Không Thịt Không Vui

"Nói như vậy là, em không muốn sao?" Hồng Thiếu Nhu như hiếu thấu được lòng tôi, không cần phiền toái đến Mobile and China Unicom (chắc là một câu quảng cáo của hảng viễm thông của hảng này).

"Nếu như anh đồng ý cho tôi làm những trò vui kia, như vậy tôi liền rất vui vẻ trơ thành người phự nữ của anh." Tôi cảm thấy tất cả trách nhiệm đều nằm trên người Hồng Thiếu Nhu.

"Xem ra, tranh đấu của chúng ta sau này, vẫn còn rất dài đấy." Mặt của hắn, phản chiếu anh ánh mày xanh từ màu sắc của quần áo, cao quý mà âm u.

"Đúng vậy nha, còn nhiều thời gian, cho nên mới nói, hiện tại chúng ta vẫn nên là giường ai nấy ngủ đi." Toàn bộ suy nghĩ của tôi đều đặt lên người Hồng Thiếu Nhu để xem có tìm ra chút manh mối gì không.

Tay Hồng Thiếu Nhu rời đi dầu gối của tôi, đưa tới bên hong rút cái tẩu thuốc mới thứ ba ra, sau đó đưa ra, khơi lên cằm của tnâng cằm của tôi lên.

Mỗi lần hắn làm như vậy thì tôi đều sẽ kích động đến muốn chụp lấy cái tẩu thuốc đâm vào cửa sau của hắn.

Cũng khó trách, ai bảo hắn cả ngày lẫn đêm không có việc gì thì cái thứ ngậm trong miệng đi đùa bỡn cái cằm của tôi, vậy ta nhất định phải lấy cái thứ hắn ngậm trong miệng đi đùa bỡn phía dưới của hắn.

"Có lẽ em chưa có ý thức được, trên danh nghĩa, em đã là người phụ nữ của tôi rồi." Hồng Thiếu Nhu nhắc nhở.

Suy nghĩ một chút, đúng là có chuyện như vậy, tôi hiểu được: " chúc mừng chúc mừng." Có người phụ nữ như tôi, Hồng Thiếu Nhu này thật là quá sức rồi.

Nhưng Hồng Thiếu Nhu thích thích được voi đòi tiên: "Như vậy thì lúc nào, chúng ta đem hư danh này biến thành quan hệ thật sự đây?"

"Sau ngày hôm nay, lúc nào cũng có thể." Mặt ngoài tôi vẫn điềm tĩnh dịu dàng, bên trong thì mài đao sèn soẹt mà cười.

Lời hay trước để đây, đến lúc đó chúng ta nhìn lại xem là hắn khi dễ em gái tôi, hay là tôi khi dễ em trai hắn.

Hồng Thiếu Nhu hình như không để ý thấy hàm ý sâu bên dưới nụ cười của tôi, bởi vì mặt của hắn đang từ từ hướng tới gần tôi.

Đường cong trên gương mặt của hắn, thanh thoát, hơi bén nhọn, nói thật, bệnh này không làm cho người chán ghát —— bởi vì gương mặt này được sinh ra khá đẹp.

Song khi mặt của hắn đến gần chỉ cách tôi có một cm thì tôi nhận ra một chuyện —— trong mắt của hắn không có tôi.

Bởi vì. . . . . . Khoảng cách gần đến như vậy mà tôi vẫn không thấy mí mắt hắn nâng lên tí xíu nào, tên kia cao to như Dương Tĩnh, khổ người tôi đây có bao lớn, có thể tiến vào chổ nào đây.

Lại nói, về sau mà có đi tìm chồng phải tìm người có đôi mắt thật to như cái chuông đồng lớn, ít nhất có thể bò vào được, sẽ an toàn hơn chút.

"Nhưng Trung Quốc có câu tục ngữ, nói là, " Hồng Thiếu Nhu dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi tôi, ngữ điệu nhẹ nhàng chầm chậm triền miên, tràn đầy âm sắc phong phú làm loạn mắt người khác: "Hôm nào không bằng hôm nay, tôi nhất định muốn làm vào ngày hôm nay."

