Không Thịt Không Vui

Vậy mà, Hồng Thiếu Nhu cũng không phải là loại người ngồi chờ chết, trong khoảnh khắc đó, trong cơ thể hắn phát ra một luồng nội lực nhu hòa, làm ra vẻ như muốn dùng nội lực này đẩy tôi ra xa.

Chỉ là, tôi cũng không phải dễ đối phó như vậy, lúc này tôi móc ra tẩu thuốc cắm ở thắt lưng hắn, nặng nề gõ hai cổ tay của hắn.

Hai tay của Hồng Thiếu Nhu trong nháy mắt liền không thể ra sức dồn xuống ở hai bên cơ thể, hắn nghiêng đầu nhìn tôi, biểu lộ không rõ vui giận.

"Thật ngại quá, lần trước anh dùng cái nayg đối phó tôi nên tôi học lén, như thế nào, không làm anh mất thể diện chứ." Tôi lại gần bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Trong vòng nửa tiếng, tay của anh sẽ không làm được gì ."

Trên mặt Hồng Thiếu Nhu lóe lên một tia sáng yếu ớt, tiếp theo, hắn chợt chuyển hướng quá nhanh.

Tôi tránh né không kịp, cứ như vậy bị hắn hôn.

Hơn nữa còn không phải là một hôn, phải . . . . . Một nụ hôn sâu.

Nếu không phải là tôi ngăn lại, đoán chừng đầu lưỡi của hắn đã sớm đi vào trong dạ dày tôi đi thăm dò xem cơm tối là ăn cái gì rồi.

Cử động này của hắn làm cho tôi sững sờ tại chỗ, mặc dù tôi thích ăn thịt, nhưng cũng không thể đầu lưỡi biến thành thịt, cho nên giờ phút này cũng không có khái niệm vui vẻ.

"Hồng Thiếu Nhu! "


Lý Lý Cát y hệt như đợt sóng ngập trời rống giận giúp cho tôi phục hồi lại tinh thần, vội vàng phun đầu lưỡi Hồng Thiếu Nhu ra, cũng đem kéo tỉa lông mày kề sát vào đáy quần hắn hơn, uy hiếp nói: "Anh là chưa thấy dưa chuột của mình thì không đổ lệ phải không?"

"Tôi càng ngày càng muốn đem em giấu đi." Trên mặt Hồng Thiếu Nhu hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi vị ba vật kia sắp bị bại lộ.

"Vậy thì phải xem anh có bản lãnh này hay không." Tôi hướng về phía các anh mì ăn liền, ánh mắt lẫm liệt: "Không muốn làm cho cậu chủ nhà các anh mất sạch thể diện thì buôn Lý nhị thiếu ra, hơn nữa tự động mở ra một lối đi. . . . . . Dĩ nhiên, nếu như là vô cùng hận cậu chủ nhà các anh không thể chờ đợi trăm phương ngàn kế muốn mưu hại hắn muốn nhìn hắn bị bêu xấu, có thể đứng bất động tại chỗ."

Lời này vừa nói ra, một loạt các anh mì ăn liền di chuyển so với bỏ chạy khi thấy tôi cầm cung còn nhanh hơn.

Khi được trả lại tự do, Lý Lý Cát với tôi cùng nhau kèm hai bên Hồng Thiếu Nhu đi tới cửa chính nhà họ Hồng.

Phải nói đoạn đường này đi, thật là nguy hiểm cực kỳ, hoan nghênh chào đón bọn tôi trên đường, tất cả đều là họng súng đen ngòm, nếu không phải là cố kỵ an toàn của Hồng Thiếu Nhu, các anh mì ăn liền đã sớm đem tôi và Lý Lý Cát bắn thành tổ ong rồi.

Rốt cuộc, chúng tôi đi tới được cổng lớn của nhà họ Hồng.

Lưng của ta dựa vào của sắt đen nhánh lạnh lẽo, phía trước là vô số ánh mắt anh mì ăn liền trong mắt hàm chứa sự khát máu, cây xanh vào ban ngày thì tươi tốt canh um nhưng khi ở dưới bóng đêm lại dán bao quanh một tầng xanh u ám, giống như dán lên một bàn tay ma quỷ, bầu trời mờ mịt, ánh trăng giống như con quỷ núp ở sau đám mây ma mị mà cười, gió rét từng trận thổi qua, xen lẫn tiếng ai nức nở nghẹn ngào.

Đêm đen, gió lớn, giết người trong đêm.

Vậy mà cho dù bị giết, tôi cũng phải cứu cho được Lý Lý Cát.

Không vì cái gì khác, bởi vì hắn dốc lòng mạo hiểm tới cứu tôi.

Sau khi quyết định, tôi nhanh chóng làm ra một loạt chỉ thị: "Đem cổng sắt mở ra, đưa ra chìa khóa chiếc xe bên cạnh, để Lý nhị thiếu đi! "

Giọng điệu như một nữ vương , tư thế như vua chúa, nhưng hiệu quả cũng là nhỏ bé . . . . . . các anh mì ăn liền giống như bị đao chém gọt, không nhúc nhích.

"Hiện tại, phải là lúc anh lên tiếng." Tôi kéo tỉa lông mày đâm vào nơi gần dưa chuột Hồng Thiếu Nhu, sức lực mạnh hơn một chút uy hiếp: "Để cho bọn họ làm theo lời tôi nói!"

"Dể cậu ta đi, vậy còn em thì sao?" Hồng Thiếu Nhu giữa hai lông mày tỏ vẻ nhàn nhạt, hình như không đem cái kéo tỉa lông mày này để ở trong lòng.

"Tôi sẽ ở lại."

"Cô ấy sẽ đi cùng tôi!"


Câu trước là lời nói của tôi, câu sau xuất phát từ miệng Lý Lý Cát.

"Xem ra ý kiến của hai ngươi chưa thống nhất đấy." môi mềm Hồng Thiếu Nhu mỉm cười, giống như là ở người đang xem diễn trò trên sân khấu.

"Tiếp tục nhiều chuyện đầu tiên tôi sẽ cắt bỏ dưa chuột nhà anh! " tôi giương nanh, hướng về phía Lý Lý Cát lớn tiếng uy hiếp.

"Dù cho muốn cắt đứt dưa chuột của tôi thì tôi cũng phải mang cô đi! " ánh mắt của Lý Lý Cát, trong đêm tối, lóe lên ánh sáng kiên định lấp lánh, trong con ngươi là ánh sáng lung linh.

Bây giờ không phải là thời điểm diễn tình bạn già, tôi không quan tâm hắn, quay đầu, tiếp tục cùng Hồng Thiếu Nhu đàm phán: "Để anh ta đi, tôi sẽ ở lại, mặc cho anh định đoạt."

"Bảo vệ như vậy, hóa ra là thích cậu ta à?" Hồng Thiếu Nhu hỏi.

Tôi xì mũi coi thường: "Quỷ mới có thể thích anh ta."

Vừa dứt lời, đỉnh đầu liền bị Lý Lý Cát cho nặng nề gõ một cái, đầu nhất thời choáng váng hoa mắt, mắt nổ đom đóm.

Hôn mẹ nó, con bà nó gấu nha, tôi ở chỗ này phí máu phí mồ hôi phí tế bào não phí tinh thần tất cả đều là vì để cho hắn toàn thây trở về, không ngờ người này cư nhiên lấy oán báo ân.

"Nếu không thích, tại sao phải khổ sở bảo vệ cậu ta như vậy?" Hồng Thiếu Nhu hỏi.

"Bởi vì anh ta rất tốt với tôi, cho nên tôi cũng sẽ đối tốt với anh ta." Tôi nghĩ không sao cả nên đem đáp án nói ra.

"Biết không?" Hồng Thiếu Nhu nháy nháy mí mắt mỏng lưỡi dao trong suốt, róc rách chậm rãi: "Càng ngày tôi càng thích em rồi."


"Đáng tiếc, anh là hoa rơi, tôi là nước chảy." Hắn cho dù có ý, ta cũng vẫn vô tình.( Bonei: chị lấy câu thơ ‘ Hoa rơi hũu ý, nước chảy vô tình’)

"Nước chảy? Ý em là chỉ phía dưới của mình sao?" Hồng Thiếu Nhu cười không có ý tốt.

"Lộ ra vẻ mặt như thế nữa, vậy tôi sẽ không chỉ có để cho anh làm hoa rơi, còn muốn cho anh đổ máu." Tôi cảnh cáo nói.

"Vậy sao? Tôi rất mong đợi, dù sao đó cũng là điều kiện quyết định cần phát sinh khi chúng ta ở trên giường." Hồng Thiếu Nhu là cầm tinh con heo , không sợ nước nóng.

"Tôi cũng mong đợi, chỉ là sửa đổi chút, đổ máu tùy thời đều có thể, nói thí dụ như hiện tại. . . . . ."

Tôi khẽ mỉm cười, rồi đem mũi kéo tỉa lông màu đặt ở lỗ đít của hắn, nhấn một cái thật mạnh.(Bonei: xin thông báo

Lúc này, một núi anh mì ăn liền đều chạy tới nơi này, tiếng bước chân kia, chấn động làm lay động tất cả lá cây, mà trên mặt đất những anh mì ăn liền gục xuống đã có dấu hiệu tỉnh lại, cho dù tôi lấy một địch trăm, cũng không chống đỡ được mấy cái.

Không có cách nào, tôi chỉ có thể sử dụng một chiêu cuối cùng.

Đem áo ngủ cởi xuống, toàn thân tôi chỉ còn quần lót áo lót, không còn mảnh vải dư thừa nào khác, mà tay tôi, lại đưa ra sau lưng, nắm cái khóa áo ngực.

Nhìn Lý Lý Cát, tôi gằn từng chữ từng câu mà nói: "Đi, nếu không tôi liền cởi quần áo trước mặt mọi người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui