Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản​


“Cả hành trình tôi không nói một câu nào, côcũng biết tôi sợ sao?”“Ừ thì… vậy sao sắc mặt anh lại khó coi như thế?”Lục Tuân có vẻ định nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, anh nghiến răng nghiến lợi đáp lại: “Cô không thấy sau khi ra khỏi tàu lượn có bao nhiêu người quay ra nhìn chúng ta à?”Tiền Duy gãi đầu một cái: “Có sao?” Vừa rồi lúc xuống chân cô còn đang run rẩy, vốn chẳng chú ý đến ánh nhìn của người khác, giờ này nhờ Lục Tuân nhắc khéo, cô vừa quay đầu, chợt nhận ra có không ít người vừa xuống khỏi tàu lượn liền quay ra nhìn Tiền Duy và Lục Tuân len lén cười, thậm chí còn có mấy đôi tình nhân nhiệt tình đi trước nhưng vẫn quay lại vẫy vẫy tay với Tiền Duy, sau đó quay sang nhìn Lục Tuân bên cạnh cô cười ẩn ý: “Anh ấy chính là Lục Tuân à?”Tiền Duy trợn mắt há mồm: “Bọn họ nhìn anh chằm chằm là vì anh đẹp trai thôi? Nhưng vì sao bọn họ lại biết anh là Lục Tuân? Ạnh nổi tiếng thế sao?”Lục Tuân dường như đang cố kìm nén cơn giận: “Chính xác mà nói, bọn họ nhìn cô mới đúng, Tiền Duy, cô có biết vừa rồi lúc ngồi trên tàu lượn cô gào thét như điên không? Cô còn nhớ cô gào thét cái gì không?” Anh có vẻ đã mất hết kiên nhẫn: “Trong mấy phút ngồi trên tàu lượn, cô văng bậy ít nhất ba câu, thôi, khi cô sợ hãi cô sẽ văng bậy theo phản xạ vô điều kiện, tôi cũng không thể cản, những lời thô tục thuận miệng tuôn ra như suối, thôi, là một người học luật mồm miệng hoạt ngôn cũng bình thường, tôi cũng chấp nhận , nhưng cô mắng gì thì mắng nhưng lại lôi tôi ra mắng là có ý gì?” Lục Tuân hung dữ nhìn Tiền Duy: “Không phải cô đang hỏi sao người ta lại biết tên tôi sao?”Trong tiếng chất vấn của Lục Tuân, cô mới loáng thoáng nhớ ra, vừa rồi đúng là….

trong lúc gào thét thì bắt đầu mắng Lục Tuân, dù sao cô liều chết lên tàu lượn kinh khủng như thế, chính là vì muốn giúp Lục Tuân theo đuổi Mạc Tử Tâm mà!Nhưng đối diện với gương mặt thối kia của anh, Tiền Duy chỉ có thể cười trừ nói: “Cũng có thể vì anh rất nổi tiếng…” Dù sao cũng chẳng có chứng cứ, đánh chết cô cũng không chịu thừa nhận: “Vừa rồi có thể tôi không nhịn được vì quá sợ hãi nên mới lỡ mồm văng bậy, nhưng tôi khẳng định là không mắng anh, nhất định anh đã nghe nhầm rồi, tôi không phải loại người đó đâu, anh là thần tượng của tôi, người ta sao có thể tùy tiện mắng thần tượng của mình được?”“Hai bạn muốn xem những tấm ảnh mà chúng tôi chụp khi tàu lượn đang chạy không ạ?”Tiền Duy đang chuẩn bị đi ra, lại bị nhân viên hỗ trợ cắt ngang, đối phương nhiệt tình chỉ vào máy tính, hiện nay ở các khu vui chơi đều có những dịch vụ thế này, họ sẽ thiết kế những chiếc máy quay và máy ảnh ở đoạn đường tàu lượn lao từ trên đỉnh xuống, để ghi lại những khoảnh khắc của mọi người khi đi qua đoạn này.


Dù sao khó lắm mới có dũng khí để chơi trò này, phần lớn mọi người vẫn muốn mua những tấm ảnh và video về để làm kỷ niệm.

“Để tôi xem thử đã.

” Tiền Duy tò mò ló đầu vào màn hình máy tính, cuối cùng khi cô vừa nhìn thoáng qua, liền hận không thể đập nát luôn cái máy tính.

Những tấm ảnh chụp mặt cô quả thực xấu xí tột cùng!Tấm ảnh kia được chụp khi tàu đang ở trên đỉnh cao lao thẳng xuống dốc, Tiền Duy chỉ nhớ lúc ấy bản thân cảm thấy như sắp chết, mà máy ảnh lại bắt rất chuẩn biểu cảm của cô vào khoảnh khắc ấy.


Bởi vì tốc độ tàu lao xuống rất nhanh, những sợi tóc của cô cứ tốc hết ra đằng trước dính chặt vào má, miệng há thật to, hiển nhiên là đang hét.

Mặc dù ảnh chụp ở trạng thái tĩnh , nhưng dường như có thể tưởng tượng được tiếng la hét của cô lúc ấy, hai mắt cứ trợn ngược lên chỉ thấy toàn lòng trắng, hai hàng lông mày cứ xoăn tít lên như chiếc bánh quẩy, mà ngồi bên cạnh cô là Lục Tuân, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, cho dù tàu lượn đang tăng tốc lao nhanh, anh cũng ngồi rất nghiêm túc, chỉ là vẻ mặt chán nản đến cùng cực, cứ như ngồi bên cạnh Tiền Duy là một sự sỉ nhục với anh vậy.


Nhân viên hỗ trợ hiển nhiên cũng nhìn thấy tấm ảnh này, tự biết tấm ảnh chẳng mấy dễ nhìn, anh ho khan một tiếng: “Không muốn rửa ảnh cũng chẳng sao, các bạn có thể mua video để xem lại nhiều lần…”Tiền Duy còn chưa kịp nói không, anh nhân viên đã nhiệt tình ấn mở đoạn video được thu lại kia, tiếng hét vang dội trời cao của Tiền Duy bỗng chốc vang lên khắp phòng.

“Mẹ kiếp! Chó má thật! Fuckkkk ! A a a a a a! Con mẹ nó chứ! Lục Tuân tên khốn khiếp! Lục Tuân anh XXX , tôi XXX tám mươi đời nhà anh, Lục Tuân! A —— ”Tiền Duy: “…”Mặt Lục Tuân không biến sắc, anh nhìn thoáng qua Tiền Duy: “Cô có chắc mình không mắng tôi chứ?”“Lục Tuân, anh nghe tôi giải thích…”“Tôi nghe nhầm à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận