Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ


Edit + Beta: Ameo
Hồng Hà lấy chiếc ví đỏ thời thượng trong ngăn kéo ra, đếm mấy tờ 1 tệ, 5 tệ, 10 tệ.

Sau đó vốc một nắm xu lẻ vất xuống mặt đất cho hả giận.

Đồng bạc lăn đến trước mặt Lâm Mẫn Chi.

"Này, không có 1000 tệ đâu, có chừng này thôi, cầm lấy mà mua đồ ăn cho con trai".

Quý Vệ Quốc không đành lòng, nhưng gã bị Hồng Hà trừng mắt liếc xéo nên lập tức đè đôi tay định đỡ Lâm Mẫn Chi xuống.

Lâm Mẫn Chi nhìn tiền rơi trên mặt đất.

Khuất nhục, thống khổ, chua xót, đủ loại cảm xúc xáo trộn trong lòng, khiến cho cơ thể cô run lên nhè nhẹ, tròng mắt ứa lệ.

Sau một hồi lâu, Lâm Mẫn Chi bật khóc thành tiếng, mấy âm cuối đều vỡ thành từng mảnh:"Quý Vệ Quốc, đời này tôi bị mù mới vừa mắt cái tên khốn nhà anh!".

Quý Vệ Quốc bị mắng mất hết mặt mũi:"Đủ rồi, Mẫn Chi!".

Quý Miên bỗng nhiên buông tay Lâm Mẫn Chi, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Biến cố này khiến Lâm Mẫn Chi cả kinh, cô nhìn đôi tay nhỏ của Quý Miên từng chút từng chút nhặt tiền trên mặt đất.

Trong nháy mắt, nước mắt của cô vỡ òa, cô ôm lấy Quý Miên:"Miên Miên, chúng ta không cần số tiền này!......Nghe lời mẹ! Chúng ta có tôn nghiêm.....".

Quý Miên ngoảnh mặt làm ngơ, cố chấp nhặt hết đống tiền rơi trên mặt đất.

Bàn tay nho nhỏ nắm chặt tiền giấy và đồng bạc.

Sau đó, cậu chợt dùng sức đập toàn bộ chỗ tiền đó lên người Quý Vệ Quốc và Hồng Hà.

Hồng Hà hét lên chói tai, khóe mắt ả bị đồng xu cứa xước.

Quý Vệ Quốc tức giận.

Đột nhiên gã đối diện với ánh mắt của Quý Miên, sau đó bị thù hận và hung ác trong ánh mắt của đứa nhỏ làm cho giật mình.

Quý Miên giống như con thú nhỏ vừa trưởng thành nhưng không đủ sức, trong tuyệt cảnh mà liều chết bảo vệ mẹ của mình.

Trong lòng Quý Vệ Quốc cả kinh: Quý Miên đã khỏi bệnh rồi ư?
Năm đó, thời điểm kiểm tra IQ cho thấy IQ của Quý Miên rất thấp, bác sĩ từng nói rằng bệnh của cậu có thể chữa khỏi.

Nhưng viện phí mấy chục vạn đã khiến bước chân của hai vợ chồng dừng lại trước cổng bệnh viện.

Quý Vệ Đông cũng bởi vì chuyện này mà nảy sinh thất vọng đối với Lâm Mẫn Chi.

Gã nhỏ tuổi hơn Lâm Mẫn Chi, còn có tiền đồ trước mắt, cả đời không thể trông cậy gì vào hai đứa con trai kỳ lạ này.

Hồng Hà......Tuy Hồng Hà không thể mang thai, nhưng ả là người thành phố Đồng, có nhà có xe, có thể cho gã một công việc ổn định.

Đây chính là ván cầu tốt nhất để gã vươn đến tiền đồ của chính mình.

Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, gã vẫn có chút động tâm.

Nếu trí tuệ của Quý Miên thực sự trở lại bình thường, vậy gã nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ Quý Miên trưởng thành.

Dù sao thì đây cũng là con gã, Hồng Hà lại là con gà mái không biết đẻ trứng, nhà họ Quý không thể tuyệt hậu!
Lâm Mẫn Chi không biết mình về nhà bằng cách nào!
Cô ghé vào giường khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ nhìn con trai.

