu Quân không giả vờ giả vịt nữa.
Ai mà không muốn đi tổng bộ?
"Mạc tiên sinh có biện pháp?" Chu Quân hiếu kì dò hỏi.
"Tôi không có cách nào trực tiếp đưa người tới tổng bộ." Ngô Bất Lạc lắc đầu, "Tôi chỉ mới gia nhập không lâu, muốn động tay động chân cũng không phải hiện tại."
Vẻ mặt Chu Quân không khỏi mất mát.
"Có điều, tổng bộ có hình thức khảo hạch tương ứng cho phân bộ. Giờ tổng bộ đang thiếu người, nếu Chu quản lý có thể đạt tiêu chuẩn tối thiểu, như vậy tôi giúp cũng không khó." Ngô Bất Lạc chuyển hướng câu chuyện, làm trái tim đám người Chu Quân lại treo cao.
"Như thế nào?" Chu Quân bức thiết hỏi.
"Chu quản lý cũng thấy đấy, bên cạnh tôi ngoại trừ mấy người giúp việc ra thì không còn bản lĩnh nào khác." Ngô Bất Lạc ra vẻ bất đắc dĩ, "Tôi muốn đứng vững gót chân ở tổng bộ thì nhất định phải có người tới giúp tôi, tận tâm cống hiến sức lực cho tôi."
Nghe Ngô Bất Lạc nói vậy, trong lòng Chu Quân nhẹ nhõm hơn chút.
Thế giới này không tự nhiên có bánh từ trên trời rơi xuống, lý do này của Mạc Sở trái lại có thể thuyết phục hắn.
"Mạc tiên sinh có thể nói rõ chút không?" Chu Quân chỉ do dự một lát liền quyết định. Lời mời chào của Ngô Bất Lạc ở thời điểm này cực kỳ có sức hấp dẫn, với bản lĩnh của hắn không thể nào tìm được người lợi hại hơn. Lý Phi Tống xác thực tốt hơn nhiều, nhưng hắn chậm chân hơn người khác, hiện tại cũng không đủ trình độ.
"Lý Phi Tống và Tống Yên hợp nhan sắc không hợp ý." Ngô Bất Lạc nặng nề nói, "Tôi kẹp giữa hai bọn họ rất khó mà làm người."
"Chuyện này..."
"Tống Yên ở tổng bộ có hậu trường không thấp, Lý Phi Tống lại một mình một ngựa. Nếu tôi muốn phát triển lâu dài thì không thể dựa vào bọn họ." Ngô Bất Lạc giả bộ rất ưu sầu, giống như đã buồn phiền vì vấn đề này từ lâu, "Chỉ khi có được thế lực của riêng mình, tôi mới có thể đứng ở thế bất bại."
"Mạc tiên sinh hình như lo nghĩ rất nhiều."
Ngô Bất Lạc cười cười, vỗ tay cái độp.
Trương Triết lập tức nửa quỳ bên chân Ngô Bất Lạc.
Cùng lúc, đám người Chu Quân gần như bị khí thế này ép tới không thở nổi, những kẻ thực lực kém cỏi thậm chí còn ngã từ trên ghế xuống.
"Được rồi." Ngô Bất Lạc sờ sờ đầu Trương Triết, ra hiệu hắn đứng lên.
"Chu quản lý, ngài thấy ngự quỷ thuật của tôi thế nào?" Ngô Bất Lạc chậm rãi nói, "Quỷ bộc của tôi có được không?"
Nào chỉ được thôi?
Đám Chu Quân vốn tưởng rằng đây chỉ là quỷ bộc cấp bậc lệ quỷ, mặc dù có chút kiêng kị, nhưng không quá mức để ý. Đến tận bây giờ, bọn họ mới phát hiện quỷ bộc chưa nói câu nào này lại có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Thậm chí, quỷ bộc này còn quỳ dưới chân Mạc Sở?
Ngự quỷ thuật lưu truyền dân gian hiện nay có thể khống chế quỷ bộc tối đa đến cấp bậc lệ quỷ, hơn nữa còn cực kỳ dễ bị cắn trả. Thế nhưng trước mắt này, tuyệt đối vượt xa cấp bậc lệ quỷ!
Ánh mắt đám người Chu Quân nhìn Trương Triết lập tức nóng hừng hực.
"Xem ra Chu quản lý rất biết nhìn hàng." Ngô Bất Lạc cao thâm khó dò cười nói, "Con người tôi thực ra tin tưởng quỷ quái hơn nhiều so với người sống. Tiếc rằng, ngự quỷ thuật của tôi mặc dù rất mạnh, nhưng dễ tổn thương thần trí quỷ quái. Haiz, bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể tìm người giúp tôi."
Không có thần trí chẳng phải tốt hơn sao?
Như vậy quỷ quái mới không dễ cắn trả!
Chu Quân đã bị ngự quỷ thuật làm trong lòng ngứa ngáy không chịu được. Lúc này hắn cũng mới ý thức được, mỹ nhân trước mặt không những đẹp mà còn có thực lực mạnh hơn. Không hổ là người được trực tiếp dẫn vào tổng bộ, không giống người phân bộ như hắn!
Cơ hội tới.
Chu Quân nghĩ trong lòng.
Nếu bỏ quan cơ hội lần này, e rằng không có cơ hội tiếp theo.
"Xin...Xin Mạc tiên sinh cho tôi một cơ hội đi theo ngài." Chu Quân nhanh chóng quyết định, dù sao trước mắt mà nói hắn cũng không mất mát gì.
"Chu quản lý là người thông minh." Ngô Bất Lạc mỉm cười nhìn hắn, "Chỉ là Chu tiên sinh, nếu đứng bên tôi, Tống Yên mà tới lôi kéo thì không được đáp ứng đâu đấy."
"Đương nhiên." Chu Quân không chút do dự đồng ý.
"Tôi không tin." Ngô Bất Lạc nhìn chằm chằm vào mắt hắn, "Tôi muốn một minh chứng chứng minh anh tuyệt đối sẽ không phản bội tôi. Tại Nghịch Âm Minh, tôi chỉ tin tưởng lợi ích."
"Mạc tiên sinh muốn thứ gì?"
"Tôi muốn bản vẽ công thủ của phân bộ." Ngô Bất Lạc ngồi xổm xuống, ghé sát tai Chu Quân nói khẽ.
Chu Quân cảm nhận được hơi thở của Ngô Bất Lạc, ánh mắt càng thêm si mê, đương lúc định chạm vào thì bị Trương Triết gắt gao giữ lại.
"Khi nào Chu quản lý suy nghĩ rõ ràng rồi thì đến phòng tìm tôi." Ngô Bất Lạc đứng lên, "Nếu đến tay không, tôi sẽ hiểu ý anh. Chu quản lý yên tâm, tôi có cầm được bản vẽ cũng không có khả năng làm gì với nơi này. Cho dù thật sự xảy ra chuyện, đều có thể đổ hết lên người tôi. Dù sao, thực lực quỷ bộc của tôi cao hơn anh nhiều, tổng bộ sẽ không làm khó dễ anh."
Nói xong, Ngô Bất Lạc rời đi không quay đầu lại, Trương Triết theo sát phía sau.
"Hắn thực sự sẽ đưa cho sao?" Trương Triết cau mày nói, "Bản vẽ công thủ không phải đồ vật bình thường."
"Cậu đánh giá cao ranh giới đạo đức cuối cùng của người Nghịch Âm Minh rồi." Ngô Bất Lạc uể oải nói, "Thật là phí đầu óc, tôi muốn ăn lẩu."
"Yên tâm." Ngô Bất Lạc bổ sung thêm một câu, "Chu Quân chắc chắn sẽ đem bản vẽ cho tôi, chẳng phải tôi vừa mới nói cho hắn biết đường lui sao?"
"Hắn sẽ tin chắc?"
"Ha ha, một con quỷ cấp bậc chuẩn Quỷ Vương phối hợp diễn với tôi, hắn sao lại không tin?" Ngô Bất Lạc hai mắt cong cong, "Thực ra tôi rất thích chơi cùng những người này, vì bọn họ đủ tham. Mà người khi tham lam, sẽ dễ dàng bị lợi ích trước mắt mê hoặc. Với lại, phân bộ mà xảy ra vấn đề gì thật, Chu Quân trái lại có cơ hội được điều đi. Hắn dẫu sao cũng là quản lý, sẽ không dễ dàng bị Nghịch Âm Minh từ bỏ như thế." Nhưng đám thủ hạ thì không nhất định, chắc sẽ bị luyện thành tài liệu.
Chu Quân sẽ để ý đám thủ hạ sống hay chết sao?
"Cậu không sợ hắn trực tiếp đi mật báo?"
"Hắn mà mật báo thì nhất định chết chắc." Ngô Bất Lạc rất là vô tội, "Suy cho cùng trên thế giới này căn bản không có cách nào có thể sai khiến quỷ vật cấp bậc như cậu."
"Biết đâu là tôi phối hợp với cậu?"
"Ha ha ha, càng không thể nào." Ngô Bất Lạc cười to, "Lý Phi Tống và Tống Yên đều biết cậu bị tôi bắt về. Theo lý, nếu cậu là hai người họ, sẽ tin lý do này sao?" Cùng lắm là trong lòng nghi ngờ một chút, nhưng Ngô Bất Lạc rõ ràng quan trọng hơn một tên quản lý phân bộ nho nhỏ nhiều.
Đến lúc đó, để trấn an hắn, tên Chu Quân này cũng chỉ có thể đi chết.
... Không phản bác nổi.
Trương Triết nhìn Mạc Sở như vậy, lặng lẽ bóp nát tâm tư phản bội dưới đáy lòng.
Mạc Sở này, về sau tuyệt đối sẽ là bá chủ một phương Nghịch Âm Minh!
Ban đêm, Chu Quân quả nhiên mang bản vẽ công thủ tới, đồng thời dâng lên lòng trung thành của mình.
Ngô Bất Lạc đưa ra rất nhiều hứa hẹn như không cần tiền, nhưng Chu Quân có thể sống đến khi đó hay không thì không biết được.
"Chẳng phải cậu muốn lên cấp Quỷ Vương à?" Ngô Bất Lạc chụp lại bản vẽ công thủ gửi cho Sở Nhạc và Hắc Bạch Vô Thường, "Tìm cơ hội nào đó ăn Chu Quân đi, sau đó thừa cơ ăn thêm chút linh hồn người phân bộ, cũng giúp tôi giảm bớt lực chiến đấu của bọn chúng." Dù sao Trương Triết rất hận Nghịch Âm Minh, hắn không ăn được Lý Phi Tống, ăn một đám cấp dưới xả hận là bình thường.
"Tôi biết rồi." Trong lòng Trương Triết đã không còn tâm tư phản kháng gì nữa. Đồng thời còn sinh ra hi vọng, Mạc Sở giảo hoạt gian trá như vậy, nói không chừng có thể giúp hắn giết Lý Phi Tống!
Chỉ cần có thể báo thù, bảo hổ lột da hắn cũng không tiếc.
Trương Triết rất nhanh rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại mình Ngô Bất Lạc.
Điện thoại Địa Phủ chuyên môn trang bị rất tốt, dù chỉ có thể liên lạc nội bộ, nhưng hiệu quả thật không tệ.
Ngô Bất Lạc xem không hiểu bản vẽ công thủ, cũng không hiểu trận pháp, có điều đã có bản vẽ, đủ để Hắc Bạch Vô Thường đi diệt phân bộ này.
Haiz.
Trong lòng Ngô Bất Lạc có chút phiền muộn.
Khi rảnh rỗi, rất dễ suy nghĩ miên man.
Thật ra so với Địa Phủ, bầu không khí ở Nghịch Âm Minh thích hợp với hắn hơn. Chỉ cần Ngô Bất Lạc muốn, hắn có thể như cá gặp nước ở Nghịch Âm Minh. Nhưng dẫu vậy, Ngô Bất Lạc vẫn thích Địa Phủ hơn, không cần lo nghĩ nhiều, không cần lục đục đấu đá với người ta.
Không biết Sở Nhạc giờ đang làm gì nhỉ?
Ngô Bất Lạc xem điện thoại, vẫn không gửi tin nhắn đi.
Sở Nhạc nhận được bản vẽ công thủ từ Ngô Bất Lạc, Tạ Bán Loan cũng đến gần.
"Không ngờ Bất Lạc nhanh như vậy đã lấy được vật quan trọng thế này." Tạ Bán Loan vừa cảm thán vừa vui vẻ, cứ như thể là tự mình làm.
"Sắp tới lúc rồi." Giọng điệu Sở Nhạc rất bình tĩnh, "Một khi Trương Triết lên cấp Quỷ Vương, chúng ta sẽ động thủ. Đánh hạ phân bộ này càng sớm, chúng ta giải quyết xong chuyện này càng nhanh."
"Nói thì nói thế, nhưng cậu ấy ở đó một mình hăng hái chiến đấu vẫn khiến tôi lo lắng."
"Không tới phiên cậu lo." Sở Nhạc khinh bỉ nói, "Cậu tự lo cho mình đi."
Nói xong, Sở Nhạc lập tức đuổi Tạ Bán Loan ra ngoài.
Chỉ cần Tạ Bán Loan mỗi năm làm âm quan không ngừng ước thúc chính mình, dù cho trong lòng hắn vẫn còn ác niệm nhưng si mê đối với Ngô Bất Lạc cũng sẽ dần giảm đi. Nhất là ba năm gần đây, Tạ Bán Loan suốt ngày huấn luyện không giết một người nào, theo đuổi Ngô Bất Lạc đã không còn mãnh liệt như trước nữa.
Trong mắt người khác, dĩ nhiên là Tạ Bán Loan biết mình không có hi vọng nên dần từ bỏ. Dù sao thì không ai có thể mãi mãi nhiệt tình theo đuổi một người khác, nhất là khi người đó không đáp lại mình.
Tạ Bán Loan như vậy mới càng phù hợp với suy nghĩ của mọi người.
Cũng chính vì thế, Ngô Bất Lạc mới dao động.
Bởi vì Sở Nhạc từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Đây là lí do Sở Nhạc dù rất ghét Tạ Bán Loan nhưng không xuống tay giết hắn. Có Tạ Bán Loan liên tục thay đổi làm so sánh, mới khiến Sở Nhạc có vẻ thâm tình hơn. Chỉ có thế Ngô Bất Lạc mới biết rõ, có vài người cuối cùng sẽ rời xa hắn, chỉ có Sở Nhạc sẽ không.
Nếu không, Sở Nhạc có rất nhiều cách giết chết Tạ Bán Loan, sao còn để hắn nhảy nhót không kiêng nể gì đến tận hôm nay?
Đương nhiên, Tạ Bán Loan không biết rằng mình vô tình đã nhảy đi nhảy lại trên lằn ranh sinh tử rất nhiều lần.
Có Ngô Bất Lạc bên cạnh hỗ trợ, Trương Triết lòng không lo lắng, tốc độ tu luyện lập tức nhanh hơn.
Lý Phi Tống và Tống Yên thấy vậy thì rất vui, căn bản không quan tâm Trương Triết vì cái gì mà thay đổi như vậy. Dù sao, Trương Triết là bị bọn họ giết chết, trong lòng họ, Trương Triết trước sau vẫn là người bình thường vô dụng, dù hiện tại có sức mạnh cũng chẳng phải đối thủ của họ.
Chu Quân là kẻ đầu tiên bị giết chết.
Trương Triết ra tay ngay trước mặt Lý Phi Tống và Tống Yên.
"Máu này thối quá đi mất." Lý Phi Tống chỉ xua xua tay rồi lui về sau mấy bước, không có phản ứng gì về hành vi giết chóc bừa bãi của Trương Triết.
"Dù sao cũng chỉ là một quản lý phân bộ nho nhỏ." Tống Yên thở dài, "Được rồi, đừng lãng phí, để cổ trùng của tôi ăn đi."
Sau khi nuốt hồn phách Chu Quân, khí thế trên người Trương Triết lại mạnh thêm một phần.
Bắt nhiều con quỷ bình thường hơn nữa để ăn cũng không bằng ăn những kẻ có pháp lực.
Chu Quân vừa chết, tất cả người dưới quyền hắn ta cũng đều bị Trương Triết ăn sạch, một quản lý phân bộ khác rất vui vẻ xem chuyện, căn bản không nghĩ tới việc ra tay.
Mà cuộc giao dịch giữa Chu Quân và Ngô Bất Lạc cứ như vậy không còn chứng cứ, căn bản không dấy lên nổi một gợn sóng.
Mười lăm tháng tám, đêm trăng tròn rất nhanh đã đến.
Trương Triết cả ngày không có động tĩnh gì, ý chí còn sót lại của những quỷ quái bị hắn cắn nuốt cùng tập hợp lại, điên cuồng cắn trả.
Rạp chiếu phim bị âm khí dày đặc bao phủ, hầu như không có người sống nào.
Trước đó chuyện rạp chiếu phim ma quỷ lộng hành huyên náo rất lớn, về sau cục cảnh sát lấy cớ "Phát hiện khí độc từ thế chiến II trong lòng đất bên dưới rạp chiếu phim" phong tỏa phụ cận, khiến cho nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Lý Phi Tống không quan tâm mấy chuyện này.
Chỉ cần lấy được thần cốt Trương Triết, những thứ khác không là gì cả.
Trước khi Ngô Bất Lạc ra cửa đã một hơi nuốt hết quỷ châu mình có, cam đoan bản thân pháp lực sung túc, đến lúc cũng dễ giết ra một đường máu.
Qua hôm nay, hắn sẽ trở thành phú ông công đức trăm vạn!
Cố gắng lên, Ngô Bất Lạc.
Hắn lặng lẽ động viên bản thân trong lòng, vừa mở cửa đã thấy Tống Yên ăn vận đổi mới hoàn toàn đứng chờ.
"Mạc tiên sinh, hôm nay khả năng sẽ có trận chiến, nhưng không sao, rất nhanh thôi chúng ta có thể trở về." Tống Yên cười trấn an, "Đến lúc đó, anh theo bên cạnh tôi."
"Vậy làm phiền Yên Nhi rồi." Ngô Bất Lạc tự nhiên nắm lấy tay Tống Yên, thân mật như thế họ là một cặp tình nhân.
Trong lòng Tống Yên ngọt ngào, nhưng không vội vã đi tới, mà lấy ra một viên hổ phách nho nhỏ.
Hổ phách có màu trong suốt, bên trong có một giọt máu tươi.
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện giọt máu này đang động đậy.
"Mạc đại ca, tôi rất thích anh, nhưng đến tổng bộ rồi, nhất định sẽ có rất nhiều người cướp đoạt anh với tôi." Trên mặt Tống Yên lộ vẻ đau khổ, "Đến lúc đó, tôi chỉ sợ không có cách nào bảo vệ anh."
Sắc mặt Ngô Bất Lạc cứng đờ, "Sao có thể chứ, cô lợi hại như vậy mà?"
"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một cách." Tống Yên đưa viên hổ phách tới trước mặt Ngô Bất Lạc, "Mạc đại ca, trong này là cổ vương tôi dùng tinh huyết bồi dưỡng nhiều năm. Nó rất mạnh, tôi chỉ có thể dùng hổ phách phong ấn nó lại."
"Thứ quý giá như thế, tôi không thể nhận." Ngô Bất Lạc mỉm cười từ chối.
Đồ vật quỷ quái thế này ai muốn?
"Mạc đại ca, chỉ cần anh nuốt nó vào, về sau chúng ta chính là một thể." Tống Yên lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, "Anh ăn nó xong thì không thể cách xa tôi quá một trăm mét, nếu không sẽ từ từ biến thành một phần của cổ vương, rồi trở về thân thể tôi. Bởi vậy, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể chia cắt chúng ta."
"Một trăm mét, có phải gần quá rồi không?" Ngô Bất Lạc sắp không duy trì nổi nụ cười, "Nhỡ lúc nào đấy tôi muốn cho cô một bất ngờ thì phải làm sao?"
"Không sao, Mạc đại ca." Tống Yên nắm chặt tay Ngô Bất Lạc, "Anh thành một bộ phận thân thể tôi là có thể trở thành tử cổ người của tôi, về sau chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!"
... Sở Nhạc con mẹ nó anh lúc nào mới đến?
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Bất Lạc:... Sao lần nào cũng chưa tới một tháng đã muốn cùng tôi vĩnh viễn không chia lìa vậy? Các người có thể đổi lời thoại khác không?
Nhóm ác ôn: Hợp làm một thể?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...