"Bản lĩnh của anh ta rất mạnh sao?" Tần Chân Hạ nâng lên cái cằm ngạo nghễ, hỏi.
"Hoàn hảo." Tôi nhún nhún vai.
Chỉ là, ngược lại mà nói bản lĩnh trên giường của ông xã rất chi là hoàn hảo.
"Vậy tại sao ở trước mặt anh ta cô lại dịu dàng như vậy?" Tần Chân Hạ hỏi.
"Bởi vì, anh ấy là ông xã của tôi." Tôi lặp lại lần nữa.
"Tại sao anh ta lại trở thành ông xã của cô, bởi vì anh ta đánh bại được cô sao?" Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tinh thần bát quái của đứa nhỏ này thật là to lớn nha.
"Chúng tôi cũng không đánh nhau." Trừ phi là Yêu Tinh đánh nhau.
"Tôi cho là, cô thích làm nữ cường nhân." Ánh mắt của Tần Chấn Hạ sáng ngời dưới ảnh mặt trời.
Tôi lắc đầu: "Không phải chuyện gì, cũng có thể dùng sức lực mạnh yếu để giải quyết."
Nghe vậy, Tần Chân Hạ nhìn về phía tôi, thật lâu không nói gì, mặt mày lại nhuộm vẻ kinh dị.
"Nhóc con, nhìn ra được năng lực của cậu cũng không tệ, nếu như muốn làm được chuyện lớn, tôi có thể đề cử cậu đi một chỗ." Tôi vươn tay, ra trước mặt hắn, chuẩn bị bắt tay làm hòa với hắn.
Nhiều bạn bè vẫn tốt hơn là có nhiều kẻ thù.
Ánh mắt của hắn, di chuyển từ mặt đến tay của tôi.
Có lẽ là nhiệt độ dưới ánh mặt trời, tay của tôi, bắt đầu nóng hầm hập.
Tần Chân Hạ cầm tay của tôi, ngón cái ở trong lòng bàn tay tôi bóp mạnh một cái, giống như là ở khắc họa ký hiệu nào đó.
Tôi dùng năm phần lực, kéo hắn lôi lên.
Vậy mà sau khi hắn đứng dậy chân cũng không đứng vững, mà là đưa thân thể về phía trước, một cái đưa môi chạm vào môi của tôi, tại ở trên môi tôi cắn một cái.
Đại não của tôi nhất thời trống rỗng.
Ra cửa không xem hoàng lịch, ông xã, quả nhiên là em thất trinh rồi!
Sau khi hôn trộm được, Tần Chân Hạ lập tức né tránh đến một bên, tránh ra sự trả đũa của tôi.
Hắn liền đứng ở đó, gương mặt trẻ tuổi tuấn tú mang theo lười biếng xấu xa vô lại: "Cô là người phụ nữ đặc biệt, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô phục tôi, để cho phải dịu dàng như khi đứng trước người đàn ông kia, tự động hôn tôi."
Không còn kịp nữa chờ tôi móc ra cục gạch vàng khảm kim cương, thân thể hắn nhún một cái, nhảy mấy cái, chạy mất dạng.
Nhìn bóng lưng của hắn, tôi rất hối hận.
Mới vừa rồi làm sao lại không sờ nhiều mấy cái tròn tròn của hắn, bây giờ lại chịu thua thiệt!
Giận đến ngực bị nội thương, tôi tính đi vào trong nhà nằm, nhưng xoay người, không ngờ phát hiện Bạch Triển Cơ xuất quỷ nhập thần này đang đứng ở trên một thân cây.
Hắn đứng ở đó, giống như là hấp thu toàn bộ đen tối hoa lệ khắp núi.
Tôi hiểu, hắn đã nhìn thấy toàn bộ sự việc mới vừa rồi.
Đoán chừng người này sẽ chuyện tôi bị hôn trộm rồi thêm mắm thêm muối nói cho ông xã của tôi, tôi phải sớm chuẩn bị đề phòng.
Đang chuẩn bị lướt qua hắn trở về nhà thì hắn chủ động gọi tôi lại: "Phải suy tính như thế nào?"
"Suy tính cái gì?" Tôi cau mày.
"Cô tính toán, lúc nào thì rời xa Lưu Phái?" Hắn hỏi.
"Vĩnh viễn cũng sẽ không." Tôi trả lời chắc chắn như đinh chém sắt.
"Cô sẽ làm liên lụy đến cậu ấy." Hắn nhẹ nhàng giương mắt, chỉ là một động tác nhỏ, cũng có ma lực làm cho lòng người ta sợ hãi.
Nhưng tôi không thể lui về phía sau: "Chuyện ngày hôm qua, xem ra anh thật sự đau lòng, cùng tôi ở chung một chỗ, anh ấy rất vui vẻ."
"Tôi không thể không nói, phương pháp đối phó đàn ông của cô, rất có thủ đoạn." Hắn nói.
"Cám ơn đã khích lệ, mà phương diện anh kiến cho người ta chán ghét, cũng rất có thủ đoạn." Tôi trả lời lại một cách mỉa mai.
"Người phụ nữ như vậy, không phải là người mà cậu ấy cần ." Hắn tiếp tục nói.
Tôi ngừng chốc lát, hỏi: "Anh hoặc là gia đình của anh, đã từng bị một người phụ nữ trong giới xã hội đen tổn thương qua, phải không?"
Nghe vậy, trên mặt Bạch Triển Cơ cũng không có cái gì khác thường, - - từ trước đến nay trên mặt hắn đều là đeo mặt nạ.
Nhưng tôi không buông tha, tôi tập trung toàn bộ tinh lực chăm chú quan sát nét mặt của hắn.
Tôi phát hiện khác thường.
Cái loại khác thường này, là rất rất nhỏ, giống như là một giọt mực rơi vào trong nước rồi tiến hành hòa tan.
Chậm chạp, mỏng manh, không tiếng động.
Nhưng là đã đầy đủ, tôi xác nhận suy đoán của mình.
Bạch Triển Cơ để ý là thân phận của tôi, hắn nhìn tôi, nhưng thật ra là đang nhìn một người phụ nữ trong giới xã hội đen khác mà hắn căm hận.
Vì vậy, tôi mở miệng, nói rõ ràng cho hắn biết một sự thật: "Tôi là tôi, cô ta là cô ta, quan trọng hơn một chút. . . . . . Này, là chuyện giữa tôi và Cảnh Lưu Phái, không có liên quan đến anh.”
Tôi là vô tội, không cần nhận cái biên lai thù hận của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...