Không Thịt Không Vui

Ngày thứ hai, toàn bộ tất cả anh trai mì ăn liền trên dưới nhà họ Hồng ai cũng đang thảo luận một vấn đề: tại sao Hồng thiếu lại vứt bỏ cái tẩu thuốc quý giá mà hắn yêu thích đã nhiều năm.

Tôi cũng không hiểu được cái hành vi này của hắn.

Bởi vì nhìn từ góc độ tình cảm, dù sao cái tẩu thuốc kia cũng là kẻ đã lấy đi lần đầu tiên của hắn.

Một đêm vợ chồng trăm năm tình nghĩa, dì giúp việc ở nhà họ Lý đến bây giờ vẫn giữ cái cây đấm bóp bị hư hại nặng nề do đã sử dụng nhiều nam, mà Hồng Thiếu Nhu làm sao lại nhẫn tâm như vậy đây?

Giải thích duy nhất là, người kia hoàn toàn không còn tấm thân xử nam.

Giữa trưa ngày thứ hai, Hồng Thiếu Nhu không có ra ngoài, hai chúng tôi ăn trưa cùng nhau.

Bàn ăn là một cái bàn bằng gỗ lê giữa bàn có một tắm gỗ tròn xoay, là cao giá thu mua tới cổ đổng, nhưng Hồng thiếu nhu mua được nhưng cũng không là vì cất giấu, mà là thực dụng.

Tôi chỉ có thể nói, đầu óc người có tiền và người bình thường, quả thật là không giống nhau.

Tôi xuống lầu thì đã thấy hắn ngồi bân cạnh bàn rồi.

Tôi chủ động lên tiếng, cho hắn một nụ cười mê hoặc mang theo đùa giỡn, rồi nói: "Nơi đó, còn đau không?"


Giọng nói đầy vẻ tự đắc kiêu ngạo, giống như một tên thiếu gia có tiền chiếm đoạt được lần đầu tiên của một hoa khôi bán nghệ không bán thân.

Hồng thiếu nhu tặng cho tôi một nụ cười nhìn không ra tâm tình của hắn, cũng phối hợp nói: "Cám ơn đã xuống tay lưu tình."

Quan tâm anh đang châm chọc hay mỉa mai, số nợ này tôi đầu ghi lại: "Phải, phải, dù sao, tôi thấy nơi đó sau này anh còn sữ dụng nhiều, cũng không phải chỉ một lần duy nhất , nơi đó nếu chơi tàn rồi, về sau sẽ còn việc gì vui nữa phải không?"

Hồng Thiếu Nhu nhìn tôi, cười chớp chớp mắt che giấu đi suy nghĩ nào đó.

Hắn sử dụng cái nét mặt này nhìn tôi như đã cho tôi thấy hai ba phần trình độ, sau đó, vỗ tay, ý bảo người làm mang thức ăn lên.

Tôi nâng lấy vũ khí tác chiến—— đôi đũa gỗ đen khảm bạc(1), chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến.

Món ăn rất nhanh đã bưng lên, có Gà, vịt, ngỗng, cá, tôm, chân giò hun khói. . . . . .

Một bàn, tràn đầy, tất cả đều là thịt.

Nhìn thấy sắc màu diễm lệ, quyến rũ hấp dẫn.

Trước một bàn toàn thịt này, tôi không hề giữ lại dáng vẻ thục nữ .

Vì vậy, tôi một tên cao to đói khát vươn ra đôi tay thô to về phía một thiếu nữ xinh đẹp đơn thuần, đem đôi đũa tàn bạo hướng tới cái bàn đầy thịt.

Đáng tiếc, một người ngây thơ thiện lương không hiểu việc đời như tôi, lại bị lừa gạt.

Sau khi thưởng thức theo thứ tự hết một lượt, tôi phát hiện, những thứ này đều là đồ ăn chay.

Gà này, vịt này, ngỗng này, cá này, tôm này, chân giò hun khói này. . . . . .

Đều được thay thế bằng các loại thức ăn độc ác khác.

Để đũa xuống, tôi híp mắt nhìn về phía khóe miệng chứa đựng nụ cười trầm tĩnh của Hồng Thiếu Nhu, từng chữ từng câu mà nói: "Tôi muốn ăn thịt."

"Đây chính là thịt." Hắn nói.


"Không được sỉ nhục thịt." Tôi vô cùng nghiêm túc .

Hắn có thể sỉ nhục tôi, hay sỉ nhục thế giới, cụng có thể sỉ nhục vũ trụ, nhưng không thể sỉ nhục thịt một thứ có địa vị cao nhất ở trong lòng tôi.

"Từ hôm nay trở đi, ở nhà họ Hồng, sẽ không bao giờ xuất hiện thịt chân chínhnữa. Về phần nguyên nhân, tôi nghĩ em là người hiểu rõ nhất." Hồng thiếu nhu đem đôi đũa gắp một miếng thịt hun khói bỏ vào miệng, đôi môi mỏng, như đao.

Ẩn dấu, không thây đổi sắc mặt.

Quả nhiên là gian thương, chỉ là hành động một ngày, đã nắm được bảy phần của tôi.

"Anh là đang ngược đãi tôi." Tôi lên án.

"So với việc em làm vào tối hôm qua, hành vi này của tôi tựa như việc làm của thiên sứ." Chiếc cầm nhọn của Hồng Thiếu Nhu theo câu nói của hắn mà lên xuống, làm cho tôi phát sinh ý nghĩ muốn lấy tay bẻ gẫy nó.

"Nếu như mà tôi muốn lại được ăn thịt, thì cần phải làm gì?" Tôi lấy lại bình tĩnh hỏi.

"Em cần phải hiểu ra được, tôi là chủ nhân của em." Hắn nói.

"Được." Tôi sảng khoái mà đồng ý.

Rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn, đặt mông ngồi ở trên đùi hắn, như một động vật mềm mại không xương ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng đặt câu hỏi: "Anh muốn tôi làm như vậy sao?"


"Tốt." Hắn tán thưởng.

"Như vậy, như vậy chứ?" Ta đem môi lại gần vánh tai hắn bắt thổi hơi vào bên trong.

"Không tệ." Hắn tiếp tục tán thưởng, giống như là đang huấn luyện một con cún con.

"Cái này, sẽ làm anh thích hơn." Tôi đưa ra cái lưỡi mềm mại, di chuyển theo vành tai hắn.

"Đúng vậy." Hồng Thiếu Nhu nhắm hai mắt lại.

Tôi đang đợi chính là giờ phúc này, một giây kế tiếp, tôi há to miệng, hung hăng, cố hết sức, vô cùng chính xác, cắn lên lỗ tai của hắn.

Tôi quên kể cho Hồng Thiếu Nhu, lúc ở nhà họ Lý cũng có một đầu bếp làm ra việc này giống hắn, kết quả thiếu chút nữa bị tôi cắn mốt một khối thịt ở trên mông.

Đến nay, ở trên mông của hắn vẫn còn lưu lại đấu răng hình trăng lưỡi liềm của tôi.

Cũng giống như thế, từ hôm nay trở đi, bên phía tai phải của Hồng Thiếu Nhu cũng sẽ có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.

(1)Đũa gỗ màu đen khảm bạc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui