Không Tìm Được Em

“Hứa Từ, mạo phạm rồi!”



Cây cầu trước thác nước Tử Thủy như bị sương mù vây kín, dáng vẻ Hứa Từ yên tĩnh đứng trên cầu hệt như tranh vẽ khiến Kỳ Tang có cảm giác mình đang đứng giữa cơn mưa bụi Giang Nam.

Từ quá khứ tới bây giờ, mỗi lần nhìn thấy Hứa Từ là cơn nóng nảy trong lòng Kỳ Tang sẽ nguội đi bớt.

Thở nhẹ một hơi, anh nói với Hứa Từ: “Đi thôi, về thành phố. Cảm ơn cậu tới đây với tôi. Để cảm ơn thì tôi sẽ mời cậu ăn cơm. Cậu chọn chỗ nhé? Tôi sợ chỗ tôi chọn cậu không thích.”

Hứa Từ không từ chối, nối bước theo Kỳ Tang.

Mà khi xe vừa về đến thành phố, Kỳ Tang nhận được cú điện thoại, bố mẹ bận rộn của Lưu Na cuối cùng đã tới cục cảnh sát thành phố để nhìn mặt con gái lần cuối.

Kỳ Tang áy náy nhìn Hứa Từ: “Ngại quá, tối nay tôi nợ nhé, tôi phải về cục cảnh sát thành phố. Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu đi?”

Hứa Từ: “Bệnh viện. Xe tôi ở đó.”

“À ừ. Giờ tôi lái xe qua đó.”

Kỳ Tang gãi đầu, lái một đoạn thì nghĩ về hành vi hôm nay của mình, càng nghĩ càng không xuôi.

Phó cục Vinh suốt ngày bảo anh EQ thấp, giờ anh mới hay lời đánh giá này chẳng sai. Tự nhiên kéo người ta lên núi chạy tới chạy lui với mình, bảo mời người ta ăn cơm thì giờ lỡ hẹn. Cậu ấy có giận không? Hình như không nhỉ? Tính cách cậu ấy bây giờ tốt thật.

“Ừm… bữa nay thật ngại quá.”

“Không sao, vụ án quan trọng hơn.”

“Chờ bận xong tôi mời cậu ăn cơm.”

“Không sao.”

Chậc. Hình như không phải tốt tính mà chỉ là khách sáo thôi. Nói trắng ra cậu ấy coi mình là người lạ, đến giận cũng lười à?

Ngón tay gõ nhẹ trên vô lăng, Kỳ Tang thật sự không nhìn thấu được người bên cạnh.

Xe nhanh chóng chạy vào bãi đỗ xe bệnh viện nhân dân số 1.

Hứa Từ xuống xe, vẫy tay với Kỳ Tang. Kỳ Tang nhìn cậu thật sâu, đang định hạ kính xuống nhưng Hứa Từ chặn ngang.

“Hửm? Sao thế?” Kỳ Tang hỏi.

“Vụ án của Lưu Na coi như đã phá xong nhưng tiếp theo anh sẽ khá bận…” Hứa Từ nhắc nhở. “Chữ máu, máu giả mà Viên Tiểu Binh mang theo vốn được dùng vào việc khác. Có lẽ đám người đứng sau Viên Tiểu Binh bảo hắn ta chuẩn bị đạo cụ, tính giết người vào hôm sau hoặc hôm nào đó.”

“Vì tai nạn của Lưu Na nên kế hoạch bị trì hoãn… nhưng bọn chúng vẫn sẽ hành động. Chỉ e không lâu nữa lại có người chết.”



Thứ sáu tuần thứ 2 sau khi vụ án xảy ra.

Một tuần qua, cảnh sát đã tiến hành lấy lời khai của bố mẹ Lưu Na, xác nhận Lưu Na biết bơi, thậm chí còn khá giỏi, hồi cấp hai còn từng đoạt giải quán quân bơi lội thanh thiếu niên trong khu. Hồ Vân Mộng không sâu, cũng không có sóng lớn gì, theo lẽ thường chắc hẳn cô bé có thể dễ dàng bơi lên bờ nhưng cuối cùng cô bé không lên được bờ chắc là do Viên Tiểu Binh cản trở, hắn ta lên bờ trước, sau đó ấn đầu cô bé xuống nước khiến cô bé nghẹt thở dẫn đến tử vong.

Trong số di vật của Viên Tiểu Binh tìm được đồng hồ của Lưu Na, DNA của hắn trùng khớp với vết máu trên cầu. Ngoài ra sau khi xảy ra vụ án, Viên Tiểu Binh từng xuất hiện ở một tiệm lẩu gần trường Lưu Na học, CCTV quay được cảnh hắn ta nhân lúc học sinh nghỉ hè mà lén vào trường, giấu bức tranh đó vào hộc tủ của Lưu Na.

Chứng cứ đã đủ, Viên Tiểu Binh can tội cố ý giết người, có điều hắn ta đã chết nên viện kiểm soát không khởi tố. Nếu gia đình Lưu Na muốn gia đình hắn ta bồi thường, có thể suy xét khởi tố.

Người băn khoăn nhất trong chuyện này là Vệ Phàm.

Khi biết Lưu Na ‘nhân phẩm không tốt’, cậu ấy từng hỏi Kỳ Tang tìm ra sự thật cho cô bé liệu có đáng không? Giờ cậu ấy thấy ăn năn và hối lỗi lắm, dốc sức muốn bù đắp lại.

Cuối cùng Kỳ Tang thay mặt nộp đơn xin giấy khen ‘Dũng cảm chính nghĩa’ cho Lưu Na, tiện cho Vệ Phàm tới gặp mặt thầy chủ nhiệm, thuyết phục trường học tổ chức lễ trao thưởng cho hành động này, mẹ cô bé sẽ nhận thưởng thay.

Vệ Phàm đảm nhận vai trò ‘MC tạm thời’ của buổi lễ, giáo dục tư tưởng cho các bạn học sinh. Cậu ấy nói rất chân thành, không ít học sinh nghe mà đỏ hai mắt. Ngoài ra, việc chủ nhiệm thờ ơ khi Lưu Na bị tẩy chay cũng bị trường học xử phạt. Tuy những chuyện này không thể mang Lưu Na trở về nhưng chỉ mong không còn ai chịu cảnh giống cô bé nữa.

Vụ án nổ súng, xẻ xác của Viên Tiểu Binh đã được chuyển lên tỉnh, đội hình sự 3 Cục cảnh sát thành phố viết báo cáo kết án cho vụ án Lưu Na, đặt dấu chấm hết cho vụ án.

Hôm nay trước khi bị cưỡng chế về nhà, Kỳ Tang lại tới trung tâm pháp y của cục một chuyến.

