Hứa Từ nhìn cửa sổ sáng đèn ở tầng 5: “Ừ, tôi về trước.
Cậu đưa đồ uống cho đồng chí cảnh sát đi.”
“Mai chúng ta…”
“Mai tôi không tới công ty.
Báo cáo giám sát viết xong gửi cho tôi là được, tôi sửa sau.”
“Chuyện của Chu Tú tôi cần phân tích ở mức độ nào? Bên phía sếp Quan có vấn đề gì không?”
“Sếp Quan” mà Mạnh Vũ nhắc đến chính là giám đốc điều hành COO của tập đoàn Thanh Phong, Quan Hồng Văn.
Ông ta chủ yếu phụ trách quản lý việc kinh doanh của các chuỗi cửa hàng trên toàn quốc.
Lần này bị Chu Tú thọt cho một dao làm lộ yếu kém còn tồn đọng trong vấn đề quản lý tiền mặt, Mạnh Vũ không biết giờ nên đẩy trách nhiệm cho bên quản lý siêu thị hoặc lãnh đạo công ty chi nhánh, hay nhân cơ hội đó báo cáo sự bê bối trong công ty do Quan Hồng Văn điều hành lên tổng bộ.
Mạnh Vũ nhạy cảm vậy cũng có lý do.
Giám đốc tài chính CFO Lâm Cảnh Đồng là thái tử gia sẽ kế thừa tập đoàn Thanh Phong trong mắt mọi người nhưng ít ai biết hắn chỉ là con thứ của Lâm Hoài Vũ.
Mười năm trước khi hắn ra đời, Lâm Hoài Vũ đã có con trai cả rồi.
Năm đó ông ta ly hôn vợ, con trai lớn theo họ mẹ, tên Quan Hồng Văn.
Quan Hồng Văn đi theo mẹ từ bé, không biết sao lại tới tập đoàn Thanh Phong.
Vì thế hai người Quan Lâm vẫn luôn âm thầm đấu đá.
Kết cấu của tập đoàn Thanh Phong khá đặc biệt, trung tâm giám sát nội bộ thuộc phòng tài chính, Hứa Từ thuộc trung tâm giám sát nội bộ cũng tức là người của Lâm Cảnh Đồng.
Trên thực tế cậu cũng là thân tín của Lâm Cảnh Đồng.
Hứa Từ có thân phận và lập trường như vậy, khi cậu phát hiện Quan Hồng Văn quản lý có vấn đề thì nên tiết lộ phê bình, phê bình ở mức độ nào cũng là chuyện khó nói.
Nghĩ tới Quan Văn Hồng và chủ tịch Lâm Hoài Vũ, Hứa Từ ngẩng nhìn logo cạnh trung tâm thương mại, ánh mắt dừng ở hai chữ “Thanh Phong” bỗng chốc lạnh dần, nhìn kĩ sẽ thấy có sự cười nhạo và nỗi hận le lói.
Lát sau, Hứa Từ cất giọng bình tĩnh như cũ: “Cậu không cần lo, chỉnh lý các phần cơ bản là được.
Phần viết để tôi.
Viết xong tôi sẽ gửi cho sếp Lâm trước.”
Khu làm việc tầng 5 siêu thị Bắc Thủy.
Hứa Từ vừa nhấc bước thì Bách Xu Vy đã đi tìm Chu Tú, Kỳ Tang và Lý Chính Chính ở lại phòng làm việc tiếp tục điều tra các manh mối khác.
Kỳ Tang không xem vật chứng thật mà là ảnh chụp vật chứng do bên Vương Thần gửi.
Khi thấy tấm ảnh chụp tờ hành trình, Kỳ Tang tinh ý nhận ra gì đó mà hỏi Lý Chính Chính: “Ra ngoài chơi, dù chỉ là tờ giấy cũng có người lười cầm nên khi nhận hành trình team building, ít ai cầm theo mà sẽ chụp lưu trong điện thoại.
Còn tờ hành trình thường bị bỏ ở bàn làm việc, không thì quăng thẳng vào thùng rác.
Lý Chính Chính, tìm cho tôi một tờ bản hành trình của siêu thị, dù lục thùng rác cũng phải tìm.”
“Không cần lục thùng rác.
Ở chỗ chủ siêu thị Khương Tuyết có.
Tôi từng thấy, giờ tôi qua lấy.”
Lý Chính Chính nhanh chóng cầm hành trình qua.
Kỳ Tang so sánh tờ hành trình với ảnh chụp: cả hai đều có vết dập ghim ở góc trên bên trái.
Kỳ Tang giơ tờ hành trình lên hỏi Lý Chính Chính: “Không thấy gì bất thường à?”
Lý Chính Chính gãi đầu: “Dạ mong sếp chỉ rõ.”
“Người tên Tạ Kiều kia nói đúng.
Cậu thiếu nhạy quá.” Kỳ Tang chỉ vết dập ghim cho cậu ta.
Lý Chính Chính giờ mới vỡ lẽ: “Một tờ hành trình sao lại có vết dập ghim?”
Theo ghi chép, người lên kế hoạch, đặt khách sạn, bố trí hoạt động là quản lý nhân sự siêu thị, Vương Nguyệt Nhiên.
Kỳ Tang nói: “Cậu ra ngoài bảo Bách Xu Vy cầm chân Chu Tú, gọi Vương Nguyệt Nhiên vào hỏi trước.”
Năm phút sau, trong phòng làm việc chủ siêu thị, người hỏi đổi thành Lý Chính Chính.
“Tại sao cô lại bố trí hoạt động leo núi vào ngày mưa to?”
Vương Nguyệt nhiên trả lời rất tự nhiên: “Tôi đã nhờ đồng nghiệp xem dự báo thời tiết, cô ấy bảo trời không mưa nên tôi tin.
Hơn nữa dù có mưa cũng không sao, hủy bỏ hoạt động là được.
Mọi người có thể ở biệt thự hát hò chơi bời, không ảnh hưởng.
À nếu ai có hứng thú cũng có thể tới thác nước Tử Thủy, thác nước đó phải mưa mới đẹp.”
Thác nước Tử Thủy là thắng cảnh khá nổi tiếng trên núi Bạch Vân, nghe nói vào ngày trời mưa nếu may mắn sẽ thấy được tiên nữ xuất hiện trong thác.
Nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy, gặp tiên nữ sẽ có cơ hội ước nguyện, nghe nói tiên nữ linh thiêng đã chúc phúc cho rất nhiều người.
Đúng là nhiều du khách muốn đến thác Tử Thủy vào ngày mưa.
Lý Chính Chính hỏi tiếp: “Ai xem dự báo cho cô?”
Vương Nguyệt Nhiên: “Hôm đó nhân viên quản lý cãi nhau với người ở cửa hàng, cãi tới mức muốn từ chức, tôi nhức hết cả đầu nên nhờ Chu Tú xem, cô ấy bảo trời không mưa.”
Vẫn là Chu Tú?
Lý Chính Chính nhăn chặt mày: “Có thể kể chi tiết việc lên kế hoạch không?”
Vương Nguyệt Nhiên đáp càng trơn tru hơn.
Thấy tập đoàn đề cao làm việc không giấy nên cô ta định gửi email bản hành trình cho mọi người, nhưng Chu Tú lại nhắc rằng lãnh đạo từ tổng bộ Hứa Từ sắp tới, giám đốc Khương Tuyết từng bảo theo lịch sự sẽ mời anh ta đi cùng, mời lãnh đạo thì phải mời sao cho chính thức hơn.
Lâu lắm mới được nghỉ xả hơi nên Vương Nguyệt Nhiên lên kế hoạch rất nhiệt tình, thiết kế email xong đẹp hết sảy nhưng nghe Chu Tú nói vậy, cô ta dứt khoát in ra, vừa làm bản hành trình vừa làm thư mời luôn.
Ban đầu Vương Nguyệt Nhiên sắp xếp ba hành trình khác nhau, house party ở biệt thự, đánh trận giả ngoài trời và trải nghiệm điền viên.
Cô ấy tính gửi cả ba nội dung trong một email, mọi người rep mail tự vote coi nên quyết định đi đâu, như thế cô ấy vừa có thể kiểm kê số lượng, vừa có thể thấy được ý kiến của mọi người.
Giải thích đến đây, Vương Nguyệt Nhiên nói: “Cũng tại tôi bận tới hồ đồ, không nghĩ nhiều mà in hết ba bản hành trình cho mọi người chọn, còn dập ghim, lúc chuẩn bị phát thì Chu Tú lại nhắc tôi…”
“Lãnh đạo tổng bộ trăm công nghìn việc, nói thẳng kết quả rồi hỏi sếp có đi hay không là được, khỏi bắt sếp bỏ thời gian đọc hết, người ta đâu chắc muốn tham gia.”
“Ngoài ra, tôi in hết hành trình chưa chốt cũng khá lãng phí giấy mực, cứ thế phát thì sẽ bị sếp Khương phê bình.”
“Thế là tôi và Chu Tú tính lại, nghĩ đánh trận giả không hợp mời lãnh đạo lắm, trải nghiệm điền viên thì đơn giản quá, cuối cùng quyết định tới biệt thự Phượng Hoàng ở núi Bạch Vân.”
“Ở trong biệt thự trời mưa hay không mưa cũng không ảnh hưởng, tôi thấy ổn thế là xé hai lựa chọn kia đi, chừa mỗi option núi Bạch Vân rồi phát.”
Vương Nguyệt Nghiên khai quá rõ ràng, quá kĩ lưỡng.
Lý Chính Chính chỉ hỏi cô ta lên kế hoạch thế nào, cô ta lại nhả hết toàn bộ đáp án giống như cô ấy đã biết vấn đề nằm ở đâu.
Lý Chính Chính càng nghe càng nghiêm mặt, Kỳ Tang kế bên gõ bàn nhìn thẳng Vương Nguyệt Nhiên: “Đồng nghiệp nói cô luôn bộp chộp vô tư, tính cách này mà nếu thật sự bận bịu như cô khai thì khi nhớ lại, chắc hẳn không thể nói rành rọt như vậy, cô chẳng cần nghĩ mà tuôn hết những điều chúng tôi muốn biết…”
“Sao thế? Cô học thuộc à?”
Ánh mắt tra hỏi của Kỳ Tang chẳng khác gì Diêm Vương, Vương Nguyệt Nhiên bị dọa run bần bật, nuốt nước bọt vội giải thích: “Tôi đáp rõ là vì ban nãy sếp Tạ đã hỏi tôi những câu này…”
“Lúc đó sếp hỏi nhiều lắm, móc nối từng thông tin trong ký ức của tôi, tôi chỉ tổng kết những gì tôi từng trả lời sếp Tạ thôi!”
Vương Nguyệt nhiên đi rồi, Lý Chính Chính vẫn đừ người nhìn Kỳ Tang: “Chu Tú quả nhiên có vấn đề… Xem ra đúng là cô ta cố ý dụ Lưu Na tới núi Bạch Vân? Nhưng sao phải chọn địa điểm bắt cóc là núi Bạch Vân chứ?”
Lý Chính Chính kìm chẳng đặng mà tấm tắc: “Tạ Kiều kia cũng tài thật!”
Kỳ Tang đăm chiêu lắc đầu: “Chu Tú có vấn đề, Tạ Kiều cũng có vấn đề.
Tôi thấy lời anh ta chẳng được mấy câu là thật.”
Lý Chính Chính: “Hả?”
Kỳ Tang hỏi cậu ta: “Khi thấy hiện trường gây án… máu giả, tờ giấy in dòng chữ máu cùng với bức tranh kia, cậu nghĩ gì?”
Lý Chính Chính nói: “Đầu tiên tôi sẽ đặc tả hung thủ, hắn ta bố trí hiện trường như vậy chắc hẳn tinh thần có vấn đề như lập dị, biến thái… hoặc đang theo đuổi nghi thức nào đó.
Hắn ta trật tự và kỷ luật, gây án cẩn thận, còn hết sức bình tĩnh, thủ pháp phân xác chuyên nghiệp, hoặc không phải lần đầu làm, hoặc hắn ta là bác sĩ, dân giết mổ hoặc đầu bếp.”
“Mà hiện trường được thiết kế cẩn thận mức độ này, hẳn đây là vụ án có âm mưu từ trước.”
Nói tới cuối, Lý Chính Chính cũng giật mình phát hiện vấn đề.
Kỳ Tang tiếp lời cậu ta: “Theo lời Tạ Kiều… vốn định bắt cóc nhưng kế hoạch chưa xong thì bọn họ đã giết con tin.
Có thể coi là ngộ sát.”
“Sau khi ngộ sát thì ngụy tạo hiện trường, nhưng máu giả, dòng chữ máu chắc chắn đã được chuẩn bị sẵn, đằng sau những thứ này là “thiết kế cẩn thận”, “âm mưu từ trước”.
Nếu vậy thì mâu thuẫn quá đúng không?”
“Thêm nữa…” Kỳ Tang cân nhắc rồi bổ sung: “Thông qua khẩu cung của nhóm người Vương Nguyệt Nhiên có thể thấy Chu Tú là người có đầu óc, lý trí.
Nếu cô ta không lấy được tiền thì tới ngày kiểm tra, hành vi dùng tiền công ty bị lộ, cô ta sẽ phải vào tù.”
“Tiền đối với cô ta là điều cốt lõi nhất bây giờ.”
“Thậm chí cô ta còn lợi dụng bạn trai thực hiện hành vi bắt cóc, sau đó đổ hết tội cho bạn trai… như vậy, cô ta không cần thiết phải lên kế hoạch giết người với bạn trai.”
“Tóm lại, Chu Tú có thể là người dụ Lưu Na lên núi nhưng không liên quan trực tiếp tới vụ án giết người.
Phải điều tra cô ta nhưng đừng rơi vào ngõ cụt, đồng thời tra luôn các điểm đáng nghi khác.”
“Phía pháp y, xét nghiệm, khám nghiệm, giám sát hình ảnh vẫn chưa có kết quả, cảnh sát còn chưa vội đưa ra phán đoán mà Tạ Kiều kia đã dám nói chắc nịch như vậy? Lời anh ta có tính dẫn dắt, bụng dạ khó lường.”
Lý Chính Chính hít sâu: “Rốt cuộc Tạ Kiều là người thế nào?”
Trong một thoáng, hai gương mặt giống nhau nhưng lại khác biệt hoàn toàn bỗng hiện lên trong tâm trí Kỳ Tang, hợp rồi tách ra.
Anh lặng thinh, giao việc: “Gọi Chu Tú vào hỏi đi.”
Kỳ Tang cúi đầu tiếp tục kiểm tra vật chứng hình ảnh, lát sau nghe tiếng Lý Chính Chính ở ngoài phòng làm việc: “Sếp ơi, Chu Tú xỉu rồi!”
Chu Tú được đưa tới bệnh viện, phán đoán sơ bộ là áp lực tinh thần dẫn đến thiếu ngủ, còn có dấu hiệu say nắng.
Vào bệnh viện không lâu thì tỉnh, không nguy hiểm tính mạng.
Kỳ Tang nhờ một đồng nghiệp tên Sơn Khang ở lại bệnh viện canh chừng Chu Tú.
Anh và Lý Chính Chính, Bách Xu Vy cuối cùng cũng tan làm, ai về nhà nấy nghỉ ngơi, sáng mai tới cơ quan họp.
Khi Kỳ Tang về đến nhà tắm rửa thì đã rạng sáng.
Đêm muộn yên tĩnh, anh bắt não mình rời khỏi vụ án nhưng vừa nhắm mắt, hai gương mặt của Hứa Từ và Tạ Kiều đan chéo vào nhau dạo quanh trong đầu anh.
Để rồi chui cả vào cơn mơ.
Kỳ Tang mơ thấy đêm cuối cùng anh ở cùng Hứa Từ.
Cả hai say rượu vào bừa một cái khách sạn giá rẻ, trong phòng có mùi gỗ nhàn nhạt tỏa ra.
Cửa sổ đóng không chặt, gió thổi vào phát ra từng tiếng “lạch cạch lạch cạch”.
Chuyện xảy ra tiếp theo không đẹp đẽ gì cho cam, mọi thứ đều nhuốm màu rạo rực nồng say.
Đó là đêm tiệc tốt nghiệp trong kí túc xá.
Ngoài Hứa Từ thì những người khác đều là dân thành phố, nhậu xong mạnh ai nấy về.
Chỗ nhậu xa trường, Kỳ Tang thấy Hứa Từ quắc cần câu đi bê tới bê lui nên giúp cậu book phòng gần đó, không ngờ book trúng phòng couple giá rẻ…
Giường gỗ hình trái tim phủ đầy cánh hoa hồng giả đỏ thẫm.
Kỳ Tang đỡ Hứa Từ ngồi xuống giường, dòm quanh căn phòng thấy hơi xấu hổ: “Cậu nghỉ chút nha, tôi tới quầy tiếp tân đổi phòng cho cậu.”
Hứa Từ ngước nhìn anh bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Không cần đâu, đang mùa tốt nghiệp, ở đây gần đại học Cẩm Hoa nên phụ huynh tới tham gia lễ tốt nghiệp book hết phòng thường rồi.”
“Cậu sao rồi? Có nhức đầu không?”
“Tôi ổn.
Chừng nào cậu về?”
“Không gấp, cậu tắm được không? Tôi chờ cậu tắm xong mới về.”
Giờ Hứa Từ xỉn quá rồi, Kỳ Tang lo cậu té trong tắm hoặc ngủ quên trong bồn.
Hứa Từ đi tắm, tắm xong cậu mở tủ lạnh lấy chai bia đi đến gần Kỳ Tang: “Phòng này hơi cũ nhưng vẫn có tủ lạnh.
Nếu không vội thì uống thêm vài chai bia lạnh nhé?”
Kỳ Tang dứt khoát gửi tin nhắn cho bố mẹ nói đêm nay không về nhà.
Vì ra mồ hôi, anh cũng đi tắm, sau đó ở lại uống bia cùng Hứa Từ.
Rõ ràng điều hòa vẫn bật, bia cũng là bia lạnh nhưng Kỳ Tang lại cảm giác nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, đầu óc càng mê muội, ngoài đôi mắt đen xinh đẹp và đôi môi khép mở khi trò chuyện của Hứa Từ thì anh chẳng còn thấy gì nữa.
Sau đó mọi thứ dần thay đổi.
Không nhớ rõ ai chủ động trước, đợi tới khi nhận ra thì cơ thể hai người họ đã quấn lấy nhau.
Tới khi trả phòng, Kỳ Tang nhìn thấy hóa đơn viết họ dùng hết năm cái.
Đó là khách sạn tệ nhất mà Kỳ Tang từng ở, nhưng lại là hồi ức nồng nàn bí mật nhất đời anh.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, anh ngây người một lát, đợi khi nhớ ra thì ngồi cười ngu tận nửa tiếng.
Hứa Từ đã đi mất, gọi điện không nghe gửi tin nhắn không rep, anh đinh ninh Hứa Từ đang xấu hổ.
Ai mà ngờ từ đó Hứa Từ mất tích.
Làm bạn cùng phòng suốt bốn năm, Kỳ Tang vẫn luôn cảm thấy Hứa Từ như người ngồi trong phòng, còn anh là người đứng bên ngoài nhìn cậu qua tấm cửa sổ.
Trong phòng thắp một ngọn nến, người đứng ngoài cửa sổ khi nhìn từ các góc độ khác nhau sẽ thấy bóng trên cửa sổ khác nhau.
Sau đêm đó, Kỳ Tang những tưởng bản thân đã chọc rách lớp giấy ấy, nhìn thấy một Hứa Từ thật sự.
Sau này anh mới vỡ lẽ ra rằng, lúc anh đi vào phòng thì bên trong đã không còn bóng người.
Đêm đó đương nhiên Kỳ Tang không say tới bất tỉnh, anh nhớ rất rõ ở eo của Hứa Từ, đùi trong có nốt ruồi son nhỏ, đêm đó anh hôn hết lần này tới lần khác.
Nếu Tạ Kiều thật sự là Hứa Từ… Vậy cậu ấy đang giở trò gì đây?
Có cách nào xác nhận Tạ Kiều có phải Hứa Từ hay không?
Cũng đâu thể cưỡng ép người ta tụt quần cho mình coi?
Sáng thức dậy, Kỳ Tang cởi quần đánh răng, thấy bản thân đang tự cười nhạo mình trong gương,
Đương nhiên anh cũng thấy vết sẹo do súng bắn ở phía dưới ngực.
Thở dài, anh vội xốc ít nước lạnh rửa mặt rồi bước ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...