Quý Miên dùng tay lau nước mắt cho cô.


Trong lòng cậu cũng chua xót không thôi, có ngàn vạn câu nói nhưng lại không thể thốt ra thành lời:"Mẹ ơi.....".

Lâm Mẫn Chi sững người, đột nhiên ôm chặt lấy Quý Miên, nghẹn ngào:"Miên Miên, là do mẹ vô dụng! Mẹ không biết cố gắng, không có tiền, là mẹ mắt mù mới gả cho một tên súc sinh.....".

Cô cứ khóc mãi.

Nhìn bản thân mình trong gương, cô chậm rãi xoa mặt.

Bản thân mới 32 tuổi mà nhìn như 42 tuổi.

Đã bao lâu cô không soi gương?
Sắc mặt vàng như nến, đầu tóc nhạt nhẽo, dáng người mập mạp, người này là cô sao?
Khi còn trẻ, Lâm Mẫn Chi là đóa hoa của 18 thôn gần đó.

Hiện tại bị đàn ông vịn cành ngắt hoa, gốc rễ bị chặt đứt, sớm đã điêu tàn.

Đôi tay nhỏ ngắn cũn của Quý Miên ôm lấy cổ của Lâm Mẫn Chi:"Mẹ, có con ở đây rồi".

Lâm Mẫn Chi vuốt ve tóc cậu, cô nhìn con trai, dũng khí đột nhiên ập tới.

Cô còn có con trai, còn cả bản thân mình.

Phải ăn cơm, phải nhìn con trai trưởng thành, cuộc sống cần phải được tiếp tục.

Trước kia, người ta thường hay nói, bầu trời của phụ nữ là đàn ông.

Nhưng bây giờ đàn ông của cô chạy rồi, cô coi gã như người đã chết, cô phải làm bầu trời của con trai, phải làm bầu trời của chính mình.

Lâm Mẫn Chi hạ quyết tâm trong lòng, dẫn theo Quý Miên tới trước cửa của một căn nhà đơn.

Gõ "Cộc cộc" hai tiếng, Lâm Mẫn Chi ôm chặt Quý Miên, khẩn trương mở miệng:"Anh Trương, anh có nhà không?".

Trong phòng truyền đến tiếng ghế quệt vào nền đất, bước chân người đàn ông dần dần tới gần, cửa mở.

Lâm Mẫn Chi nói:"Anh Trương, xin lỗi vì đã quấy rầy anh.

Em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ".

Anh Trương là thợ hồ mà Lâm Mẫn Chi quen được ở bãi đêm.

Tên đầy đủ là Trương Tiên Trinh, là một anh đại trầm mặc ít nói, thường xuyên mua bánh rán ở chỗ Lâm Mẫn Chi.

Có một lần Lâm Mẫn Chi bị nhóm lưu manh ở công trường đùa giỡn, sau đó chính Trương Tiên Trinh đã giúp cô đánh cho những người kia phải bỏ chạy.

Lâm Mẫn Chi nghe người trên phố cũ kể, trước kia Trương Tiên Trinh từng là cảnh sát biên phòng bảo vệ quốc gia.

Sau này, trong một lần va chạm với bọn cướp mà bị đánh gãy chân, thành ra bây giờ bị thọt.

Sau khi xuất ngũ, Trương Tiên Trinh quay lại thành phố Đồng mới phát hiện vợ mình đã dẫn theo con trai tái giá với người khác.

Bảo đảm của quốc gia không theo kịp, anh bèn nhờ bạn bè kiếm một công việc ở công trường.

Trương Tiên Trinh từng là cảnh sát, còn là bảo vệ quốc gia, là một người trượng nghĩa.

Lâm Mẫn Chi gặp khó khăn.

Cùng đường rồi nên mới phải tìm đến anh.

"Anh Trương, em muốn hỏi mượn anh ít tiền".

Lâm Mẫn Chi đứng ở cửa, đầu không nhấc lên nổi:"Mượn 100 tệ, tháng sau em trả liền".


Trong nhà còn hơn 300 tệ, Quý Miên học mầm non hết 400 tệ, cô mượn 100, dư lại mười mấy tệ để làm sinh hoạt phí.

Chỉ là.....100 tệ, vào năm 1997, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.

Thập niên 90, tiền lương của phần lớn người dân chỉ khoảng 200-300 tệ.

Nếu Trương Tiên Trinh không cho mượn......!Lâm Mẫn Chi cũng không ôm hy vọng quá lớn.

"Được".

Ai ngờ Trương Tiên Trinh lại đồng ý.

Anh không hỏi Lâm Mẫn Chi mượn tiền để làm gì, chỉ nom có vẻ khù khờ mà xoay người vào nhà, lấy ra một chiếc hộp sắt dưới gối, đếm từng tờ từng tờ.

1 tệ, 5 tệ, 10 tệ, đếm đủ 100 tệ đưa cho Lâm Mẫn Chi.

Lâm Mẫn Chi vui mừng khôn xiết, vội vàng nói:"Anh Trương, để em ghi cho anh một tờ giấy nợ, tháng sau em sẽ trả tiền lại cho anh!".

Cô quyết định sáng sớm sẽ đi công trường bày sạp, đi nhiều công trường hơn một chút, tuy mệt, nhưng lại kiếm được nhiều tiền.

Trương Tiên Trinh sống một mình, Lâm Mẫn Chi vì tránh tị hiềm nên không vào nhà, chỉ đứng trước cửa viết giấy vay nợ cho anh.

Trước khi đi còn rưng rưng nước mắt, cúi người với Trương Tiên Trinh mấy lần.

Đưa than ấm trong ngày tuyết rơi, Lâm Mẫn Chi sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.

Quý Miên cũng nhớ kỹ.

Sau khi về nhà, Lâm Mẫn Chi đặt Quý Miên xuống đất rồi vội vàng chuẩn bị để bán hàng tối.

Bữa sáng cô bày quán bán bánh rán, một cái bánh trứng kẹp chút lá cải, giăm bông, cũng coi như là một cái bánh bột ngô.

Tay nghề của Lâm Mẫn Chi rất tốt, nên cũng bán được kha khá.

Quý Miên ngồi trên ghế nhỏ, trong lòng nảy sinh rất nhiều ý tưởng.

Cuốn tiểu thuyết《Tình lạ dịu dàng》này lấy hiện thực làm nguyên mẫu, trong tiểu thuyết có rất nhiều thành phố giống ngoài đời thật.

Tỷ như thành phố Đồng, tương ứng chính là trấn nhỏ phương nam năm 97.

Mà mấy loại bánh ngọt ở những năm 97 vẫn chưa nổi tiếng đến độ phổ biến khắp phố to ngõ nhỏ.

Người phương nam ăn bánh rán cũng chỉ như ăn bánh trứng, mềm oặt, vị tàng tàng như nhau.

Nếu như Lâm Mẫn Chi có thể kẹp thêm một cái bánh chiên giòn vào nhân bánh, có lẽ sẽ ngon hơn bây giờ rất nhiều, buôn bán cũng sẽ khá hơn.

Lâm Mẫn Chi cán bột, Quý Miên đứng một bên nhìn chằm chằm vào cục bột.

Lâm Mẫn Chi nhìn con trai, cảm thấy yêu không chịu được.

Cô xắt ra một cục bột nhỏ cho Quý Miên, làm thành hình con thỏ, dỗ dành nói:"Miên Miên tự cầm chơi nhé".

Quý Miên nhéo con thỏ nhỏ, cúi đầu vo tròn con thỏ lại rồi ấn bẹp.

Lâm Mẫn Chi thở dài trong lòng: Nếu Miên Miên không bị khiếm khuyết trí tuệ thì thật tốt.....!
"Con trai cô có khiếm khuyết về trí tuệ, dẫn đến hành vi, ngôn ngữ, cảm nhận, trí nhớ, tư duy sẽ có một ít chướng ngại.

Năng lực học tập kém, không muốn giao lưu với người khác, nếu muốn trị khỏi sẽ mất khoảng 200 nghìn tệ".


Lời nói của bác sĩ văng vẳng bên tai, đến giờ nhớ lại vẫn khiến cho lòng cô đau như dao cắt.

Quý Miên xinh xắn sáng sủa, thanh khiết đáng yêu.

Chỉ cần là người từng gặp cậu thì đều phải khen một tiếng "đẹp".

Trời cao cho cậu một vẻ ngoài hoàn mỹ, lại tước đoạt quyền lợi sống như một người bình thường của cậu.

Nghĩ rồi, Lâm Mẫn Chi lại rơi nước mắt.

Trong lúc lơ là, Quý Miên đã bước tới bên cạnh chảo dầu.

"Xèo" một tiếng, Lâm Mẫn Chi sợ tới mức run lên:"Miên Miên!".

Cô thả cục bột trong tay xuống, ôm lấy con trai.

Thấy Quý Miên chỉ là thả miếng bột vào trong chảo dầu, không bị dầu bắn vào người, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Miếng bột bị Quý Miên ép mỏng nhanh chóng phồng lên, vàng oánh giùm rụm, tản ra mùi hương hấp dẫn.

Lâm Mẫn Chi có chút kinh ngạc, vội vàng vớt miếng bánh ra.

Quý Miên giơ tay lên:"Mẹ ơi, ăn".

Lâm Mẫn Chi cắn một miếng, giòn tan, trong miệng lưu hương.

Cô "A" một tiếng, trong lòng nghĩ ngợi, lập tức liền có chủ ý.

Lâm Mẫn Chi mô phỏng theo cách làm của Quý Miên, cán ra mấy miếng rồi ném vào chảo dầu, chiên lên giòn rụm thơm lừng.

Sau đó, cô làm thêm một chiếc bánh rán như thường ngày, rồi kẹp bánh chiên giòn vào giữa.

Cắn một miếng, mềm xốp vừa phải, hương dầu chiên nổ tung trong khoang miệng, trong miệng tràn ngập hương thơm, dư vị không dứt.

Ngon hơn bánh rán lúc trước rất nhiều!
Lâm Mẫn Chi vui sướng hôn Quý Miên một cái:"Miên Miên, con đã giúp mẹ một việc lớn rồi đấy!".

Quý Miên ngại ngùng cúi đầu, thân thể của một đứa trẻ 5 tuổi hạn chế tư duy của cậu, có thêm quy tắc của tiểu thuyết áp chế, khiến cậu thẹn thùng như một đứa trẻ được mẹ khen ngợi.

Buổi tối, Lâm Mẫn Chi khóa cửa như mọi ngày, giấu hết những vật dụng sắc nhọn rồi để Quý Miên ở nhà, còn mình thì ra ngoài bày quán.

Trước khi đi cô còn đưa cho Quý Miên một quyển ghép vần.

Tuy rằng trí tuệ của Quý Miên không đủ, nhưng Lâm Mẫn Chi chưa từng từ bỏ cứu giúp cậu.

Quý Miên vuốt mép sách ghép vần, trong lòng bỗng thấy hơi mờ mịt.

Từ lúc xuyên qua đến giờ, cậu chưa có thời gian để suy nghĩ về tương lai của bản thân.

Cậu lấy tờ giấy từ trong hộc tủ ra, mảnh giấy chỉ to bằng bàn tay lại chi chít chữ viết.

Bởi vì Quý Miên sợ bản thân sẽ quên lãng quá khứ, nên mới viết đại khái cốt truyện của《Tình lạ dịu dàng》lên giấy.

Hiện tại mình mới 5 tuổi.

Nói cách khác, mình sẽ gặp được Lệ Quyết vào 12 năm sau.

Người đàn ông.....khiến cho nguyên chủ yêu đến chết đi sống lại.

Thở dài.

Quý Miên nhắm mắt lại.

Không biết từ khi nào, ngoài trời đã đổ mưa nhỏ.

Có thể nghe thấy tiếng nói mơ hồ trên cầu thang.

Nhóm công nhân nữ vừa mới tan tầm đang thảo luận:
"Cô đang nói đến đứa trẻ đứng trên cầu thang kia ấy hả?".


"Đúng vậy, cũng đáng thương lắm.

Ba mẹ nó không lo được cho nó mà ném cho bảo mẫu chăm.

Hiện tại bảo mẫu dẫn theo con trai đến chiếm nhà ở, còn đuổi nó ra khỏi nhà".

"Tạo nghiệt mà.....!Trời đang mưa như vậy, lại còn tối, đêm nay còn có gió lớn nữa".

"Cô đừng nói nữa, nhìn sợ chết đi được.

Đứng lặng yên như băng, chẳng ư hử lấy một câu...."
Quý Miên nghe vậy bèn bò lên giường, cách một lớp cửa sổ và hàng rào, cậu nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi ở hàng hiên đối diện.

Quần áo mỏng manh, đứa nhỏ bị gió lạnh thổi đến tím tái người ngợm.

Nhóc ôm lấy cánh tay, co người lại tự sưởi ấm cho bản thân.

Đáng thương quá.....Quý Miên nghĩ thầm.

Đèn ở cầu thang là đèn cảm ứng, có người đi qua là đèn sẽ sáng.

Nhưng không một ai đi qua, thế giới của cậu bé chỉ toàn là hắc ám.

Trong lòng nhóc có hận, trong mắt có không cam lòng.

Gió lớn vụt lên người nhóc, vết đánh do bị tát trở nên nóng rát, nửa khuôn mặt sưng vù lên.

"Thằng con hoang, mẹ mày cũng chán cái loại chết dẫm như mày rồi.

Ngoại trừ tao ra thì không có ai nguyện ý chăm sóc mày đâu!".

"Sao mày không chết đi, sống cản trở mẹ mày đi tìm hạnh phúc mới! Chắc mày còn chưa biết, mẹ mày đã tìm cho mày một người ba mới rồi".

"Thằng con chồng trước, thằng con hoang....".

"....."
Âm thanh nhục mạ của dì Trần hiện ra ngay trước mắt.

Nhóc không dám đi tìm Ninh Thiến, sợ bản thân gây phiền toái cho cô, sợ khiến mẹ sẽ càng thêm ghét bỏ mình.

Cho nên dù bị đánh hay bị mắng, nhóc vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi, hèn mọn nghĩ: Có phải chỉ cần mình ngoan hơn thì mẹ sẽ quay lại thăm mình hay không?
Phó Trầm Du cắn chặt môi dưới.

Nhóc tự nhủ bản thân không thể khóc, khóc sẽ bị người ta chế giễu, sẽ giúp người khác thực hiện được mục đích.

Nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống, hòa vào trong đêm tối.

Có lẽ bảo mẫu nói đúng, nhóc đã bị vứt bỏ, không có ai yêu nhóc, không có ai cần nhóc.

Nhóc là ngọn cỏ dư thừa trong thế giới này.

Khi nhóc đã hoàn toàn tuyệt vọng thì đèn cầu thang bỗng nhiên sáng lên.

Giọng nói thanh thúy, mềm mại non nớt truyền đến từ tầng hai, ánh đèn vàng ấm áp phát ra khỏi cửa sổ.

Tiếng đọc thật lớn, gằn từng chữ mà đọc:
"Cá nhỏ đụng phải "cơ, bảy, tây", lau nước mắt đi đừng khóc nữa....."
"Cá nhỏ đụng phải "cơ, bảy, tây*", lau nước mắt đi cười hì hì....."
(*机,七,西 phát âm bắt đầu bằng j q x.

Ngoài ra còn các âm khác là zh ch sh z c s.

Các âm này tương tự như các phụ âm ghép trong tiếng Việt, nhưng chỉ có thể đứng trước các chữ cái khác chứ không thể đứng cuối)
Thanh âm non nớt vang vọng trong đêm, khiến cho đèn cảm ứng trên đỉnh đầu Phó Trầm Du sáng lên.

Ánh đèn sáng ngời phủ xuống người nhóc, xua tan đêm tối.

Phó Trầm Du lau nước mắt, ngơ ngác ngồi nghe bài ca ghép vần.

Đèn cảm ứng âm thanh trên đỉnh đầu nhóc chưa từng tối đi lấy một lần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui