“Tiền Duy, chiêu của em quả là linh nghiệm!” Từ sáng sớm, Mạc Đào đã không chờ được mà nhắn ngay một tin mừng cho cô, “Cuối tuần vừa rồi anh mời chị gái hàng xóm đi xem phim kinh dị, ban đầu cô ấy ra vẻ tiền bối kiêu ngạo trước mặt anh, cuối cùng phim vừa chiếu được một phút đã bị đánh về nguyên hình, suýt chút nữa nhào vào lòng anh khóc thét lên. Sau đó anh đã mua cho cô ấy một chiếc vòng tay theo gợi ý hôm qua của em, sau khi biết chuyện mặc dù ngoài miệng cô ấy nói anh xài tiền bậy bạ, nhưng trông cô ấy rất vui vẻ, còn đeo lên tay luôn!”
“Tiền Duy em mà đã ra tay, thì sao mà bại được, ha ha ha ha ha, em đã nói anh cứ tin em đi, nhất định anh sẽ theo đuổi được chị gái hàng xóm mà.”
Cuối tuần trước khi hẹn hò với Lục Tuân về, cô đã nhận được sự cầu cứu của Mạc Đào, hôm ấy là ngày đầu tiên anh và chị gái hàng xóm chính thức hẹn hò, Mạc Đào muốn tặng cô ấy một món quà, Tiền Duy cũng mau chóng đề xuất anh nên tặng vòng tay, không phải sao, vừa rồi đã nhận được tin mừng từ anh.
Trong lòng Tiền Duy vui mừng khấp khởi, cũng tương tự thế, bên phía Mạc Đào có tác dụng, thì bên Lục Tuân tuyệt đối sẽ không có vấn đề.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, đương lúc Tiền Duy dương dương đắc ý về khả năng quân sự của mình, Lục Tuân chợt tìm đến cô.
“Vòng tay cậu ấy không nhận.”
“Hả? ? ?”
“Vì cậu ấy bảo vòng tay đắt quá, cậu ấy không thể nhận một món quà đắt tiền như vậy.”
Tiền Duy chẳng hiểu gì cả: “Không thể nào .” Chuyện kiếp trước cô còn nhớ rất rõ ràng, khi Mạc Tử Tâm chưa chấp nhận lời hẹn hò của Tiền Xuyên, thằng nhóc này đã hào phóng mua tặng cô nàng một hộp đồ trang điểm hơn ba ngàn tệ, cũng chẳng thấy Mạc Tử Tâm lấy lý do “quá đắt ” để từ chối mà? ? ? Sao đến lượt Lục Tuân lại từ chối một chiếc vòng còn chưa đến hai ngàn tệ? ? ?
“Tóm lại là cô ấy không nhận.” Lục Tuân mím môi, vẻ mặt không vui.
Sau chuyện hẹn hò xem phim, thì tặng quà cũng Waterloo [1] nữa, Tiền Duy chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng anh… Đây quả thực là “Ta trao tâm cho trăng sáng, cớ sao trăng lại chiếu xuống mương” [2] mà!
[1] Waterloo là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Thất bại ở trận đánh này đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị Hoàng đế Pháp của Napoléon và Vương triều Một trăm ngày của ông.
[2] Minh nguyệt chiếu câu cừ [明月照沟渠] được trích từ câu thơ “Ngã bổn tương tâm hướng minh nguyệt, nề hà minh nguyệt chiếu câu cừ” [我本将心向明月, 奈何明月照沟渠] dịch nghĩa ta đem tâm hướng về trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu xuống mương, ý nói tâm tình trao đi mà không được hồi đáp.
“Cho cậu.”
Tiền Duy còn đang tiếc hận hộ Lục Tuân, thì anh bỗng lên tiếng rồi vươn một chiếc hộp nhỏ về phía mình, Tiền Duy vô ý thức nhận lấy, cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện đây là chiếc vòng tay cuối tuần vừa rồi mình và Lục Tuân đã đi mua.
Mặc dù quả thực cô cũng rất thích chiếc vòng tay này, nhưng nếu cứ nhận như thế, có vẻ như không ổn lắm.
“Thứ này đắt quá, tôi không thể nhận được!” Tiền Duy thành khẩn nói, “Tôi cũng có lòng tự trọng mà, vô công bất thụ lộc!”
Lục Tuân nghe xong liền cười ha ha : “Vậy khi cậu bảo tôi cho cậu nhìn bài ké trong kỳ thi thì lòng tự trọng của cậu lúc ấy đi đâu rồi?”
“…”
“Dù sao cũng cho cậu đấy, cậu không thích thì cứ vứt đi.” Lục Tuân nói xong thì đút hai tay vào túi quần, ra vẻ “Một khi đã tặng sẽ không nhận lại” sau đó cứ thế mà bỏ đi .
Tiền Duy nhìn chiếc vòng trên tay lại ngẩng lên nhìn theo bóng lưng Lục Tuân, quả thực trợn mắt há mồm.
Lục Tuân ơi Lục Tuân, lúc Mạc Tử Tâm từ chối, sao cậu không cương quyết đến cùng như bây giờ? Không chừng Mạc Tử Tâm người ta cũng chỉ ra vẻ từ chối thôi, nếu cậu kiên trì thêm chút nữa, không chừng người ta đã nhận rồi! Mà nếu như người ta không nhận, cậu cứ tỏ vẻ “nếu cậu không nhận tôi sẽ vứt đi” , thì có ai dám từ chối nữa không ?!
Trong lòng Tiền Duy chỉ muốn gào thét, Lục Tuân ơi, cậu hoàn toàn có thể thể hiện được một phần mười vẻ bá đạo trước mặt Mạc Tử Tâm, thì cũng không đến nỗi tặng quà cũng gặp Waterloo đâu. Chẳng lẽ đối với tôi thì có thể dùng cường quyền ác bá để áp đặt, nhưng lại chẳng dám hung dữ với Mạc Tử Tâm à? ! Tiền Duy nghĩ thầm, đúng là đồ đáng ghét!
***
Chắc hẳn trận đầu ra quân đã thất bại nên Lục Tuân cuối cùng đã bắt đầu hoảng hốt , hai ba ngày hôm nay Tiền Duy phát hiện, số lần anh hẹn mình thương lượng chiến thuật lại càng ngày càng nhiều hơn.
Khi cô đang cùng Mạc Đào ngồi trong quán café thương lượng cách theo đuổi chị gái hàng xóm của Mạc Đào, thì lại bị Lục Tuân gọi tới làm phiền.
“Chúng ta gặp nhau sau một tiếng nữa được không? Hiện giờ tôi đang có chút việc.”
Lần này Lục Tuân có vẻ khá hiểu chuyện, anh đáp ngắn gọn: “Ừm, được.”
Tiền Duy đang chuẩn bị tắt điện thoại, thì đúng lúc nhân viên phục vụ trong quán đi tới bàn cô và Mạc Đào: “Hai vị muốn gọi đồ gì ạ?”
“Cho tôi một tách Latte nóng.” Mạc Đào nhìn Tiền Duy, “Em muốn uống gì?”
“Em à? Cũng cho một Latte nóng đi.” Tiền Duy nói xong, liền nói tạm biệt Lục Tuân rồi chuẩn bị tắt điện thoại.
“Chờ chút.” Kết quả là Lục Tuân ở đầu dây bên kia ngăn cô lại, “Tôi muốn gặp cậu ngay bây giờ.”
Tiền Duy: ? ? ?
“Tôi nghĩ rồi tôi muốn gặp cậu một phút cũng không chờ được.” Lục Tuân ho khan một tiếng, giọng có vẻ hơi mất tự nhiên, “Tôi muốn thương lượng kế hoạch với cậu ngay bây giờ, tôi sợ càng để lâu sẽ càng nhiều biến số, nói không chừng Mạc Tử Tâm bị người khác cướp mất.” Có vẻ trong lòng anh khá vội, sợ Tiền Duy không đồng ý, anh còn nói thêm, “Hơn nữa hôm nọ cậu còn nói, nếu như cậu đang hẹn hò, thì việc của tôi cũng được đặt lên hàng đầu mà.”
“Không có gì không có gì!!” Cậu là sếp tương lai, đương nhiên cậu nói gì cũng đúng!
Tiền Duy không nói hai lời, chào tạm biệt Mạc Đào rồi mau chóng cúp điện thoại chạy tới nơi đã hẹn với Lục Tuân.
Ngẫm lại một người vốn kiên định bình tĩnh như Lục Tân, vậy mà cũng sẽ sợ Mạc Tử Tâm bị người ta cướp mất, khẩn trương đến mức một phút cũng không muốn chờ, Tiền Duy thầm nghĩ, ha ha, hóa ra cậu cũng có ngày hôm nay! Thật sự là thời thế thế thời mà, Mạc Tử Tâm chính là người ông trời phái tới trừng phạt cậu đấy!
***
Tiền Duy và Lục Tuân hẹn nhau ở một tiệm cơm Tây gần trường, chắc hẳn vì đã trải qua một vài đả kích, nên cô luôn cảm thấy, gần đây Lục Tuân giống người bình thường hơn hẳn, chí ít anh còn biết nịnh bợ vị quân sư quạt mo là cô đây. Hôm nay Lục Tuân chọn nhà hàng cơm tây này cũng không phải vì cô thích ăn mấy đồ ăn nhanh kiểu tây, mà là vì nhà hàng Tây này đã mở từ rất lâu và khá nổi tiếng, từ cách bài trí trong tiệm, là có thể thấy đẳng cấp của tiệm này. Tiền Duy vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này.
Bình thường anh luôn ỷ vào mình có nhan sắc trời sinh mà chẳng thèm để ý đến cách ăn mặc, nhưng gần đây khi bắt đầu theo đuổi Mạc Tử Tâm, anh lại khá chú ý đến nó, hôm nay anh không mặc những bộ quần áo đơn giản ở nhà mà ăn mặc người lớn hơn, nhưng cũng không đến mức quá lố.
Thiếu niên mười chín tuổi, cho dù không đẹp trai cho lắm, nhưng khi đã khoác trên mình bộ âu phục, cũng sẽ khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, chứ đừng nói chi tới một người có gương mặt đẹp trai ngời ngời như Lục Tuân.
Tiền Duy nói thật lòng: “Lục Tuân này, giờ tôi mới biết tình yêu quả thực khiến con người ta mở mang đầu óc đấy, cậu nhìn cậu mà xem, cậu mặc bộ âu phục này ngời ngời khí chất, nếu cứ mặc thế này lượn qua lượn lại trước mặt Mạc Tử Tâm thì cậu ấy sẽ chú ý đến cậu nhiều hơn, đúng là có lực sát thương rất lớn đấy.”
Điều khiến người ta càng bất ngờ là Lục Tuân có vẻ hơi xấu hổ, anh che miệng ho khan một cái, sau đó chuyển hướng ánh mắt: “Thật à ?.”
Tên nhóc Lục Tuân này còn biết xấu hổ sao, Tiền Duy nghĩ thầm quả đúng là hiếm có, giây phút này Lục Tuân mới đúng là chàng thiếu niên mười chín tuổi ngây ngô, Tiền Duy không nhịn được lại muốn đùa ác.
“Ừm, cảnh đẹp ý vui, trông cũng ngon mắt.” Cô gật đầu một cái chắc nịch, sau đó thì chống cằm thoải mái mà nhìn chằm chằm vào Lục Tuân.
Bị người ta nhìn chằm chằm như thế vốn là chuyện rất bình thường với một người được hàng tá nữ sinh vây quanh như Lục Tuân. Mặc dù mặt ngoài anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vành tai đỏ ửng nhanh như tốc độ ánh sáng kia đã tiết lộ cảm xúc thực của anh.
Như bị quỷ thần xui khiến Tiền Duy bỗng cảm thấy, giờ phút này trông Lục Tuân có vẻ khá đáng yêu…
Ha ha, thứ tình yêu bốc mùi chua thối ấy lại có thể khiến Lục Tuân thay đổi cơ đấy!
***
Hôm nay Lục Tuân có vẻ mang tâm sự trong lòng, anh không nói nhiều lắm, cho đến khi đồ ăn được mang lên, thì anh mới hờ hững mở miệng.
“Ngoại trừ việc tiếp xúc nhiều hơn để gia tăng cơ hội gặp mặt, dần dần thay đổi để bước vào cuộc sống của cô ấy một cách tự nhiên, đợi đến khi đối phương bắt đầu có ấn tượng với tôi, thì đó có phải thời cơ thích hợp để tôi thổ lộ không?”
“Không! ! Đương nhiên là không được! !”
Lục Tuân hơi ngạc nhiên: “Vì sao? Chẳng phải suốt ngày cậu nói tôi phải chủ động tấn công đấy à?”
Tiền Duy đặt dao và nĩa xuống, giọng nói đầy thấm thía: “Lục Tuân, thế thì cậu không hiểu rồi, chủ động tấn công không phải chủ động thổ lộ! Cậu đừng xem thường tình yêu nhé, yêu đương cũng như một ván cờ, thậm chí nó còn liên quan tới marketing học, cậu muốn khiến cho một người thích cậu, không phải cũng như đang chào bán bản thân mình cho cô ấy sao? Vậy thì cũng như trong kinh doanh, cậu cũng phải cho người ta hiểu được tính năng sự nổi trội, ưu thế trong các sản phẩm của cậu, cậu nói xem nếu cậu chủ động xông tới, nói với người ta ‘Mua tôi mua tôi đi’, ‘Tôi muốn bạn mua tôi’, thì cậu nghĩ người ta có mua cậu không?”
“…”
“Nếu có được một thứ quá đơn giản, người ta sẽ không trân trọng nó, lời này quả chẳng sai tí nào, sản phẩm thực sự tốt thì người ta có cần chào hàng ngoài đường suốt ngày thế không? Tất nhiên là không! Sự xuất sắc của một sản phẩm là dần dần được người ta đón nhận vào cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, tình yêu cũng như vậy.” Tiền Duy nói năng đầy lý lẽ, “Nếu dễ dàng có được tình yêu thì bất luận nam hay nữ, cũng sẽ không biết quý trọng nó, cậu nhất định phải để Mạc Tử Tâm cảm thấy, cậu là một người đặc biệt, để cô ấy chủ động tấn công cậu , chứ không phải vì cô ấy quá xuất sắc nên cậu mới muốn theo đuổi cô ấy.”
Lục Tuân im lặng.
Tiền Duy vỗ vai anh, giọng khích lệ: “Đừng nóng vội, tôi cũng có nghiên cứu chút về phụ nữ, cậu cứ nghe tôi. Tôi nói ‘Chủ động’ ở đây chính là kế sách, cậu phải chủ động thể hiện sự quyến rũ của bản thân, để Mạc Tử Tâm chú ý tới cậu trước, từ đó phát hiện ra ưu điểm của cậu, rồi khiến cô ấy dần quen với sự xuất hiện của cậu bên cạnh, đợi đến khi cô ấy nhận ra mình đã ỷ lại vào cậu, thì cậu sẽ rút lui, ví dụ như mượn cớ biến mất hai ngày. Trong hai ngày ấy cậu không được chủ động liên lạc, phải để cô ấy tự nhận ra, hóa ra đối với cô ấy không phải cậu thì không được, cậu không có bên cạnh thì cô ấy sẽ cảm thấy buồn bã, lúc ấy khi cậu xuất hiện, thì hai người tự khắc sẽ thành đôi thôi!”
Lục Tuân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn chằm chằm vào Tiền Duy một lát, sau đó mới mở miệng nói: “Con gái các cậu đều phức tạp thế sao?” Giọng anh có vẻ không tán đồng ý kiến của Tiền Duy cho lắm.
“Con gái tới từ sao hỏa, con trai tới từ sao kim, câu này cậu đã từng nghe chưa? Tư duy của con trai và con gái hoàn toàn khác nhau, cứ lấy tôi ra làm ví dụ đi, con người tôi có tâm lý rất lạ, nếu nam sinh nào thích tôi mà để tôi biết, tôi sẽ không thích cậu chàng đó.” Tiền Duy uống một ngụm nước chanh, “Tôi biết trong lòng cậu luôn cảm thấy yêu đương là phải chân thành, phải làm mọi thứ để đối phương biết được tâm ý của mình, nhưng hiện thực nhiều khi không phải như vậy, cậu có một trái tim thật lòng, nhưng nếu cậu không ngại ngần lôi trái tim đẫm máu ấy tới trước mặt đối phương, thì người ta sẽ cảm thấy kinh sợ, chứ không phải cảm động.”
Lần này Lục Tuân có vẻ như đã bị thuyết phục, anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, không phản bác lại nữa, chỉ hỏi một cậu: “Người khác thích cậu, thì cậu không thích người ta à, vì sao chứ?”
Tiền Duy xoa cằm: “Nói thật thì tôi cũng không biết tại sao nữa, có thể là cặn bã trong truyền thuyết đi… Được rồi được rồi, không nói chuyện của tôi nữa, chúng ta tranh thủ thời gian thương lượng xem bước tiếp theo nên làm thế nào đi, tôi cũng chẳng thể ăn không một bữa của cậu mà chẳng làm gì cho cậu được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...