Tôi cười nhạt, thịt cười nhưng xương không cười mà nói: "Trung Quốc cũng có câu tục ngữ, gọi là dục tốc bất đạt."

Ở trong lòng tôi âm thầm thề, nếu Hồng Thiếu Nhu dám kiên quyết làm cái kia với tôi, vậy tôi liền. . . . . . Đem hắn trước sau cái đó cái đó hai lần.

Không thể ăn thua thiệt phải không.

Hồng thiếu nhu đoán chừng là nhìn thấu tâm tư của tôi, không muốn ăn khổ bị tôi cái đó trước sau hai lần, cho nên rất bình thản rất khéo hiểu lòng người mà nói: "Nếu em không muốn, tôi cũng là sẽ không miễn cưỡng em."

Lòng tôi thả lỏng.

Vậy mà Hồng Thiếu Nhu trái lại rất bình thản rất khéo hiểu lòng người mà nói: "Vậy tối nay chúng ta chỉ chùm chăn bông hai người trốn trong chăn thuần khiết nói chuyện phiếm thôi."

Nếu như mà tôi có thể khống chế máu của mình, tôi sẽ vào thời khắc này cẩu huyết phun đầy mặt hắn.

Thuần khiết nói chuyện phiếm, thuần khiết nói chuyện phiếm, thuần khiết nói chuyện phiếm!

Hiện nay vườn trẻ Đại Ban nhũng đứa con nít trong lúc ngủ trưa con thừa lúc giáo viên không để ý mà Kiss nhau! Ai tin chuyện hoang đường của hắn!

Giờ phút này, tay Lý Lý Cát trên bệ cửa sổ bắt đầu xuất hiện ẩn ẩn gân xanh.

Sự tình chuyển biến không ổn rồi.

Vì muốn sớm đem Hồng Thiếu Nhu đuổi ra khỏi phòng, tôi nhìn cặp mắt ẩn dấu của hắn, mà nói dối như cuội: "Đại di mu của tôi đến, cho nên trong chăn cũng sẽ không thuần khiết. Vì không để cho máu của tôi làm dơ người của anh, anh nên cách xa nơi này của tôi ra."

"Thật?" Hồng Thiếu Nhu hỏi.

"Thật." Tôi kiên định gật đầu.


"Có phải em nhớ nhầm hay không?" Hồng Thiếu Nhu hỏi.

"Sẽ không" tôi kiên định lắc đầu.

Kế tiếp, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy.

Đối với đối với đôi con ngươi tôi không thể nhìn thấy, nhưng người thua không thua trận, tôi làm bộ như có thể nhìn thấy dáng vẻ đó.

Cũng là bởi vì quá mức chuyên chú làm bộ nhìn mắt hắn này như có như không, tôi liền bỏ quên đôi tay âm u phía dưới của hắn.

Chuyện này thực khó mở miệng.

Dùng cách đơn giản nhất lại nói, đó chính là, em gái nhà tôi, nhà Hoà Thị Bích của tôi, đậu hũ Trắng nhà tôi, bị cái Hồng Thiếu Nhu đáng đâm ngàn đao này sờ soạng.

Mặc dù chỉ là chạm vào, nhưng lại động vào triệt triệt để để, chân chân thiết thiết.

Ở lúc tôi còn sững sờ, hắn đem ngón tay tội phạm đưa đến trước mắt tôi, môi thật mỏng, cười như không cười: "Đúng là em nhớ nhầm, có lẽ tới, cũng không phải đại di mụ nhà em."

Căn bản tôi không có thời gian làm ra phản ứng gì, bởi vì Lý Lý Cát nằm ở cửa cửa sổ con ngươi đã biến thành Huyết Tích Tử(1), trực tiếp bay về phía cái ót của Hồng Thiếu Nhu.

Có thể tâm tình của hắn kích động, trên cổ mạch máu trướng trướng lên to như con giun.

Trong khi giãy chết, nhìn trận thế, hắn hình như là muốn bò vào phòng cùng Hồng Thiếu Nhu quyết đấu sống chết.

Việc này quan hệ trọng đại nha việc này quan hệ trọng đại.

Tôi bị khinh bỉ lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn mà ở sâu trong nội tâm sinh ra đau thương tức giận. . . . . . Còn có một chút chút ít vui mừng, lúc này lấy đại cục làm trọng, thuận tay cầm lên bình sơn móng tay bên tủ đầu giường, Đại Nghĩa Diệt Thân(Bonei: hy sinh người thân của mình vì chính nghĩa vì quốc gia) ném về phía Lý Lý Cát, nhắc nhở hắn ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ nghe kêu đau một tiếng, trúng cái trán Lý Lý Cát, kết quả là, Huyết Tích Tử nhà hắn bắt đầu bay về phía tôi.

Hồng Thiếu Nhu chỉ nheo mắt một cái, hai tai cũng không có điếc, nghe vang động, hắn làm bộ muốn quay đầu về phía sau.

Quay một cái như vậy, mạng nhỏ Lý Lý Cát liền Game Over rồi.

Lại đến này thời khắc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, tôi quyết định hy sinh mình, bảo toàn Lý Lý Cát.

Lúc này, đôi tay tôi ôm chặt cái ót của Hồng Thiếu Nhu, mạnh mẽ đem đầu hắn đặt lên trước ngực tôi.

Chân sau hoàn thành tư thế là: mặt của hắn, chán nản chôn ở giữa hai cái bánh bao của tôi.

Hát đến ngon ngọt, Hồng Thiếu Nhu tạm thời quên được động tĩnh phía cửa sổ, giọng nói của hắn từ trước ngực của tôi truyền ra, ông ông: "Có thể nói một chút nguyên nhân vì sao em làm chuyện này không?"

"Thật ra thì, tôi đối với anh cũng không phải là không có tình cảm, chỉ là nếu như anh có thể thoáng tôn trọng tôi một chút, như vậy có lẽ tôi sẽ cam tâm tình nguyện trở thành người của anh." Tôi vừa nói nửa thật nửa giả.

Nỗ lực giữa người đàn ông và người phụ nữ thực sự không phải là một cấp độ, hàng tá những điều mà không bao giờ có vẻ trông giống Hồng Thiếu Nhu và nữ kim cương tôi đây —— Hồng Thiếu Nhu thoải mái mà đem đầu tránh thoát được ngực của tôi, lần nữa cùng tôi tiến hành mặt đối mặt đối thoại —— chóp mũi cùng chóp mũi chạm nhau.

Tôi phát giác hắn đặc biệt thích cái tư thế này.

Chỉ là thật nên cảm tạ Hồng Thiếu Nhu lỗ chân lông chóp mũi hắn nhẵn nhụi bóng loáng, nếu là có mụn đầu đen không bóng loáng gì, tôi đã sớm cắn một cái xuống hơn nữa thuận tiện đem hắn tiêu diệt.

Chỉ là lúc nhìn hắn từ trước ngực tôi đứng lên không hề có bộ dáng quyến luyến, nói rõ bánh bao nhà tôi đối với hắn sức hút không quá lớn.

Chẳng lẽ hắn thích ngực phẳng?

Lại nói có bánh bao không ăn, tự nhiên thích ăn trứng gà tươi, thật là khó hiểu.

"Tôn trọng?" Hồng Thiếu Nhu hình như còn không quá quen với cái từ ngữ này.

"Tôn trọng, chính là coi tôi như một người mà đối đãi." Tôi giải thích.

"Tôi vẫn coi em là gười phụ nữ của tôi." Mặc dù trong tiềm thức Hồng Thiếu Nhu thích ngực phẳng, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn chút bánh bao, này không, tay của hắn bắt đầu đặt ở trước ngực tôi.


"Nếu nói là người phụ nữ của anh, để ý sẽ thấy cũng chẳng khác gì những món đồ bí mật cất dấu của anh thôi." Tôi phát giác mình đối với Hồng Thiếu Nhu rất hiểu rõ còn là rất sâu.

"Những món đồ được cất dấu thường thường mới là vật trân quý nhất không phải sao?"

Tôi không trả lời.

Bởi vì môi Hồng Thiếu Nhu ngăn chận miệng của tôi, động tĩnh này, so chuồn chuồn lướt nước còn phải nặng một chút như vậy.

Nhưng. . . . . . Đã đầy đủ khiến Lý Lý Cát bên cửa sổ mất trí.

Môi của tôi vừa phải ứng phó với môi lưỡi của Hồng Thiếu Nhu, mà mắt tôi còn phải nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lý Lý Cát, thật sự mệt mỏi.

Mà vừa đúng lúc này, Hồng Thiếu Nhu lại triển khai một vòng tiến công mới —— tay của hắn, đi tới đầu gối của tôi, nhấc áo ngủ lên, từ từ hướng đi về phía trên.

Cảnh xuân của tôi, từng điểm một lộ ra bên ngoài.

Áo ngủ tở lụa màu hồng cánh sen bóng loáng, chuyển động trên đùi trắng nõn, tình cảnh này, có lẽ là có chút tư vị mạch máu căng phồng, bởi vì trong đôi mắt của Lý Lý Cát giống như là một con nhện màu đỏ đang bò, râu máu đỏ mở rộng ra bốn phương tám hướng.

Này đã là điềm báo đánh mất lý trí.

Tôi nhắm mắt lại, tự nhủ thầm ở trong lòng nói: "Lý Lý Cát, một ngày nào đó, anh sẽ cảm tạ hành động của tôi ngày hôm nay."

Kế tiếp, cầm lên đá mài chân trên tủ đầu giường, dùng tám phần sức lực, ném về phía Lý Lý Cát.

Lần này, trừ kêu rên, còn có thanh âm vật nặng rơi xuống sân cỏ.

"Hôm nay bên cửa sổ này, động tĩnh quả thật không nhỏ, hãy để tôi đi tra xét trước một chút." Hồng Thiếu Nhu rời đi môi tôi, chống thân thể lên chuẩn bị đứng dậy.

Tôi vội vàng đem hai chân quấn ở trên eo hắn, đôi tay vẫn còn ở trên cổ của hắn, tứ chi dùng sức, ôm hắn thật chặt đè ở trên người tôi.

Lại nói tư thế tôi bây giờ—— hiển nhiên một con cua mẹ.

Nhưng là, quản hắn khỉ gió là con cua đực còn là con cua mẹ, chỉ cần có thể quấn lấy Hồng Thiếu Nhu, vậy thì không phải là con cua nhân yêu.

"Đừng đi." Tôi làm bộ như rất là chưa thỏa mãn dục vọng oán giận nói: "Ở vào thời điểm này, đàn ông còn có thể không khác thường gì mà xuống giường sao, chỉ có thể nói rõ người phụ nữ kia ở trên giường thật thất bại."

"Như vậy, coi như là không hề khác thường?" Hồng thiếu nhu khóe miệng nâng lên cười, trong giọng nói hàm nghĩa phong phú.

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa ý nghiã này, hắn đã dùng hành động thực tế để giải thích.

Dưa chuột nhỏ nhà hắn, ép chặt vỏ trai nhỏ nhà tôi.

Hơn nữa, cũng không phải này là dưa chuột qua mùa bị héo, mà là dưa chuột rắn rắn phát triển vô cùng tốt.

Thân thể Hồng Thiếu Nhu, chuyển động phải trái, dưa chuột này, cũng theo thể động tác lục lọi ở trước cửa vỏ trai nhà tôi.

Dĩ nhiên, trung gian là cách hai lớp nội y.

Hắn, còn có tôi.

Dưa chuột hát: "Con thỏ nhỏ Wow, mở cửa mở, nhanh lên một chút mở mở, anh đây muốn vào."

Mà vỏ trai tôi vẫn trung trinh hát: "Không ra không ra cũng không mở, ông xã chưa có trở về, ai tới cũng không mở."

Lại nói chày sắt này cũng có thể mài thành châm, này hai tầng nội y dù thế nào cũng là vải, bị dưa chuột nhỏ của nhà Hồng Thiếu Nhu đập xuống như vậy, không chừng liền tạo thành cái lỗ động rồi.

Đến lúc đó, nó giống như vào chỗ không người, vẫy chất dịch khắc nơi, hậu quả. . . . . . Thiết nghĩ không chịu nổi.

Vì vậy, tôi chỉ có thể đẩy hắn ra, lấy lại giọng điệu, bình tĩnh, nói: "An tâm khi người phụ nữ đề nghị, thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút cũng rất tốt, cho nên, cho tôi thời gian một đêm, để cho tôi một mình an tĩnh suy tính một chút."


"Được rồi, tôi liền cho em một chút thời gian, hi vọng em có thể cho tôi câu trả lời chắc chắn làm tôi hài lòng." Lần này Hồng Thiếu Nhu vẫn còn tương đối tốt, sau khi nói xong liền đứng dậy rời đi.

Đợi khi hắn bước qua cửa, tôi vội vàng chạy đi khóa cửa, lại chạy trở về cửa sổ, đem Lý Lý Cát đang bò lên lần nữa lôi vào phòng.

Không cần phải nói, Lý Lý Cát đã phẫn nộ tột đỉnh: "Cô mới vừa rồi là đang cùng hắn ta làm cái gì?"

"Thuần khiết nói chuyện phiếm, chỉ là không có cái chăn bông." Tôi có chết cũng không nguyện thừa nhận mình bị chiếm tiện nghi.

Mặt của Lý Lý Cát, so với lông quạ còn đen hơn: "Tôi thề, sẽ làm Hồng Thiếu Nhu bị chết không có chỗ chôn."

Tôi giơ hai tay hai chân tán thành cái cách làm này của hắn, nhưng kế tiếp hắn lại chuyển mắt về phía tôi: "Cô cũng sẽ giống như vậy!"

Tôi cảm thấy được mình thật sự là rất vô tội, nhưng hiểu chuyện như tôi, tự nhiên phải đem những lời này dấu trong lòng.

"Làm cách nào anh vào được đây?" Tôi bắt đầu hỏi về việc chính đáng.

"Muốn tới, nên tới thôi." Lý Lý Cát nói.

Mặc dù hắn nói rất là hời hợt, nhưng tôi hiểu, bảo vệ ở nhà họ Hồng làm đến không thể tốt hơn, một mình hắn đi vào, là muốn gạp phải nguy hiểm rất lớn đến tính mạng.

"Chỉ là vì muốn đưa tôi ra ngoài sao?" Tôi hỏi: "Anh sẽ không sợ bị bắt lại sao?"

"Cô quan tâm nhiều như vậy! " Lý Lý Cát nghiêng mặt sang bên, giả bộ làm dáng vẻ không nhịn được: "Tôi muốn làm gì , thì làm như thế đó, này, cô rốt cuộc có đi hay không? !"

Mà hiện tại tôi quan tâm không phải cái này, suy nghĩ một chút, hỏi: "Lý Lý Cát, gần đây trong nhà, không có xảy ra chuyện gì chứ?"

"Kể từ khi cô đi rồi, nhà chúng tôi coi như là tốt nhất thế giới rồi." Lý Lý Cát hừ một tiếng.

Tôi dĩ nhiên biết hắn đang nói láo, nếu là thật tốt như vậy, hắn tại sao phải bỏ mặc nguy hiểm đến tính mạng mà chạy đến đón tôi về?

"Lần trước tôi phát ra tin tức cho Bồi Cổ, anh biết chuyện này không?" Tôi hỏi.

Nghe vậy, ánh mắt Lý Lý Cát hơi không đúng, lúc này tôi cảm thấy được, lập tức hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không hả?"

Lý Lý Cát cũng không giấu giếm nữa: "Tin tức lần đó của cô không chính xác, ba cho rằng cô đã bị Hồng Thiếu Nhu mua chuộc, từ đó hạ lệnh sẽ không quan tâm đến sống chết của cô nữa."

Lý Phong nhìn tôi như thế nào cũng không quan trọng, tôi quan tâm không phải hắn: "Như vậy, Bồi Cổ có tin việc tôi đã phản bội không?"

"Bồi Cổ! Bồi Cổ! Bồi Cổ! Cô nói một câu không đề cập tới đến anh hai sẽ chết sao?" Lý Lý Cát lại tức giận.

Tôi không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi: "Như vậy dì Bích thì sao? Dì tin tưởng sao?"

"Nếu như muốn biết như vậy, vậy thì đi ra ngoài tự mình hỏi đi." Lý Lý Cát là quyết tâm muốn dẫn tôi đi ra ngoài.

Tôi lắc đầu.

Tôi không thể đi.

"Cùng lắm thì, tôi đồng ý với cô, lần này sau khi rời khỏi đây, tôi cũng sẽ không động tới một đầu ngón tay của cô." Lý Lý Cát chấp nhận lời hứa.

Tôi lắc đầu.

Không có lực hấp dẫn, tôi cũng không phải là đánh không thắng hắn.

"Chẳng lẽ cô thật muốn làm người phụ nữ của Hồng Thiếu Nhu?" giọng nói Lý Lý Cát giống như là trước bão táp mây đen.

Tôi lại lắc đầu.

"Ở trên đời này, tôi quan tâm duy nhất, chính là Lý Bồi Cổ và dì Bích. . . . . ." Thật ra thì phía sau dì Bích phải là một số câu, nhưng xét thấy Lý Lý Cát này nhìn chằm chằm tôi ánh mắt như có thể giết người, chỉ có thể bổ sung tiếp: "Còn anh nữa."

Bởi vì ba chữ cuối cùng kia, trang trí đàng hoàng rồi, thế giới hoàn thành, Lý Lý Cát hài lòng.

"Tôi suy nghĩ nhiều về những ngày tháng trước kia." Cùng Lý Lý Cát cãi nhau ầm ĩ trước kia, cùng Lý Bồi Cổ mờ mịt muội muội trước kia, cùng dì Bích tình như mẹ con chị em trước kia.

"Cô có phải muốn nói cho tôi biết cái gì hay không?" Dù là Lý Lý Cát, cũng phát hiện khác thường.

Tôi gật đầu, lại lắc đầu, trong lòng giãy giụa giống như là bị hàng vạn con kiến gặm nuốt.

"Cô khi nào lại trở nên dài dòng như vậy rồi, thời gian không nhiều lắm, nói xong chúng ta liền đi." Lý Lý Cát sốt ruột.

Đúng vậy.


Thời gian không nhiều lắm.

Tôi chỉ có thể mau sớm đưa ra lựa chọn.

"Nói cho Bồi Cổ, nói cho anh ấy biết cẩn thận. . . . . ." Tôi đưa lên toàn bộ dũng khí nói ra lời nói này, nhưng lại thủy chung làm không được.

"Cẩn thận cái gì?" Lý Lý Cát hỏi tới.

Tôi há mồm, lời nói lại kệt ở cổ họng, phun không ra.

"Đến tột cùng cẩn thận cái gì?" Lý Lý Cát nhíu lại lông mày xinh đẹp, nóng nảy rồi.

Tôi lần đầu tiên cảm thấy, mình ở trước mặt Lý Lý Cát luống cuống cùng nhếch nhác như thế—— tôi nói không ra lời, một chữ cũng nói không ra.

Vậy mà có một người giúp tôi nói rồi, theo tiếng vang cực lớn cửa bị đánh vỡ, giọng nói thanh nhã của Hồng Thiếu Nhu vang lên: "Cẩn thận mạng của cậu."

"Đề nghị cậu khoanh tay chịu trói, dưới cửa sổ của căn phòng này đã có người canh chừng rồi, nhảy nữa, cũng chỉ có ăn đạn thôi." Hồng thiếu nhu dùng giọng điệu lịch sự cắt đứt đường lui của Lý Lý Cát.

"Thật ra thì ngay từ lúc đấu anh đã biết anh ta ở bên cửa sổ phải không?" Tôi hỏi.

Hồng Thiếu Nhu cười không đáp, nhưng vẻ mặt đã nói rõ tất cả.

Đúng vậy, hắn cũng biết ngay từ đầu, mới vừa rồi đi ra ngoài đều chỉ là vì an bài người tới bắt sống Lý Lý Cát.

Người đàn ông nham hiểm, còn làm hại tôi chủ động dâng ra đậu hũ để cho hắn ăn, thua thiệt thua thiệt, thiệt thòi lớn rồi ! 

"Lý nhị thiếu tự động đưa tới cửa, cái trò chơi này càng ngày chơi càng vui." Hồng Thiếu Nhu tay phải cầm cái tẩu thuốc được bọc quanh bằng ngọc, bạch ngọc càng phát ra có vẻ giống như không tỳ vết.

"Thả anh ấy đi." Tôi bắt đầu nói điều kiện với hắn: "Nếu như anh tha anh ấy một lần, tôi liền đồng ý làm người phụ nữ của anh."

Lý Lý Cát lập tức ngăn ở trước mặt tôi: "Không được, muốn chết cùng chết, tôi tuyệt đối sẽ không sống một mình! "

Tôi điên囧 rồi, máy lời kịch này, hiển nhiên là một vở kịch máu chó.

Hồng Thiếu Nhu thay đổi thế cục, nói: "Lời này là thật?"

"Tuyệt không nuốt lời." Ánh mắt tôi kiên định.

"Tốt, tôi đồng ý với em." tay Hồng Thiếu Nhu làm ra dấu, các anh mì ăn liền nhanh chóng lùi lại tạo ra một lối đi.

Tôi vội đẩy Lý Lý Cát đi về phía trước, chính mình làm đệm lót phía sao, nhưng ngay khi lướt qua trước mặt Hồng Thiếu Nhu hắn chợt kéo tôi, cũng ôm tôi trong ngực, khóa lại.

Lý Lý Cát ngẩn ra, lúc tỉnh ngộ, vội muốn chạy tới giải cứu tôi, nhưng bất đắc dĩ bị vô số khẩu súng cho chỉa vào ót, không thể động đậy.

Tôi thề, trên mặt tất cả những anh mì ăn liền kia đều ẩn ẩn vẻ mặt muốn trả thù.

Cũng khó trách, thường ngày bị tôi cho đuổi theo giương cung bắn chim to, làm cho nửa chết nửa sống, hiện nay thật vất vả Lý Lý Cát nhà tôi rơi vào trong tay bọn họ, có thể không chỉnh cho đen cái mông sao?

"Đem Lý nhị thiếu dẫn đi, chiêu đãi thật tốt vào." Hồng Thiếu Nhu cố ý đem hai chữ "Chiêu đãi" nói xong chỉ là rất nhẹ, nhưng cho dù ai cũng biết, đó chính là trọng điểm.

Tôi không có cho các anh mì ăn liền cơ hội trả thù, bởi vì khi Hồng Thiếu Nhu vừa dứt lời, tôi liền cầm cổ tay của hắn, nhanh chóng nắm được nơi điểm yếu, dùng hết sức lực giữ chặt lại, kế tiếp chuyển thân thể một cái, đi tới phía sau hắn, trong tay cầm một cái kéo tỉa lông mày, nhắm thẳng vào cổ họng Hồng Thiếu Nhu, trầm giọng uy hiếp: "Thả Lý Lý Cát!"

Hồng Thiếu Nhu không biến sắc chút nào, khóe miệng cười không giảm: "Tôi không cho rằng là em sẽ giết tôi."

Không sai, tôi không dám giết hắn, bởi vì hắn vừa chết, tôi cùng Lý Lý Cát cũng sẽ bị chém thành thịt vụn.

Giết là không dám. Nhưng. . . . . .

Tôi nhanh chóng lén lút đưa tới thắt lưng của hắn trường bào trở xuống này thêu hoa văn hoa lệ phức tạp, đem kéo tỉa lông mày đặt ở quần xi-líp của hắn.

Nụ cười ở trên mặt tôi, nở rộ: "Người nào còn dám tới đây, tôi liền để cho ba món quan trọng của ông chủ các anh tiếp xúc với không khí! "

Lời này vừa nói ra, mọi người phản ứng không đồng nhất.

Hồng Thiếu Nhu là trầm mặc như nước.

Lý Lý Cát nhìn tôi, là vẻ mặt kính nể.

Mà một loạt các anh mì ăn liền, cảm xúc trung thánh như nhau đều tức giận, có là bất đắc dĩ không cách nào trả thù tôi được, còn có . . . . . . Nhìn đáy quần Hồng Thiếu Nhu, trong mắt là khó nén mong đợi cùng khát vọng.

(1) Huyết Tích Tử: là một loại vũ khí thời nhà Thanh, có hình dáng giống đôi mắt nên khí nó tấn công máu sẽ nhuốm đầy vũ khí, nên chị Hoan tưởng tượng mắt anh Lý Lý Cát giống như thế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui