“A, tôi sao, lạnh lùng, dính người, sáu múi, tiểu thịt tươi, nam dịu dàng hay tổng tài bá đạo, tôi nhận hết.
”Lục Tuân nghẹn họng với câu trả lời của Tiền Duy, anh dừng một chút, mới hỏi: “Cô có đam mê sưu tầm à?”“Tôi vốn là người có lòng bác ái nồng nàn mà.
”“Vậy người yêu cũ của cô thuộc loại nào?”Tiền Duy trợn mắt nhìn Lục Tuân: “Anh có thể đừng để ý đến những chi tiết không trọng yếu đó không?”Lục Tuân co giật khóe miệng: “Chẳng qua là tôi cảm thấy, cô thất tình mà tinh thần vẫn phơi phới, chẳng có vẻ gì là đau lòng cả, chỉ sợ cô kích động quá độ, chỉ ra vẻ bình thường để che giấu nội tâm nổi sóng bên trong, đừng nghĩ quẩn rồi lại gây chuyện ảnh hướng đến cả tôi.
”Tiền Duy tức giận nói: “Tôi rất ổn! Lục Tuân ơi Lục Tuân, sao anh lại không hiểu nỗi khổ tâm của tôi thế? Tôi đâu có thất tình! Thất tình là chuyện tôi nghĩ ra để gạt Tiền Xuyên thôi, hôm nay Mạc Tử Tâm vốn phải ở lễ đường lớn để tham gia chương trình Mười giọng ca vàng sinh viên, Tiền Xuyên cũng sẽ tham gia, tôi lừa nó nói mình thất tình nên mới kéo nó ra ngoài đi dạo để tránh cho hai người gặp mặt, nhưng không ngờ Mạc Tử Tâm không tham gia chương trình, còn tới đó ăn lẩu nữa!”Lục Tuân nghe cô nói không thất tình thì cảm thấy mình sẽ không bị ảnh hưởng vì cô thất tình, vẻ mặt anh trầm xuống, nhưng ngay lập tức, anh lại cất giọng mỉa mai: “Hôm nay mới là lần đầu tiên Tiền Xuyên gặp Mạc Tử Tâm, sao cô lại biết anh ta sẽ theo đuổi cô ấy? Cô đoán mò đúng không, khó trách cô lại chắc chắn tôi sẽ theo đuổi Mạc Tử Tâm, có phải cô mắc bệnh ảo tưởng không?”Tiền Duy cứng đầu giải thích: “Tôi biết chứ! Tôi có năng lực dự báo tương lai mà, chằng phải anh cũng biết đó sao? Hôm thi lại môn Lịch sử pháp luật trung quốc, tôi đã đoán trúng đề còn gì.
”Lục Tuân cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng có chút khả năng dự báo đó.
”Tiền Duy không phục: “Anh thì dự báo được gì chứ?”“Trời sắp mưa rồi.
”Tiền Duy ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù trời đang đầy mây, nhưng cũng không nhìn ra có dấu hiệu mưa gió gì cả.
Cuối cùng Tiền Duy và Lục Tuân đi chưa được mấy bước, quả nhiên có gió lớn gào thét, từng hạt mưa như những hạt đậu rơi xuống vang lên tiếng lộp bộp.
Tiền Duy quả thực trợn mắt há mồm: “Anh… Sao anh dự đoán được chuyện này? Chẳng lẽ mỗi kỳ thi điềm anh cao như vậy là vì có năng lực dự đoán trước được đề sao?”“Vớ vẩn.
”“Ơ, chẳng lẽ anh chính là kẻ miệng quạ trong truyền thuyết ? Tốt không linh mà xấu thì linh?”Lục Tuân mặt chẳng biến sắc : “Mười phút trước cục thủy lợi vừa đưa ra lời cảnh báo thành phố sẽ có mưa.
Sau này cô nên quan tâm dự báo thời tiết hơn đi, đừng đọc mấy tin tức cổ hủ mê tín đó nữa.
”“…”Dự báo thời tiết quả nhiên chuẩn xác mười phần, chỉ vài phút sau cơn mưa đã trở nên nặng hạt hẳn, lúc này Tiền Duy và Lục Tuân mới rẽ vào một con đường nhỏ, đi chừng mười phút mới tìm được một quán café vắng vẻ để tránh mưa, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, đi theo anh bước vào quán cafe.
Chờ cô bước vào trong, mới nhận ra đây là quán café mèo, quán mặc dù không rộng, nhưng trên ghế hay sàn nhà đều đủ các thể loại mèo đang ưỡn người nằm ngủ.
Có lẽ chúng đã quen với người lạ rồi nên chẳng hề tỏ ra sợ người chút nào, kêu meo meo mấy tiếng, rồi nhảy về phía Tiền Duy và Lục Tuân, có một boss nhiệt tình đến mức nhảy thẳng lên chiếc bàn trước mặt Lục Tuân.
Tiền Duy nóng vội nhanh mắt nhanh tay nhấc từng chú mèo ra xa.
Nhưng chẳng biết Lục Tuân là có lực hấp dẫn gì, mà đến cả mèo cũng muốn gần gũi với anh, Tiền Duy còn chưa kịp thả chú mèo trên tay xuống, đã có một boss lông ngắn kích động nhào về phía anh, cô chỉ đành tay trái giữ mèo, tay phải vươn tới kéo con mèo lông ngắn kia.
“Lục Tuân, anh cách xa tôi chút đi!”Lục Tuân nhíu mày lại: “Cô đang làm gì thế?”Tiền Duy nhấc hai con mèo, ra vẻ “Hai tay túm, hai tay cũng mỏi nhừ” rồi, cô thừa nước đục thả câu: “Nhớ không, tôi đã nói với anh là tôi có khả năng dự báo trước tương lai đó?”“Cho nên?”“Nghe thật kỹ này, anh bị dị ứng lông mèo khá nặng, nhất định là anh không biết chuyện này đúng không?” Tiền Duy cố gắng tạo bầu không khí căng thẳng: “Tôi khuyên anh tránh xa xa ra đi, nếu không tí nữa mặt sưng lên như đầu heo bây giờ.
”Cuối cùng Lục Tuân chỉ nở nụ cười chế nhạo: “Không cần cô dự đoán, từ khi năm tuổi tôi đã biết mình bị dị ứng lông mèo rồi, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì cả, cô chỉ cần kiếm một người ở cùng ký túc tôi hỏi là biết ngay.
” Anh nói xong, lôi một chiếc hộp nhỏ trong túi ra, lấy một viên thuốc màu trắng nhét vào miệng: “Cho nên lúc nào tôi cũng mang theo thuốc chống dị ứng.
”Lục Tuân uống xong, vẻ mặt bình thản đi tới trước mặt Tiền Duy, ôm lấy hai chú mèo một trái một phải trong tay cô, đi thẳng tới chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Tiền Duy nhìn theo bóng lưng Lục Tuân mà chỉ biết trợn mắt há mồm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...