Thi thể Lưu Na sắp mang đi hỏa táng, mẹ cô bé – Bạch Như đến đưa tiễn con gái. Khi Lưu Na vừa chết, cảnh sát không liên hệ được với Bạch Như, hôm tới cục cảnh sát cho lời khai bà ấy cũng hết sức bình tĩnh, người mẹ này mang đến cảm giác chẳng quan tâm gì con gái mình. Bây giờ tận mắt nhìn thấy thi thể con gái được đưa lên xe tang lễ thì đôi mắt bà ấy đỏ au, lộ ra dáng vẻ đau lòng mà một người mẹ nên có.

Khi Kỳ Tang gặp bà ấy, bà ấy cũng nhìn thấy anh. Bạch Như bảo xe dừng lại rồi đi tới trước mặt Kỳ Tang như muốn nói gì đó với anh.

“Mong chị bớt đau thương.” Kỳ Tang gật đầu với Bạch Như.

Bạch Như cười khổ: “Cảnh sát Kỳ… thực ra tôi rất hối hận.”

Im lặng một lúc, bà ấy nói tiếp: “Không phải tôi không quan tâm Na Na, nhưng tính chất công việc của tôi đặc biệt. Tôi nghiên cứu cơ mật, khi tham gia dự án thì bị tịch thu điện thoại. Tôi…”

“Bố mẹ tôi mất sớm, tự mình nuôi mình lớn nên tôi cũng yêu cầu Na Na như thế. Tôi rất nghiêm khắc với con bé… tôi bảo nó phải kiên cường, phải độc lập, tôi bảo nó không ai có thể đồng hành cùng nó cả đời, nó phải học cách tự chăm sóc mình, tự gánh vác mọi chuyện.”

“Kể cả khi con bé kể tôi nghe nó bị tẩy chay ở trường. Tôi cứ nghĩ thất bại ở một mức nào đó là điều cần thiết cho giáo dục, khi con bé bước vào xã hội, nó sẽ phải đối diện với môi trường còn tàn khốc hơn nữa. Tôi cứ tưởng… cứ tưởng dạy dỗ như thế sẽ tốt cho con bé. Tôi không ngờ…”

“Chị Bạch, về chuyện của chị và Lưu Na, tôi rất lấy làm tiếc.” Kỳ Tang nghiêm túc, chân thành nói: “Lưu Na là một cô bé dũng cảm và lương thiện. Tôi rất bội phục cô bé.”

Bạch Như lau nước mắt, nức nở trả lời.

“Cảm ơn cảnh sát, phiền các anh rồi.”

Bạch Như nói câu này xong thì lên xe tang.

Đạp lên ánh chiều tà ra khỏi tòa nhà đội hình sự, Kỳ Tang chợt nhớ gì đó, móc điện thoại và mở Wechat. Tìm Hứa Từ trong danh bạ, bấm vào, cuộc trò chuyện vẫn dừng ở định vị thôn Dũng Tuyền mà Hứa Từ gửi tuần trước.

Lướt màn hình lên xuống vài cái, Kỳ Tang gửi tin nhắn: [Rảnh không? Bữa ăn nợ cậu hôm nọ, hôm nay mời nhé?]

Khéo thay, hôm nay cũng là ngày Chu Tú chính thức bị bắt. Chuyện cô ta biển thủ công quỹ ai ai cũng biết, Quan Hồng Văn có muốn bao che cũng không bao che nổi, huống chi lúc này gã đâu còn lý do để bao che nữa.

Gã thông báo với bên ngoài rằng tin tức nội bộ có sai sót, không có chuyện gã bao che nhân viên chiếm dụng tài sản công ty. Sau đó gã phạt tiền thưởng cuối năm của thư ký, những thông tin liên quan trở thành chủ đề bàn tán của nhân viên tập đoàn cả buổi sáng.

Đương nhiên, đây chỉ là bên ngoài.

Thư ký này đã theo gã nhiều năm, bí mật gì mà không biết, được Quan Hồng Văn hết sức tin tưởng. Hứa Từ đoán bên ngoài là trừ tiền, nhưng bên trong Quan Hồng Văn bù đắp cho thư ký kia rồi.

Tóm lại, chính thức lập án vụ Chu Tú biển thủ công quỹ. Hứa Từ đã hứa với Chu Tú mời luật sư cho cô ta, cố gắng dùng lý do cô ta bị tội phạm giết người PUAs, bị lừa gạt mới biển thủ công quỹ, không hề tiêu tiền cho bản thân để giảm nhẹ án phạt.

*PUAs, viết tắt của từ ‘pickup artists’. Ở Trung Quốc, PUA ý chỉ những kẻ sử dụng các chiến thuật thao túng, kiểm soát tâm lý để khiến ai đó nghi ngờ sự tỉnh táo của bản thân.

Khi Hứa Từ dẫn luật sư tới gặp Chu Tú, cô ta vừa nói chuyện với bố mẹ xong. Bố mẹ cô ta tới để đoạn tuyệt quan hệ với cô ta. Em trai cô ta chuẩn bị kết hôn, nhà người ta là nhân viên công chức, lỡ họ biết Chu Tú vào tù thì có khi sẽ hủy hôn.

Từ bé đến lớn, Chu Tú chưa bao giờ được bố mẹ yêu thương nên dù Viên Tiểu Binh nhặt một ngọn nến trong thùng rác thắp lên cho cô ta, cô ta cũng tưởng rằng mình có được cả mặt trời.

Nói chuyện với luật sư xong, Chu Tú suy sụp hỏi Hứa Từ: “Anh nói xem cuộc đời tôi… còn có hy vọng gì không? Đợi tới lúc tôi ra tù… tôi phải đối diện với cuộc sống tương lai ra sao?”

Im lặng một lúc, Hứa Từ hỏi cô ta: “Cô có biết Lưu Na chết như thế nào không?”

Chu Tú lắc đầu, Hứa Từ nói toàn bộ sự thật cho cô ta.

“Anh muốn nói với tôi… thế gian này có loại người khốn nạn sẵn sàng bày kế hãm hại người thân như Viên Tiểu Binh, nhưng cũng có người sẵn sàng hy sinh tính mạng vì bạn bè, đúng không?”


Chu Tú cười lau nước mắt: “Nên tôi chỉ… thiếu chút may mắn thôi? Mọi thứ rồi sẽ tốt lên, tôi có thể tin là như thế không?”

“Tôi sẽ không khuyên nhủ cô. Ông trời chưa bao giờ công bằng. Có lẽ ông ta thích trao vận vui cho một vài người, để cả đời họ đều phải nếm trải đau khổ. Nhưng dù như thế…”

Quan tài của mẹ được chuyển từ Myanmar về nước, bố ngã trong vũng máu ‘tai nạn giao thông’, sau đó ba đồng đội từng người bị đạn bắn vào đầu… Những hình ảnh đó chạy ngang tâm trí Hứa Từ, nhưng cậu vẫn hết sức bình tĩnh.

Cậu nhìn người trước mặt: “Chu Tú, cô chỉ cần nhớ phải nhìn về phía trước là được. Nhìn về phía trước, đừng bao giờ quay đầu lại.”

Khi rời khỏi phòng giam, tạm biệt luật sư, Hứa Từ nhận được tin nhắn của Kỳ Tang.

Cầm điện thoại một lúc, Hứa Từ trả lời: [Tôi muốn đi nghe biểu diễn violin, anh có hứng thú không?]

Lát sau, Kỳ Tang gửi tin nhắn tới: [Tôi hứng thú lắm ấy chứ.]

Hứa Từ nhếch mày, mở app đặt vé rồi chụp màn hình gửi cho Kỳ Tang: [Nghệ sĩ vĩ cầm không nổi tiếng lắm, chắc vẫn còn vé.]

Qua một lúc, Kỳ Tang rep: [Mua rồi.]

Một tiếng sau, sảnh 2-7 trung tâm triển lãm khu thành phố mới.

Hai người xếp hàng, kiểm vé vào sân.

Hứa Từ nói: “Hôm nay là buổi diễn cuối cùng ở thành phố Cẩm Ninh của anh ấy, may mà vẫn kịp xem.”

Kỳ Tang nhìn hai chữ “John Zhou” trên poster, không tiện nói bản thân cũng từng tới đây với ‘Uyển Uyển’ kia. Thật ra Kỳ Tang không nhớ được tên cô gái đó, anh đi xem mắt là do bị phó cục Vinh lèm bèm mãi, suốt ngày Uyển Uyển này Uyển Uyển nọ, Uyển Uyển tốt ơi là tốt.

“Ý thầy là sao? Thầy thích Uyển Uyển à?”

“Thằng nhóc này câm miệng! Thầy tìm đối tượng cho mày mà mày nói linh tinh gì đấy! Không được nói nhảm trước mặt cô!”

Nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi người Hoa Kiều John Zhou này giỏi hay không, Kỳ Tang không biết. Nhưng lần này anh nghe rất nghiêm túc, đừng nói là ngủ quên, tới ngủ gật còn không có.

Thậm chí khi buổi diễn vào phần cuối, Kỳ Tang còn giơ tay, trở thành khán giả may mắn.

“Chọn vài số bất kỳ từ một tới bảy, tôi sẽ đàn ngẫu hứng một khúc vĩ cầm dựa theo những số đó tặng bạn.”

Trên sân khấu, John Zhou nói.

Kỳ Tang không chút do dự: “1, 2, 2, 7. Phiền anh Châu. Tôi muốn tặng khúc vĩ cầm này cho một… người bạn quan trọng.”

Ngày 27 tháng 12. Kỳ Tang cho rằng đây là sinh nhật của Hứa Từ.

Ma kết sinh vào mùa đông, trên người Hứa Từ mang theo sự lạnh lùng không muốn người khác lại gần.

“Đô la la si” ở điệu D, bốn nốt nhạc dần vang lên, lặp lại, tiết tấu biến ảo, cuối cùng trở thành một khúc nhạc tuyệt mỹ dài gần một phút dưới bàn tay của nghệ sĩ vĩ cầm tài ba.

Kỳ Tang lập tức bật ghi âm, ghi lại khúc nhạc dành riêng cho Hứa Từ. Tới khi khúc nhạc kết thúc, anh bấm nút lưu, sau đó cảm ơn người đứng trên sân khấu.

Cuối cùng đèn tắt, sân khấu kéo màn, tới lúc nhạc tắt người tan.

Kỳ Tang ngồi xuống nhìn Hứa Từ bên cạnh. Sân khấu tắt đèn, thay vào đó là những ánh đèn dưới hàng khán giả. Ánh sáng chói mắt chiếu rõ gương mặt của Hứa Từ.

Cậu yên lặng ngồi đó, nhìn sân khấu tối đèn không nói gì như một pho tượng, mặc người qua kẻ lại, cậu vẫn bất động như núi, cấm ai lại gần.

Kỳ Tang nhìn thật kỹ lông mày, đôi mắt, sống mũi và miệng cậu.

Tách ra nhìn thì ngũ quan của cậu không có cái nào giống Hứa Từ nhưng khi ghép lại, cộng với trạng thái đó thì đâu đâu cũng giống Hứa Từ.

“Đang nghĩ gì thế?” Kỳ Tang hỏi cậu, khóe miệng mang theo nét cười: “Cậu cũng thấy khúc nhạc đó hay à?”

Hứa Từ quay đầu nhìn Kỳ Tang.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, pho tượng tĩnh lặng ấy đột nhiên sống dậy, mi mắt Hứa Từ trở nên sinh động khiến người khác muốn xuyên qua dòng người tấp nập để lại gần cậu.

Cậu mỉm cười hỏi Kỳ Tang: “Anh nghe hiểu à?”

“Đúng là không hiểu âm luật, nhưng vẫn biết được hay dở. Tôi nghe thấy khá cuốn.” Ánh mắt Kỳ Tang trở nên sâu xa: “Đột nhiên nhớ tới… không biết ngày sinh kia có phải bạn tôi lừa tôi không.”

Hứa Từ không đáp, giả bộ không hiểu gì.

Kỳ Tang vẫn muốn thăm dò nhưng nhác thấy gì đó, anh vội quay đầu nhìn, vậy mà là “Uyển Uyển”.

Gì đây? Cô ấy coi rồi mà? Thích nghệ sĩ vĩ cầm này đến thế ư?

Kỳ Tang kéo tay Hứa Từ, muốn dẫn cậu ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đã.”

Hứa Từ nhạy cảm, nương theo ánh mắt của Kỳ Tang thấy một cô gái trang điểm kĩ lưỡng.

Lặng lẽ đi về phía cửa chính, Hứa Từ theo Kỳ Tang vài bước rồi hỏi: “Sao thế, bạn gái à?”

Nghe giọng biết ngay Hứa Từ đang ghẹo mình, cũng không biết vì sao, Kỳ Tang lớn tiếng khẳng định: “Đúng! Chính xác! Là bạn gái đó!”

“Thế anh trốn cái gì?”

“Nói sai rồi, bạn gái cũ. Lúc chia tay ngại lắm, có thể không gặp thì đừng gặp.”

“Bạn gái cũ bạn gái mới gì thế?”

Tiếng của Uyển Uyển đột nhiên vang sau lưng.

Kỳ Tang sượng cứng người, quay đầu nhìn Uyển Uyển như gặp phải kẻ địch.

Uyển Uyển đánh giá anh, híp mắt nói: “Cảnh sát Kỳ? Đúng là anh thật nhỉ. Bạn gái cũ anh nói là tôi à? Từ khi nào xem mắt không thành lại thành bạn gái cũ thế? Anh tự tin ghê ha, tưởng mình có vài múi là các cô hùa nhau đổ anh à? Mà tôi nói này, có phải anh cậy đẹp trai nên nghĩ bọn tôi phải dính lấy anh không?”

Kỳ Tang: “…”

Uyển Uyển tiếp tục đâm dao: “Lần trước anh tới đây với tôi mà ngủ không biết trời trăng gì, cả buổi tôi chỉ lo xấu hổ, chưa kịp thưởng thức gì cả nên mới dẫn bạn thân đi coi lần nữa… Anh chạy tới đây làm gì? Còn là khán giả may mắn nữa chứ, anh có biết tôi đến đây vì nó không? Đúng là xui xẻo mà.”

Kỳ Tang: “….”

Uyển Uyển kéo tay bạn thân bỏ đi một nước.

Kỳ Tang lập tức nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Hứa Từ, nói nhỏ: “Không được cười.”

Hứa Từ gồng để khóe môi mình đừng nhếch lên: “Tôi không cười.”

“Có vài lời đừng nghe hết, phải nghe ý chính.”

“Hửm? Ý chính gì?”

“Ví dụ như cô ấy bảo tôi đẹp trai.”

“Ừm, cô ấy còn bảo anh có cơ bụng. Sao thế, từng thấy à?”

“…”


“Gì nhỉ…” Kỳ Tang tiếp tục cứng miệng: “Cô ấy không phải bạn gái cũ của tôi thật, chỉ là đối tượng xem mắt thôi. Lúc nãy tôi nhìn nhầm. Hai người họ trông giống nhau.”

“Ồ.” Hứa Từ gật đầu: “Bắt đầu xem mắt rồi à. Tính khi nào kết hôn?”

Nghe giọng điệu ung dung của cậu, Kỳ Tang sầu thúi ruột, nói chẳng thèm nghĩ: “Lúc nào cũng được. Chủ yếu là tôi bận. Không thì kết hôn lâu rồi, giờ con trai biết đi mua nước tương rồi ấy chứ!”

Hứa Từ: “Xem ra sếp Kỳ rất khao khát lập gia đình. Thế anh cố lên nhé!”

Kỳ Tang: “…”

Hứa Từ: “Đi nghe nhạc với con gái mà ngủ mất thì coi sao được. Lần sau đừng thế nữa. Anh thích violin lắm mà?”

Kỳ Tang: “…”

Thấy Hứa Từ càng đi càng nhanh, Kỳ Tang cuống quýt gọi: “Buổi tối đi đâu ăn? Đã bảo tôi mời mà.”

Hứa Từ chưa nghĩ ra nên đáp sao, mãi tới khi điện thoại rung nhẹ, có một tin nhắn mới: [11h30 tối, chỗ cũ.]

Lặng lẽ xóa tin nhắn, Hứa Từ dừng bước, quay đầu nhìn Kỳ Tang: “Hay là tới nhà tôi đi. Tôi nấu cơm.”

Ơ… vầy là sao?

Buổi diễn cũng tính là hẹn hò à?

Hẹn hò xong mời tôi đến nhà là sao?

Lúc nãy còn bảo tôi xem mắt cố lên mà?

Cảm xúc trào dâng, Kỳ Tang ngây người ở cửa chính phòng biểu diễn, mãi tới khi bị người phía sau đẩy đi mới vội vã cất bước đuổi theo Hứa Từ, sóng vai cùng cậu đến bãi đỗ xe.

“Khụ, đã bảo tôi mời khách mà bắt cậu nấu… ngại quá.”

Kỳ Tang vẫn chưa load kịp, lời mời bất chợt của Hứa Từ như tuyết mùa hè vậy đó.

Hứa Từ gợi ý: “Không thì anh nấu nha?”

Kỳ Tang cân nhắc: “Cũng không phải không được. Mỳ trộn tương ớt?”

Hứa Từ: “…”

Kỳ Tang: “Vậy… cơm rang tương ớt?”

Hứa Từ móc chìa khóa xe: “Đi siêu thị mua nguyên liệu đã, anh thanh toán thì coi như anh mời. Tôi nấu.”

Thế là Kỳ Tang cùng Hứa Từ đi siêu thị.

Anh đẩy xe, thanh toán, xách đồ, lái xe tới chung cư của quản lý tập đoàn Thanh Phong.

Biệt thự hai tầng được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, bên trong dùng tông màu chủ đạo là màu xám giống với khí chất lành lạnh khó gần trên người Hứa Từ.

Có hai phòng bếp, một cái là phòng bếp khép kín, xung quanh là kính, hoàn toàn độc lập, được dùng để nấu món Trung, cái còn lại là phòng bếp đồ Âu dạng mở.

Kỳ Tang xách hai túi đầy ắp thức ăn vào phòng bếp đồ Âu, đặt đồ vào vị trí Hứa Từ chỉ, xắn tay áo tự tin chuẩn bị làm phụ bếp nhưng khi thấy Hứa Từ lấy khoảng hai mươi mấy bình gia vị trong suốt không rõ tên và dụng cụ bếp ra thì anh chết máy tại chỗ.

Hứa Từ khi vào cửa đã cởi áo khoác, lúc này thoải mái đeo tạp dề rồi đi về phía Kỳ Tang: “Tôi đưa anh tới phòng xem phim, anh tìm bộ phim nào đó xem đi. Cơm chín thì tôi gọi anh.”

Kỳ Tang giật mình, cảm giác như đang nằm mơ, gọi tắt là được chiều mà lo: “Vậy có ổn không?”

Hứa Từ đánh giá anh: “Lúc trước bị thương làm lỡ dở vài công việc, nên mấy ngày nay toàn là trợ lý gói cơm ở nhà ăn đem lên hoặc là gọi đồ ăn ngoài, hôm nay vốn định ăn một bữa thật ngon nhưng những nhà hàng tôi hay đi đều phải gọi điện đặt trước, chưa kể buổi diễn cũng làm lỡ thời gian, qua giờ cơm rồi… thôi thì dứt khoát tự nấu ăn.”

Ra vậy.

Kỳ Tang hỏi cậu: “Vậy tôi hẹn đúng dịp rồi, may mắn có lộc ăn nhỉ?”

“Ừ.” Hứa Từ đưa anh xuống lầu.

Đi dọc theo cầu thang, ngay cạnh cầu thang là phòng tập thể dục, thiết bị đầy đủ nom rất chuyên nghiệp, Kỳ Tang đánh giá căn phòng thật kỹ rồi nhìn Hứa Từ: “Không chém gió, ngày nào cậu cũng tập thật à?”

“Không tăng ca thì tập.” Hứa Từ đưa anh men theo hành lang tới phòng xem phim: “Thích coi phim gì?”

Kỳ Tang ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, hỏi lại: “Bình thường cậu hay coi loại phim gì?”

Hứa Từ: “Gu ăn tạp, loại nào cũng coi.”

“Vậy cậu đề cử một bộ đi.”

“Được, tôi nghĩ xem…”

“Thôi, coi lại phim cũ đi.”

“Phim gì?”

“Kế trong kế, Vô gian đạo gì đó.”

Đây là ám chỉ trong ám chỉ à?

Hứa Từ đưa remote cho anh: “Tự anh vào web tìm phim đi. Tôi lên kia đã.”

Đóng cửa phòng chiếu phim lại, Hứa Từ trở về lầu trên, nhìn xuống tầng ngầm một cái, không thấy ai đi ra thì trở về phòng khách tìm hộp thuốc, lấy ra hai viên thuốc ngủ về phòng bếp, bắt đầu nấu cơm, hầm canh.

Thực ra cậu không muốn dùng cách này nhưng Kỳ Tang hơi khó chơi.

Những năm qua, Hứa Từ sống ở thành phố Cẩm Ninh, lâu lâu cũng gặp người quen ngày trước nhưng không ai nhận ra cậu. Cậu đinh ninh rằng mình kín không kẽ hở, ngay cả chi tiết nhỏ như dùng tay trái thái thức ăn cũng đã luyện thành thục, nhưng không biết Kỳ Tang bị làm sao, thấy kết quả so sánh DNA rồi vẫn cứng đầu cho rằng cậu là Hứa Từ.

E rằng Kỳ Tang không đơn giản chỉ là mời cơm, chắc muốn nghĩ cách xác nhận thân phận của cậu nữa, tối nay cậu lại có hẹn, lo làm không tốt sẽ bị theo dõi…

Thế là Hứa Từ dứt khoát để Kỳ Tang ngủ một giấc.

Một tiếng sau, Hứa Từ làm xong cơm, món mặn có cá hấp xì dầu, hàu hấp tỏi, thịt xào cà rốt, món chay có rau cải xào, nộm rong biển, canh là canh măng trúc đậu phụ thịt.

Bàn ăn đa dạng nhiều món khiến Kỳ Tang líu lưỡi, câu ‘Cậu biết nấu ăn khi nào thế’ cứ thế trượt khỏi miệng.

Hứa Từ múc canh cho anh: “Sống là phải vậy, tinh tế chút thì có sao. Con người phải biết cách hưởng thụ, không thì kiếm tiền để làm gì?”

“Đúng, nói hay lắm, sống phải hưởng thụ.”

Kỳ Tang hùa một câu, miệng cười nhưng lòng nặng trĩu.

Kỳ Tang nhớ lúc hai người ở trong mật thất dưới thác nước Tử Thủy, Hứa Từ vô thức lộ ra ánh mắt sắc lạnh và cơ thể luôn trong trạng thái phòng thủ mọi lúc mọi nơi.


“Sao thế, canh không ngon à?” Thấy Kỳ Tang đơ đơ, Hứa Từ hỏi.

“Đâu có, ngon lắm, thơm nức mũi. Cậu nấu ăn ngon ghê.” Kỳ Tang khen từ tận đáy lòng.

Hứa Từ đẩy đĩa thức ăn ngon miệng tới trước mặt anh, mỉm cười: “Vậy thì ăn nhiều vào.”

Cơm nước xong, Kỳ Tang phụ dọn dẹp, đổ hết thức ăn thừa rồi xếp vào máy rửa bát, lau bàn. Sau đó Hứa Từ tới phòng xem phim cùng anh xem nốt phim.

Quả nhiên Kỳ Tang đang xem Vô gian đạo.

Lương Triều Vĩ vào vai gián điệp cảnh sát gài vào tổ chức ma túy, nói chỉ làm gián điệp ba năm nhưng anh ấy không thể chờ được cơ hội về đội.

Khi Hứa Từ ấn nút tiếp tục, vừa hay chiếu tới đoạn thoại kinh điển khi gặp cảnh sát trên sân thượng:

“Ba năm rồi lại ba năm, còn làm nữa, tôi sắp thành đại ca ở Tiêm Sa Chủy rồi đó.”

Để đảm bảo hiệu quả xem phim, phòng chiếu phim trong trạng thái tắt đèn, Kỳ Tang nghiêng đầu là có thể thấy góc nghiêng của Hứa Từ được ánh sáng từ màn hình ánh lên, điềm nhiên vô cảm, bình tĩnh xem phim.

Nhưng Kỳ Tang có thể cảm nhận được sự căng thẳng vô hình trong không khí.

Giống như… giống như hồi còn đi học, hai người ôn tập trước đêm thi, Hứa Từ im lặng đọc sách làm đề, người bên cạnh không thấy có gì lạ nhưng Kỳ Tang vẫn thấy được áp lực trên người cậu từ mi mắt.

Hứa Từ của bây giờ hết sức thản nhiên, thành thục gói lại cảm xúc mà tám năm trước cậu ấy vẫn chưa làm được. Đêm ôn tập trong thư viện ấy, cậu cầm bút tới trắng bệch tay, lâu lâu lại mím miệng, bờ vai căng lên… toàn bộ đều thể hiện sự căng thẳng của cậu.

Kỳ Tang nhìn ra là sẽ ép cậu rời khỏi thư viện, tới sân tập chạy bộ hoặc là đi chơi bóng rổ.

“Khi áp lực lớn quá thì phải thả lỏng, dây đàn cứ căng mãi rồi cũng sẽ đứt, huống chi cậu cứ cả ngày im lặng chẳng nói năng gì như nút hồ lô vậy.” Đây là lời Kỳ Tang từng nói.

Hứa Từ chưa bao giờ bị so sánh với nút hồ lô, lập tức nhăn mày phủ nhận: “Áp lực của tôi không lớn. Người áp lực lớn là cậu mới đúng. Thành tích của cậu…”

Da mặt Kỳ Tang siêu dày: “Chúng ta theo đuổi thứ khác nhau. Tôi chỉ cần qua môn là được. Tôi có áp lực gì?”

Hứa Từ: “…”

Lúc này Kỳ Tang đột nhiên hiểu ra gì đó, anh nhăn mày rồi hối hận.

Anh không nên thăm dò Hứa Từ như vậy.

Lấy remote từ tay Hứa Từ, Kỳ Tang ấn nút thoát ra: “Coi phim hài mất não đi. Làm việc mệt mỏi thế rồi, phải coi phim hài để thư giãn chứ.”

Một lúc sau, Hứa Từ khẽ “ừ”: “Anh chọn đi.”

“Được.” Kỳ Tang rà nút chọn phim.

Hứa Từ chợt hỏi anh: “Mấy năm nay thành phố Cẩm Ninh nhiều án không?”

“Án nhỏ thì đầy, nhưng án lớn có tính chất nghiêm trọng thì khá ít.” Kỳ Tang nghiêng đầu nhìn Hứa Từ: “Sao thế?”

Hứa Từ: “Không có gì, tôi có linh cảm… anh nên tranh thủ xem vài bộ phim thư giãn đi, sau này chắc sẽ bận.”

Kỳ Tang cười hỏi cậu: “Chưa bói đã biết à?”

Hứa Từ nhàn nhạt nói: “Không. Quy luật toán học thôi.”

Kỳ Tang:?

Hứa Từ: “Định luật lũy thừa.”

Định luật lũy thừa, lấy ví dụ về thảm họa thiên nhiên động đất, nếu cường độ của động đất mạnh gấp mười lần động đất nhẹ thì tần suất nó xảy ra sẽ là 1/10 của động đất nhẹ.

Nhiều năm trên địa bàn thành phố Cẩm Ninh Vụ chưa từng xảy ra án có tính chất đặc biệt nghiêm trọng.

Vụ án chặt xác vẫn chưa tra được danh tính nạn nhân, và đây chỉ là màn mở đầu, án lớn còn ở phía sau.

Hiểu được ý Hứa Từ, Kỳ Tang cũng chẳng áp lực, anh tiện tay mở một bộ phim hài mới lên sóng gần đây: “Coi thử. Không hay thì đổi.”

Tiếc là Kỳ Tang chưa kịp chờ tới lúc thấy bộ phim này có hay hay không, năm phút sau anh đã ngủ say dưới tác dụng của thuốc.

Hứa Từ khẽ đẩy anh vài cái, sau đó đi tới trước người anh, quan sát ở cự ly gần, xác định anh đã ngủ say thì lấy chăn đắp cho anh. Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Từ kiểm tra lại gas và điện nước, đóng cửa khóa trái, sau đó lái xe đi.

Lúc lên xe thì tây trang thẳng thớm, xuống xe thì Hứa Từ đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, mặc hoodie đen và quần bò.

Đi qua vài con phố, Hứa Từ vòng ra sau một công trình đang xây dở, ở đó có chiếc SUV đen đang đỗ. Hứa Từ đi tới mở cửa sau, xe chở cậu đi một lúc thì dừng ở trước tòa nhà trung tâm pháp y cục cảnh sát thành phố.

Lúc theo tài xế xuống xe, Hứa Từ đã thay bộ đồng phục của trường cấp hai số 7. Cậu khá cao còn đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang đi trong đêm đen, nhìn từ xa không khác gì học sinh.

Tài xế đón Hứa Từ không phải ai khác chính là chủ nhiệm của trung tâm pháp y, Tề Quân.

Ông không còn trẻ, tóc đã bạc phơ, mặt cũng nhiều nếp nhăn.

Đưa Hứa Từ vào phòng giải phẫu, Tề Quân lấy hai chiếc áo blouse để hai người thay, sau đó đẩy kính đánh giá cậu vài lần: “Chú nhìn cháu lớn lên. Ngay cả chú cũng không nhận ra cháu… chuyện DNA lúc trước là sao?”

Hứa Từ: “Kỳ Tang rất nhạy bén.”

“Nhạy bén thì nhạy bén…” Giọng Tề Quân mang theo nghi ngờ: “Sao nó có tóc của cháu tám năm trước?”

“Cháu cũng không rõ. Có thể năm đó cháu đột nhiên mất tích, cậu ấy thấy kỳ lạ nên lục tìm giường tủ của cháu xem có gì không. Lỡ tìm được thi thể vô danh nào đó, cậu ấy có thể so sánh đối chiếu thân phận của cháu.”

Hứa Từ giải thích rất nhanh, nhìn bàn giải phẫu rồi vào chuyện chính: “Hôm nay vội tìm cháu là có việc gì ạ?”

Trên bàn giải phẫu chính là thi thể người được ghép bằng xương, nhưng thiếu đầu.

Toàn bộ nội tạng của người chết đã được gỡ ra, lóc hết mô mềm khỏi xương, những khớp xương có thể chặt đã bị chặt thành từng khúc. Hẳn hung thủ từng học pháp y, hoặc là một tay sát nhân lành nghề.

Tề Quân nói: “Vụ án đã được giao cho sở cảnh sát tỉnh, những thứ này sắp bị chuyển đi, xử lý chung với những án cũ năm đó.”

Nghe thấy bốn chữ ‘sở cảnh sát tỉnh’, Hứa Từ nhăn mày, không hề che giấu trước mặt Tề Quân, mắt cậu lộ vẻ căm ghét rành rạnh.

Tề Quân thấy ánh mắt đó thì thở dài: “Hôm ấy trong điện thoại cháu đã… chẳng nhẽ cháu vẫn cho rằng lãnh đạo của sở cảnh sát tỉnh có vấn đề? Lúc chuyện đó xảy ra, bên trên đã phái người điều tra. Đội của chúng ta chắc chắn sạch sẽ, chuyện năm đó e là có điều chưa tỏ.”

Ba vị lãnh đạo chỉ huy hành động năm đó không có vấn đề. Trong bốn người chấp hành nhiệm vụ chỉ có mình mình sống sót. Vậy chỉ có thể là mình có vấn đề.

Hứa Từ không nói gì nữa, chỉ cười mỉa mai.

“Chú thừa nhận chú từng nghi ngờ. Nhưng cháu không có lý do để làm vậy. Chú và phó sở trưởng Lưu giờ đều đứng về phía cháu ấy thôi? Nếu không ông ấy sẽ để cháu ở lại tập đoàn Thanh Phong chắc? Ông ấy sẽ để chú đưa cháu tới đây à?”

Tề Quân thở dài, giọng chất chứa quan tâm: “Chú biết gặp chuyện như thế, người khác khó mà hiểu được cảm xúc của cháu… Tiểu Từ, cháu gọi chú là ‘chú Tề’, chú thật sự coi cháu là cháu ruột. Chú và phó sở trưởng Lưu đúng là từng nghi ngờ cháu, cũng từng giám sát cháu, nhưng không phải vì bọn chú cảnh giác cháu mà là lo cho cháu, sợ cháu dùng cách cực đoan.”

Im lặng một lúc, Hứa Từ bình tĩnh lại, cậu đeo găng tay đi tới cạnh bàn giải phẫu.

Cậu nhanh chóng đưa ra suy luận giống với Kỳ Tang.

Xử lý thi thể như này chủ yếu là để tránh nó nổi lên bị người khác phát hiện. Bọn chúng đang nghĩ cách để che giấu thân phận nạn nhân. Bây giờ còn là mùa hè ba mươi mấy độ, nhiệt độ phòng giải phẫu được chỉnh rất thấp, cổ Hứa Từ nổi cả một lớp da gà.

Cậu kéo cổ áo, nói: “Nhưng còn một điểm đáng nghi, đám người đó buôn bán gì cũng làm, trên web đen có gian mua bán nội tạng của chúng. Theo lý thì chúng phải lấy hết nội tạng đi mới đúng. Mục đích ban đầu của chúng hẳn là như vậy, người cũng giết rồi, chừa nội tạng lại thì khác nào lãng phí?”

“Chừa nội tạng lại… liệu có phải vì nạn nhân mắc bệnh truyền nhiễm gì đó, khách không chịu nên chúng không bán được chăng?”

Hứa Từ cầm thước vừa đo chiều dài của thi thể vừa nói: “Việc lần này thực ra không giống phong cách của chúng lắm, mọi thứ quá vội vã, gồm cả cái phòng kín đổ tội buồn cười kia nữa…”

“Hơn nữa thi thể này, nếu chúng muốn xử lý thì sẽ xử lý thật sạch sẽ.” Cậu chỉ về mô mềm đang ngâm trong formalin: “Nhưng chỗ này có một mảng cơ ngực chưa được băm nát, chờ tới lúc đó nó vẫn sẽ nổi lên mặt nước.”

“Viên Tiểu Binh cũng không giống người của chúng, theo lý bọn chúng sẽ không giao việc quan trọng như vậy cho một tên ngu dốt manh động làm bừa xử lý…”

“Cháu đoán, nội bộ chúng xảy ra vấn đề nên mới phát sinh sai sót.”

Hứa Từ nhìn Tề Quân hỏi: “Thông tin bên chú như nào?”

“Nạn nhân là nữ, cao 1m6, chú đoán tầm 23 tuổi. Không tìm thấy DNA trong kho dữ liệu, Kỳ Tang đã tra toàn bộ báo án mất tích gần đây, có thể loại trừ.”

Hứa Từ khen ngợi: “Không hổ là chú Tề, suy đoán tuổi chính xác như thế.”

“Thằng nhóc này…”

Tề Quân bật cười, cười đầy cảm thán. Ông là bạn của bố mẹ Hứa Từ, nhìn Hứa Từ lớn lên, giờ lại càng lúc càng nhìn không thấu. Chàng thiếu niên từng rực rỡ như ánh mặt trời giờ đã biến thành bộ dáng mà ông chẳng thể nhận ra.


Hứa Từ cúi đầu suy nghĩ vài giây: “Ừm… một cô gái 23 tuổi, cô ấy mất tích thì bạn bè, bố mẹ người thân, đồng nghiệp… không ai báo án, rất có thể vì nạn nhân mắc bệnh…”

“Người như thế có đặc điểm rõ rệt, không khó tra.”

Người từ nơi khác tới thành phố này làm việc, nếu không thân với gia đình nên ít liên lạc thì rất có thể người nhà chưa phát hiện mất tích nên chưa báo án.

Ngoài ra, công việc của người này hẳn có tính lưu động cao.

Cô ấy không thường làm việc cố định ở một nơi nào đó mà chỉ làm thêm lẻ tẻ, hôm nay làm ở nhà này, ngày mai làm ở nhà kia, như vậy khi cô ấy mất tích thì người thuê cô ấy cũng không báo án, đồng nghiệp cũng sẽ không báo án, vì đâu ai biết hôm nào cô ấy đi đâu nên chẳng ai để ý.

Đương nhiên còn một khả năng nữa, đó là dù đồng nghiệp, lãnh đạo phát hiện cô ấy mất tích nhưng cũng không dám báo án.

Vì họ làm công việc bất hợp pháp.

Nếu là khả năng trước, thì điều tra ở thị trường nhân lực hoặc môi giới việc làm sẽ có kết quả.

Nhưng nếu là khả năng sau…

Hứa Từ nhìn Tề Quân, nghiêm túc nói: “Cháu đề nghị kiểm tra xem nạn nhân có bị bệnh không… ví dụ như AIDS.”

Tề Quân nghe tới đây lập tức xanh mặt.

Nạn nhân khi còn sống sau khi nhiễm HIV đã kịp thời sử dụng thuốc điều trị, chưa phát triển thành bệnh lý nghiêm trọng, da, cơ quan nội tạng vẫn chưa có thay đổi bệnh lý rõ rệt.

Nhưng không loại trừ khả năng cô ấy có mầm bệnh.

Virus HIV có thể sống tới 15 ngày trong môi trường nước ở nhiệt độ phòng. Tuy toàn bộ quá trình đều đeo găng tay, khả năng truyền nhiễm không cao nhưng về lý thuyết, bên phụ trách trục vớt thi thể, pháp y làm việc với thi thể đều có khả năng lây nhiễm.

Tề Quân nhăn mày: “Chú lập tức dùng máy PCR làm kiểm tra xem có tìm được mầm bệnh HIV không… rồi làm hóa mô miễn dịch.”

Lát sau đã có kết quả, nạn nhân đúng thật bị nhiễm HIV.

Rất có thể cô ấy là gái mại dâm…

Không có nơi làm việc cố định, nhận việc khắp nơi, không quen biết các ‘cô gái’ khác, và cô ấy mất tích cũng không ai biết.

Cô ấy bị nhiễm HIV, không ai muốn mua nội tạng nên nội tạng bị chừa lại. Nhưng cớ gì Hoa Bốn Màu lại tốn sức với nhân vật nhỏ nhoi như cô ấy?

Cô ấy nghe được bí mật của Hoa Bốn Màu chăng? Hay trên người cô ấy có giấu câu chuyện hết sức quan trọng nào đó?

Có điều lúc này Hứa Từ đã không còn thời gian lo nghĩ nhiều thế, cậu nói với Tề Quân: “Cần nhanh chóng thông báo cho các nhân viên liên quan làm xét nghiệm.”

Tề Quân gật đầu: “Ừ, chú thông báo cho hai cục trưởng liền đây!”

Dừng vài giây, Hứa Từ lại hỏi: “Bạn học cũ Kỳ Tang kia của cháu… cậu ấy có tiếp xúc trực tiếp với nạn nhân không?”

Tề Quân lắc đầu: “Cậu ấy? Chú chắc chắn là không. Vớt xác xong thì cậu ấy chạy tới thôn Dũng Tuyền bắt Chu Tú rồi. Cả quá trình cậu ấy đều đeo khẩu trang, trên người không có vết thương. Nếu cậu ấy dính thì những người khác không thoát được đâu.”

Ba rưỡi sáng, Hứa Từ về đến nhà.

Khi ở phòng giải phẫu, Hứa Từ quan sát Tề Quân giải phẫu các tổ chức và cơ quan nội tạng khác ở cự ly gần, mục đích là để kiểm tra xem tim, dạ dày và gan của nạn nhân còn mang bệnh tật gì không, tiện cho việc xác nhận thông tin liên quan tới thân phận nạn nhân.

Tới khi về nhà, dù đã thay quần áo nhưng cậu vẫn cảm giác trên người mình có mùi xác chết.

Thế là cậu vội lên lầu tắm rửa.

Tắm xong nhưng vẫn thấy có mùi, hết cách, Hứa Từ đành lấy một lọ nước hoa xịt vài cái rồi mới xuống phòng chiếu phim.

Dù sao Kỳ Tang cũng làm cảnh sát nhiều năm, cảnh giác cực cao, dù đã uống đủ liều thuốc, Hứa Từ đẩy cửa rất nhẹ nhưng anh vẫn tỉnh lại.

Nhấc tay xoa huyệt thái dương, Kỳ Tang đứng dậy nhìn Hứa Từ, không dám tin: “Tôi ngủ quên”

Kỳ Tang vinh dự được nhận danh hiệu thức đêm còn hơn cú trong đội, luôn càng thức càng tỉnh, anh không tin mình lại ngủ quên ở nhà Hứa Từ.

“Thời gian trước ngày nào anh cũng thức đêm tăng ca, mệt quá thôi.” Hứa Từ đưa anh cốc nước, mày nhăn chặt, ngón tay cầm cốc trắng bệch.

Kỳ Tang nghi ngờ nhìn cốc nước, tiến lên một bước nhìn vào mắt Hứa Từ: “Cậu bỏ thuốc tôi à?”

“Anh nói đùa rồi.” Hứa Từ đáp.

“Tóc ướt, trên người có mùi sữa tắm và dầu gội… cậu còn xịt nước hoa?”

Gương mặt vẫn còn vẻ ngơ ngác do thuốc chưa tan hẳn, Kỳ Tang nắm lấy vai Hứa Từ, lại gần một bước, nhìn sâu vào mắt cậu: “Bỏ thuốc tôi, sau đó cậu đi tắm, xịt nước hoa… cậu có ý gì? Cậu muốn làm gì? Đúng rồi…”

Kỳ Tang đỏ mặt: “Bữa tối cậu còn nấu hàu?”

Hứa Từ: “…”

Chắc do lối suy nghĩ khác người này của Kỳ Tang khiến Hứa Từ hết cách, cậu đơ hồi lâu rồi mới lùi về sau kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Anh ngủ quên, tôi nấu cơm toàn mùi dầu mỡ nên đi tắm, có vấn đề à?”

Kỳ Tang: “Giờ tôi tới bệnh viện kiểm tra hoặc về cục làm xét nghiệm máu?”

Hứa Từ: “Được, tôi đi với anh.”

Kỳ Tang tức tới bật cười. Cười xong thì tỏ vẻ bâng quơ, anh đưa nước cho Hứa Từ: “Thôi, thêm chút đá được không?”

“Được. Chờ tí.” Hứa Từ quay người, bưng nước ra ngoài: “Muộn lắm rồi, anh định về nhà hay tôi dọn phòng khách cho anh?”

“Thôi cứ uống thế đi.”

Khóe mắt thấy sau lưng có đôi tay vươn tới như muốn lấy lại cốc nước, nên Hứa Từ đưa nước ra. Nhưng sau đó có một vật sắt lạnh lẽo còng xuống, cổ tay Hứa Từ cứ thế bị còng lại.

Đặt cốc nước xuống, Kỳ Tang nắm còng tay dí sát tới, Hứa Từ nhíu mày lùi về sau đến khi không còn chỗ để lùi.

Sau lưng cậu là giá đĩa CD theo phong cách cổ, chất rất nhiều DVD, CD và không ít đĩa nhạc kiểu cũ.

Kỳ Tang thuận tay còng bên còn lại vào giá sắt, rồi từ trên cao nhìn xuống cậu: “Cậu bỏ thuốc tôi, tôi cũng lừa cậu, coi như huề.”

Phòng chiếu phim tối đen, chỉ có ánh sáng từ máy chiếu là đủ sáng để rọi lên mi mắt và bóng dáng hai người.

Hai bóng người dây dưa, đối đầu giữa đêm đen và ánh sáng le lói.

Hứa Từ nhìn Kỳ Tang, sau lưng anh là ánh sáng từ màn chiếu khiến gương mặt anh chìm trong bóng tối, đường nét càng thêm góc cạnh.

Hứa Từ đột nhiên có ảo giác.

Bản thân luôn tránh né ánh sáng, mà Kỳ Tang là người bước ra từ màn chiếu rực rỡ kia. Sau một màn đuổi bắt, anh tìm được bản thân trong đêm đen, còng tay cậu lại, cậu không nơi để trốn, mọi thứ rồi sẽ lộ ra dưới ánh mặt trời.

Quả nhiên Kỳ Tang đã làm vậy.

“Tạch” một tiếng, anh giơ tay bật công tắc đèn cạnh giá đĩa.

Ánh sáng chói mắt bừng lên, Hứa Từ vô thức nhắm mắt, qua một lúc mới mở ra, nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Tang.

“Cảnh sát Kỳ… có ý gì đây?”

“Mạo phạm rồi.”

“?”

Giọng Kỳ Tang bỗng trầm vô cùng: “Tám năm trước có phải cậu cũng bỏ thuốc tôi không? Lúc đó chúng ta cùng nhau tắm, sau đó cậu cũng đưa cho tôi một cốc nước như lúc nãy. Sau đó tôi ngủ thẳng tới trưa, ngay cả cậu rời đi lúc nào tôi cũng không biết.”

Hứa Từ: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Anh nhận nhầm người à?”

Hai vai Hứa Từ bị nắm chặt, cả người bị xoay ngược lại. Cậu nhíu mày, bàn tay không bị còng siết chặt đấm ra sau nhưng Kỳ Tang né kịp.

“Sao, muốn tập kích cảnh sát?” Kỳ Tang nói nhỏ bên tai cậu.

Anh cũng đang tập kích cảnh sát đó!

Lời này Hứa Từ không thể nói ra.

Giây tiếp theo, áo sơ mi của cậu bị vạch lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui