Xem ra là say thật, tôi không hề cãi chày cãi cối nữa, lui đến mép bàn ngồi xuống, tay trái nâng má, nghiêng đầu, yên lặng ngắm Cảnh Lưu Phái làm thịt bò beefsteak.
Hắn đang đứng bên bếp, hơi nóng của thịt bò làm mặt của hắn có chút mơ hồ, cả người hắn giống như là dính mùi thịt tươi mới ngon miệng, thực sự muốn làm cho người ta một hớp đem nuốt vào bụng.
Không, chỉ một ngụm nuốt xuống thật đáng tiếc, nên học tập nhai lại như con bò—— nuốt xuống rồi lại ợ lên lần nữa nhai lại.
Nếu không thì liền phí của trời.
Lại nói, người đàn ông này thật sự là kỳ quái, dù là biểu tình gì cũng không làm, chỉ cần nhìn mặt nhìn mặt của tôi, đã cảm thấy ấm áp.
Nếu là hắn cười thêm một tiếng nữa, lòng của tôi trong nháy mắt liền như mặt biển rộng, xuân về hoa nở rồi.
Cái này nếu đem Cảnh Lưu Phái cho bán được câu lạc bộ Ngưu Lang nên đòi bao nhiêu tiền đây, đoán chừng so Romeo Ngưu Lan đứng đầu câu lạc bộ cũng vẫn kiếm được rất nhiều.
Đang tính toán, một loại cảm giác bị áp bức yêu dị đánh tới.
Tôi cảnh giác mà đem mắt chuyển một cái hướng về phía cửa, trong nháy mắt chống lại cặp con ngươi kia có hơi thở vị hoa huệ.
Cái người đàn ông đó mang khí chất địa ngục, là cái người ở quầy rượu làm cho tôi sợ hãi thiếu chút nữa rơi xuống đất, cái người hỏi tôi là có biết Cảnh Lưu Phái không đó.
Hắn nghiêng tựa vào cạnh cửa, không nói được đến tột cùng là đang nhìn người nào, có thể là tôi, cũng có thể là Cảnh Lưu Phái, nhưng bị hắn nhìn, trong nội tâm luôn là có loại cảm giác khác thường.
Tôi không thích người đàn ông này.
Đó là một loại bài xích bản năng.
Tựa như khi sinh ra tôi cũng biết mình thích ăn thịt, theo bản năng ghét dùng bữa giống nhau.
"Bây giờ chính là lúc quán rượu buôn bán đông khách nhất, làm sao cậu lại tới nơi này?" Cảnh Lưu Phái cũng nhìn thấy người đàn ông kia.
Hơn nữa, lúc nhìn thấy hắn còn rất vui vẻ, nhìn ra được, quan hệ bọn hắn rất tốt.
"Nghe thấy được mùi thơm thôi." Người đàn ông kia nói.
"Có nhiều thịt."
"Thịt không có nhiều rồi."
Giọng nói thứ nhất là của Cảnh Lưu Phái, thứ hai là giọng nói của ta, lên tiếng cùng một lúc, thời gian không kém bao nhiêu.
Tôi nói trực giác của mình không tệ, lần đầu gặp mặt cư nhiên người đàn ông này lại giành thịt bò beefsteak của tôi.
Doạt thịt từ trên miệng tôi xuống, thì tương đương với muốn xỉa răng con cọp đói, muốn mặc quần áo cho cá voi xanh, muốn giải quyết vấn đề sinh lý cho gà trống, vậy cũng là không thể nào thành công. . . . . . Đương nhiên, trừ phi hắn là gà mẹ, thì lại là chuyện khác rồi.
"Bất Hoan, hôm nay tôi làm rất nhiều, đủ cô ăn." bờ môi Cảnh Lưu Phái mỉm cười.
Được, lòng tôi lại như mặt biển rộng, xuân về hoa nở .
Người đàn ông kia trực tiếp ngồi xuống đối diện tôi, ta vốn định tiếp tục nghiêng đầu ngắm Cảnh Lưu Phái bận rộn. Nhưng mỗi lỗ chân lông trên da đều nói cho tôi biết: người đàn ông đối diện kia, đang thẳng tắp nhìn nhìn tôi.
Không thể ăn thua thiệt.
Tôi chỉ có thể duỗi thẳng đầu ra, cùng hắn nhìn thẳng vào mắt nhau.
Người đàn ông này, thật rất đàn ông, hình dáng rõ nét, vóc người cũng là cường tráng vừa phải, cười thì luôn bên phải khóe miệng hơi giơ lên, làm cho lòng người phát rét, sợ bước kế tiếp hắn sẽ lộ ra răng nanh.
Nhưng sẽ không, hắn dù là muốn hủy diệt bạn, cũng là dùng việc không thể tưởng tượng được, là thủ đoạn nguy hiểm nhất địa ngục.
Quanh người hắn, là một loại hợi thở yêu khí đơn độc.
Đúng là tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, nhưng bên trong lại chứa đựng, cũng là tính ăn mòn vật thể cực mạnh.
Cuối cùng tôi cảm thấy, tôi sẽ thua trên tay người đàn ông này.
Bonei: cuối cùng cũng xuất hiện người làm cho chị biết sợ là gì rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...