Không Thị Tẩm? Chém!

Ta quỳ gối trước bài vị
của người, khóc đào tim lấy gan, trời đất tối tăm, trời trăng không sáng, khóc đến
cổ họng phát nghẹn, hai mắt sưng đỏ, nước mắt mới dần dần cạn.

Đồng bá đương nhiên hoan nghênh ta về nhà, hắn run râu ria tuyết trắng, lão lệ
vẩn đục từ trên khe mặt thật sâu quanh co xuống, đè cổ họng khuyên ta: “Nếu
tiểu lang trở lại, liền thắp nén hương cho lão gia. Ba năm không có về nhà,
Đồng bá cho là... Cho là cậu đã sớm đi...”

Ta nhận lấy nhang Phượng Triêu Văn đốt, cắm vào lư hương, quỳ xuống muốn khấu
đầu, mới phát hiện bên cạnh còn quỳ một người, Đồng bá đã tiến lên đỡ hắn: “Bệ
hạ, thế này vạn vạn không được! Có thể tìm tiểu lang trở về, lão gia dưới suối
vàng chết cũng nhắm mắt, sao còn muốn bệ hạ phải quỳ?”

Phượng Triêu Văn đẩy Đồng bá ra, nói: “Lão tướng quân tự nhiên phải nhận!” Theo
sát ta dập đầu trước bài vị phụ thân.

Sau đó Đồng bá giấu Phượng Triêu Văn len lén hỏi ta: “Tiểu lang... Cậu và bệ hạ
đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Đồng bá vẫn chưa đổi được cách gọi trước
đây.

Ta đã khóc một hồi, trong lòng tựa như thoải mái không ít, ngồi ở trong sân
ngày xưa, thấy hoa và cây cảnh sum suê, những thứ cỏ cây này cũng tươi tốt hơn
rất nhiều so với lúc trước. Nghĩ đến cảnh vật còn tựa như trước đây mà người đã
không có ở đây, nghiêng đầu lau đi nước mắt đang từ từ chảy ra ngoài khóe mắt,
mắt sưng hướng Đồng bá làm một bộ dạng xấu xí: “Đồng bá nhìn con cùng với bệ hạ
là chuyện gì xảy ra?”

Đồng bá sờ sờ đầu của ta, hơn ba năm không gặp, tóc và râu ria của ông đã trắng
phao, đã vô cùng già nua, nhưng bàn tay kia vẫn ấm áp: “Ta thấy bệ hạ cực kỳ
thương tiểu lang... Nhưng, khi còn sống lão gia không thích nhất là cậu vào
cung làm bạn với hoàng đế...” Đồng bá cũng quay đầu đi lau nước mắt: “Thật là
già rồi, không nên nói lão gia ở trước mặt cậu!”

Ta ngửa mặt lên, từ ba năm trước đây sau khi cha mất, lần đầu tiên trong lòng
không có chút áy náy xấu hổ nào nhìn thẳng Đồng bá: “Ba năm trước đây, Đồng bá
có phải giận con hay không? Tức con hại chết...”


Ta rốt cuộc vẫn nói không được nữa.

Bàn tay Đồng bá nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu ta, ngón tay thô ráp từng chút một
chậm rãi lau nước mắt chảy ra ở khoé mắt ta: “Lão gia thương cậu như châu như
báu, chỉ biết hận Yến gia tiểu tử không biết bảo bối, nơi nào lại thật trách
cậu? Lão gia chẳng qua là không yên lòng cậu thôi! Lúc ấy cục diện chính trị
trong triều không yên, động liền có sóng lớn ngập trời, một tiểu cô nương, nơi
nào hiểu được những chuyện dơ bẩn lục đục như vậy?”

Ta run rẩy thanh âm muốn xác nhận lần nữa: “Cha thật không trách con sao?”

Đồng bá cụt một tay kéo ta, mặc nước mắt của ta trôi trước vạt áo của hắn: “Đứa
ngốc, từ xưa cha mẹ si mê, con gái dù không đúng, cha mẹ cũng không nhẫn tâm
quở trách. Huống chi lão gia chỉ là uống một ly trà chúc quan trình lên ở Binh
bộ, lúc ấy liền ngã bệnh, chúc quan kia là người của Thái hậu, lão gia làm sao
còn có thể không hiểu?”

Hơi thở của ta đều là mùi quen thuộc trên người Đồng bá, giống như thời điểm
còn nhỏ cha ta bận rộn, ta liền thích kề cận Đồng bá, nương nhờ trong ngực ông
mà ngủ, ông giống như cha ta xem ta lớn lên. Bôn ba thiên sơn vạn thủy, thu mát
đông hàn, đời người nóng lạnh, ta rốt cục trở về nhà, lẳng lặng nằm ở trong
ngực của ông rơi lệ.

Thật may là, ông vẫn còn ở nơi này.

Đồng bá nói: “Hoàng đế là một người hồ đồ, bên ngoài cũng có lời đồn đãi, hắn
là cung nữ trong cung Thái hậu sinh, chẳng qua là Thái hậu diễn mượn bụng ký mà
thôi, chuyện này không biết thật giả. Nhưng Thái hậu từ khi tiên đế qua đời
liền muốn thâu tóm quyền lực, buông rèm chấp chính, làm theo Lã hậu, đáng tiếc
có hai người Yến Dục và lão gia đứng sừng sững trên triều đình, bà ta tự nhiên
là muốn kéo một giết một. Lão gia ngay thẳng, Yến Dục khéo đưa đẩy, nâng lão
gia cao một chút, khi ngã tất nhiên cũng càng nặng một chút! Tiện phụ này!”
Giọng nói dần dần dữ tợn, ta cảm giác được oán khí trong lồng ngực của lão nhân
khô gầy đang ôm ta, ngay cả trong lòng cũng thấy nặng nề.


Đồng bá còn nói: “Đáng tiếc bà ta tính hết thiên hạ, lúc đại Trần mất nước, bà
ta bị Yến Dục bắt, hiến cho tân hoàng Đại Tề, không bao lâu chết ở trong thiên
lao. Yến Dục khéo đưa đẩy một đời, nhưng bởi vì việc này, trong lúc không phòng
bị lại bị di thần Đại Trần đâm chết, chết cũng không thể diện như lão gia.”

Tin tức này đối với ta mà nói là lần đầu tiên nghe được, không nghĩ tới cha con
Yến thị đầu hàng Đại Tề, cuối cùng Yến bá bá rơi vào kết cục này, loạn thế anh
hào, trong lòng cuối cùng có chút rầu rĩ.

Đồng bá khẽ cười một tiếng: “Nói, vị Duệ vương gia tiền triều kia lại là nhân
vật thức thời, Đại Tề đánh tới, hắn đầu hàng Đại Tề, còn hiến con gái của mình
cho hoàng đế Đại Tề, lúc ấy hoàng đế liền nhét cho thái tử điện hạ. Hắn lại bảo
vệ vinh hoa phú quý, được tước vị Tiêu Dao hầu.”

Ta cũng khẽ cười một tiếng theo, từ trong ngực Đồng bá rút thân ra, kéo tay của
ông khẽ cười một tiếng: “Ở trong cung con từng gặp qua vị Ngọc phi nương nương
này...”

Đồng bá lập tức lo lắng: “Nàng có làm khó dễ cậu không? Hậu cung tranh thủ tình
cảm từ trước không yên, này có thể tốt chỗ nào? Nếu không Đồng bá cầu xin bệ hạ
thả cậu ra cung?”

Ta an ủi ông: “Ta vẫn ở tại Trọng Hoa điện với bệ hạ, nàng không vào được.”

Đồng bá gật đầu một cái, “Ừ”, lại chợt khàn giọng sợ hãi kêu một tiếng, giống
như hết sức kinh sợ: “Cậu và bệ hạ ở tại Trọng Hoa điện?”

“Đúng vậy a.”

“Thiên điện?”

“Chính điện a.”

Đồng bá thật là kỳ quái, ánh mắt nhìn ta vừa mừng rỡ vừa lo lắng.


“Đám nương nương trong cung... Có chung đụng được hay không?”

Ta suy nghĩ, cho ra một cái kết luận: “Vẫn tốt. Những nương nương kia ở trong
cung của mình, lần trước Đức Phi xông tới một lần, sau lại liền bị cấm chỉ đến
gần Trọng Hoa điện.”

Đồng bá nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt càng phát ra cổ quái, bộ dáng khó có thể nhe
răng: “Vốn là... Vốn là lời này ta cũng không nên hỏi, nhưng lão gia lại không
có ở đây... Bất quá coi như lão gia ở đây lời nói ước chừng cũng hỏi không ra
miệng... Tin đồn bên ngoài, bệ hạ hắn có bệnh không tiện nói ra... Phi tần trong
cung... Hắn có thể có đối với cậu...”

Ta suy nghĩ một hồi lâu mới ra Đồng bá hỏi gì, nhìn chằm chằm ông nói không ra
lời. Đồng bá ước chừng cũng vô cùng ngượng ngùng, ánh mắt khẽ né tránh, lại
ngẩng cổ lên: “Phu nhân lão gia đều không ở, trong phủ chỉ có một mình lão coi
chừng, chuyện này dĩ nhiên là chỉ có lão để tâm!”

Mặt của ta dần dần nóng, giống như muốn châm lửa, dưới ánh mắt lấp lánh của ông
cuối cùng bại trận, cúi đầu nói thầm: “Hắn... Hắn nói để cho ta sinh một đứa
nhỏ cho hắn... Muốn lập ta làm hậu...” Ngang nhiên nâng đầu lên, đại nghĩa lẫm
nhiên: “Ta dĩ nhiên không đáp ứng! Loại hành động phản quốc này dĩ nhiên là...
Dĩ nhiên là không được!”

Khoé miệng Đồng bá càng ngày càng cong, nụ cười càng ngày càng đậm nhìn chăm
chú, ta vội đứng lên, “Con đi xem phòng của cha một chút...” Sải bước được hai
ba bước, sau lưng đã truyền đến tiếng cười sảng khoái của Đồng bá: “Tiểu lang,
thật ra thì thỉnh thoảng phản quốc một lần cũng không sao!”

Bước chân của ta hơi chậm lại, chạy trối chết trong tiếng cười lớn của ông.

Đồng bá... Cũng quá không có tinh thần yêu nước!!

Phượng Triêu Văn đi dạo tại hậu viện, thấy bước chân ta vội vã, cất giọng liền
gọi: “Tiểu Dật, sao mặt đỏ như vậy?”

Ta nhớ lại những lời của Đồng bá, nhất thời vừa xấu hổ lại quẫn, trừng hắn một
cái, “Đều do ngươi!” Quay đầu liền vọt vào trong phòng mình, đóng sầm cửa lại,
lúc này mới nhớ tới lúc cha mất, gian phòng này sớm bị cấm vệ quân ngay cả gạch
cũng nạy lên, hận không thể lập tức đi ra ngoài. Suy nghĩ một chút người kia
còn đứng ngoài cửa, chỉ đành phải bất đắc dĩ quay đầu.


Vừa nhìn dưới nhất thời kinh hãi.

Gian phòng chỉnh tề sạch sẽ, giống như vô số lần ta về nhà trước kia, tất cả
gia cụ đều ở tại chỗ, gạch cũng sắp xếp thật chỉnh tề, ngay cả rèm cũng là mới,
màu xanh biếc ta thích.

Ta ngơ ngác nhìn gian phòng của mình, cảm giác mình đi nhầm địa phương.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm đập cửa, ta hoảng hốt mở cửa, Phượng Triêu Văn
lưng bóng mà đứng, ngũ quan sâu thẳm, tuấn mỹ tuyệt luân, giống như đạp ánh mặt
trời từng bước một bước vào phòng ta.

Lòng ta chợt nhảy lên, tình hình bây giờ thật quái dị.

“Này... Gian phòng này...” Suy nghĩ một chút trong phủ vẫn là Đồng bá coi
chừng, tất nhiên là do ông từng chút khôi phục diện mạo trước đây, trong lòng
ta lại lặng lẽ chua xót, nhưng rốt cuộc là cao hứng.

Không ngờ tới Phượng Triêu Văn gật đầu một cái: “Đồng bá nói cho ngươi biết? Ta
chỉ là tìm người tới tu sửa phủ này một phen, cũng không phải là ta tự mình
động thủ, ngươi không cần lộ ra bộ dáng nước mắt lưng tròng, cười một cái cho trẫm
xem?”

Ta nhìn hắn chằm chằm, nói không ra lời, lướt qua hắn chạy đến phòng của cha.

Khi đẩy cửa ra, mặc dù đã có chuẩn bị tâm tư, nhưng đối mặt với gian phòng
chỉnh tề, phong cách và diện mạo trước đây một chút cũng chưa từng thay đổi,
những cơn ác mộng kia đang lặng lẽ đi xa, trong lòng khó tránh khỏi chua xót,
nhưng quay đầu, hướng về thanh niên cao lớn tuấn mỹ theo sát tới phía dưới bậc
thang, trong mắt ta đã rưng rưng, cười nhạo: “Bệ hạ, muốn xem thảo dân cười một
cái là phải thu bạc! Người trả được không?”

Hắn lục nhiều lần trên người, vô cùng thất bại.

Ta lấy ra túi tiền phình to từ bên hông giơ giơ lên: “Ta đã biết, bệ hạ chỉ có
danh tiếng tốt, nhưng thật ra là người nghèo rớt mồng tơi!”

Ngửa đầu nhìn, ánh mặt trời thế gian thật rực rỡ, mà nụ cười của ta sợ rằng so
với nắng gắt còn mạnh hơn, đã lâu không thoải mái tự do rơi nước mắt, sung
sướng buồn vui, mưa gió thế gian, những lúc đó có người làm bạn, chẳng phải một
loại phúc khí sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui