Không Thể Yêu

Trong chiếc Bentley, bầu không khí trở nên ngột ngạt và trầm mặc.

Hàn Tử Sâm chỉ cúi đầu, vuốt ve những ngón tay của Thẩm Y Nhiên.

Bàn tay mảnh khảnh với những ngón tay thon dài, các khớp nối hơi biến dạng, nhìn kỹ có thể thấy trên ngón tay và mu bàn tay có những vết sẹo lâu năm, trên bàn tay còn có nhiều vết chai.

Một đôi tay như vậy không thể gọi là đẹp, thậm chí có thể coi là xấu xí… nhưng lúc này Hàn Tử Sâm lại thận trọng vuốt ve trong mê muội, từng bộ phận đều không chịu buông tha.

Giống như đối với anh đây là bàn tay đẹp nhất thiên hạ.

Thẩm Y Nhiên khó chịu cử động cổ tay, cô muốn rút tay lại, nhưng Hàn Tử Sâm lại càng siết chặt tay cô hơn.

Trong xe vang lên một thanh âm trầm thấp: “Sao vây, A Nhiên tỷ không thích tôi đụng vào tay em à?”


Cô khẽ mím môi: “Mối quan hệ hiện tại của chúng ta không thích hợp.”

Việc anh đụng chạm vào tay cô như thế này chỉ khiến trái tim cô càng thêm rối loạn.

Cô muốn giữ khoảng cách với anh để trái tim cô bình tâm lại, nếu anh ấy muốn chơi trò chơi tỷ đệ thì cứ xem như tỷ đệ bình thường đi.

“Không thích hợp?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Tôi nhớ lúc trời lạnh, A Nhiên tỷ đã chủ động sưởi ấm cho tay của tôi. Lúc đó sao A Nhiên tỷ không cảm thấy không thích hợp?”

Làm ấm tay… Thẩm Y Nhiên trong lòng dâng lên một nỗi buồn, lúc đó thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô tưởng mình có một gia đình.

Nhưng bắt đầu càng tốt đẹp thì kết thúc càng tàn nhẫn hơn.


Anh nghiêng người về phía cô, gương mặt dễ dàng khiến trái tim nữ nhân rung động đang tiến gần lại cô: “Hay là vì Cố Lệ Thần? Bởi vì hắn ta nói yêu em, cho nên bây giờ anh cả tôi đụng vào em cũng không muốn?”

Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, nhưng đôi mắt đào hoa xinh đẹp lúc này lại vô cùng lạnh lùng.

“Không liên quan đến Cố Lệ Thần.” - Cô đáp.

“Thật sao?” - Ánh mắt anh lóe lên rồi nói: “Nói như vậy, là em cũng không thích Cố Lệ Thần?”

“Tôi yêu hay không yêu anh ta có quan trọng không? Huống hồ chúng ta bây giờ không phải là quan hệ hẹn hò, chỉ là quan hệ tỷ đệ, coi như tôi thật sự yêu anh ta thì thế nào?” - Thẩm Y Nhiên nhất thời nhịn không được liền nói ra như vậy.

Sắc mặt Hàn Tử Sâm tối sầm lại, gương mặt anh cọ xát vào gương mặt cô, nhẹ nhàng xoa xoa bờ má cô. Giọng nói cực kỳ êm ái như thổi vào tai cô: "Em thật sự sẽ yêu Cố Lệ Thần sao?”


Thẩm Y Nhiên có cảm giác lạnh cả người… Hàn Tử Sâm đang tức giận, không, còn hơn cả tức giận, anh ta đang nổi giận.

Nếu cô thật sự nói mình yêu Cố Lệ Thần, thì hậu quả sẽ như thế nào… cô căn bản sẽ không thể chịu nổi.

“Tại sao em lại không nói chuyện, em thật sự sẽ yêu thích Cố Lệ Thần sao?” - Hàn Tử Sâm một lần nữa lên tiếng hỏi, giống như hôm nay cô phải cho anh ấy một câu trả lời.

“Tôi…” - Cô có chút khó khăn mở miệng: “Tôi không có ý định yêu Cố Lệ Thần.”

Cô ngay từ đầu đã không yêu Cố Lệ Thần, kẻ từ khi nhớ lại anh cô cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu anh ấy.

Áp suất trong không khí dường như đột nhiên giảm bớt.

Một lúc sau, giọng nói của anh lại chậm rãi vang lên trong xe: “May mắn em nói không muốn yêu Cố Lệ Thần, bằng không mà nói…” - anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt lấp lánh khó thấu: “Tôi cũng không biết tôi sẽ làm gì em…”

Chính là nếu cô nói cô yêu Cố Lệ Thần, đối với anh, trời đất như sụp đổ.


Thật may…cô đã không nói.

Thẩm Y Nhiên cảm thấy toàn thân lạnh run, lời nói kia giống như đang cảnh cáo cô.

Cô thậm chí muốn hỏi anh, anh muốn gì ở cô? Anh không yêu cô, nhưng anh không cho phép cô yêu người khác. Phải chăng trong mắt anh, cô cũng chỉ là một con búp bê không có cảm xúc, để cho anh tùy ý điều khiển theo ý anh.

Có thể muốn cô làm tình nhân, cũng có thể muốn cô làm A Nhiên tỷ.

“Hàn Tử Sâm, đến khi nào anh mới chịu kết thúc chuyện này?” - Cô thấp giọng hỏi.

Đôi môi anh nhếch lên nở một nụ cười giống như khi hai người ở nhà thuê: “ A Nhiên tỷ, chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc.”

Anh không bao giờ cho phép cô và anh kết thúc. Ngày hôm sau, Thẩm Y Nhiên mệt mỏi đi đến công ty làm việc, có vẻ chuyện hôm qua đã bị người trong công ty nhìn thấy, mọi người đều hỏi cô chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có Phong Tuân là hiểu rõ, Thẩm Y Nhiên và người đàn ông gọi cô là A Nhiên tỷ vẫn là dây dưa không dứt. Đến buổi chiều, khi Thẩm Y Nhiên ra về, lại gặp Cố Lệ Thần ở dưới công ty, để tránh đồng nghiệp đồn đại, cô liền lên theo Cố Lệ Thần rời đi. “Cố tiên sinh, không bằng chúng ta đi ăn cơm tối.” - Thẩm Y Nhiên lên xe và nói tiếp: “Phía trước có một quán ăn nhỏ, chúng ta đến đó được chứ? Tôi sẽ mời anh.” Quán ăn nhỏ phía trước cô từng ăn mấy lần, đồ ăn ngon, giá ổn. Hai người ngồi xuống bên trong, Thẩm Y Nhiên lại hỏi: “Không ngại ăn ở đây chứ?” “Có gì phải ngại, chỉ cần em muốn đi đâu, anh sẽ cùng em đến đó.” - Cố Lệ Thần mỉm cười ôn nhu nói. Sau khi hai người gọi một số món ăn, Thẩm Y Nhiên nhìn Cố Lệ Thần nói: “Chuyện hôm qua, tôi vẫn nên cho anh câu trả lời rõ ràng… Tôi không yêu anh nên anh không cần lãng phí thời gian cho tôi.” Cố Lệ Thần nhướng mày, lần đầu tiên trong đời bị một người phụ nữ từ chối. “Em từ chối anh vì em yêu Hàn Tử Sâm đúng không?” - Cố Lệ Thần bình tĩnh hỏi, giống như lời từ chối kia không ảnh hưởng gì đến quyết định của anh. “Không.” - Cô lắc đầu. “Vậy thì tại sao em lại lạnh lùng thờ ơ với anh như vậy? - Cố Lệ Thần hỏi: “Bộ dạng của em chính là muốn đẩy anh thật xa.” “Cố Lệ Thần.” - Thẩm Y Nhiên hít một hơi thật sâu, lần này cô không gọi anh là Cố tiên sinh mà gọi anh là Cố Lệ Thần: “Đúng vậy, tôi hy vọng anh đừng yêu tôi, bây giờ tôi chỉ hy vọng có một cuộc sống yên bình, không muốn tham gia vào bất cứ trò chơi tình ái nào nữa.” “Anh chưa bao giờ xem việc anh yêu em là một trò chơi.” - Anh nghiêm túc nói: “Nếu em cảm thấy anh chưa đủ nghiêm túc, vậy em có thể nói cho anh biết anh phải làm sao để em cảm thấy sự nghiêm túc của anh?” Cô cắn nhẹ môi: “Tôi mệt, tôi thật sự không còn sức lực để yêu.” “Như vậy hãy để anh yêu thương em là đủ, chờ đến khi em có lại sức lực, em sẽ yêu anh. Điều duy nhất anh muốn bây giờ chính là đừng cự tuyệt sự tiếp cận của anh, được không?” - Cố Lệ Thần nói như khẩn cầu. “Cố Lệ Thần, sao lại là tôi, dù trước kia thì chúng ta cùng lắm chỉ là bạn thuở bé, nhưng bây giờ chúng ta đã lớn, xét về gia thế, trình độ, địa vị, tôi còn đã đi tù ba năm, Cố Lệ Thần… anh hãy quay về thực tại, đừng chìm đắm trong ký ức nữa… anh nhìn rõ đi, tôi đã không còn là cô bé năm đó nữa, nếu anh bị thương tôi không còn sức lực để cứu anh nữa, anh có hiểu không?” - Thẩm Y Nhiên mệt mỏi nói. “Anh yêu em từ trước kia chúng ta nhận ra nhau, chỉ là anh chấp niệm về cô bé quá khứ nên không dám đối mặt… nhưng Y Nhiên, khi chúng ta nhận ra nhau, anh chắc chắn hơn về tình yêu của mình, Y Nhiên… nếu chúng ta nhận ra nhau sớm hơn, anh sẽ không cho phép những người khác ức hiếp em, kể cả… không muốn em gặp gỡ Hàn Tử Sâm để hắn đùa giỡn tình cảm của em. Y Nhiên, không cần phải yêu anh ngay bây giờ, chỉ cần em chấp nhận anh theo đuổi em.” “Y Nhiên, nếu em thật sự không còn yêu Hàn Tử Sâm nữa, hãy cho anh cơ hội, được không?” Cố Lệ Thần đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên, rồi kéo cô vào lòng ngực, nhanh đến mức Thẩm Y Nhiên không kịp phản ứng: “Em có cảm nhận được không, ở đây mỗi khi gặp em đều đập nhanh hơn bình thường.” Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ rằng Cố Lệ Thần sẽ tấn công cô mãnh liệt như vậy. Hình ảnh một chàng trai cực kỳ tuấn tú ôm lấy một cô gái trong quán ăn nhỏ vô cùng đẹp mắt, các cô gái nữ sinh còn len lén chụp ảnh lại. Những người trong quán ăn đều chăm chú nhìn hai người này, không ai để ý rằng bên ngoài quán ăn nhỏ đã xuất hiện vài chiếc ô tô màu đen đâu bên ngoài, trước cửa quán ăn nhỏ, một thân ảnh cao lớn dừng lại. Đôi mắt đào hoa lấp lánh đang chăm chú nhìn hai người đang ôm nhau, máu trên gương mặt dần tan đi, sắc mặt tái nhợt, mà bàn tay theo bản năng chặn lại ngay trái tim. Đau! Quá đau! Hàn Tử Sâm nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng chói mắt trước mặt. Đây là thứ mà Thẩm Y Nhiên dành cho anh, thật đau đớn. Nó đến quá nhanh, quá mãnh liệt, đau đến mức anh gần như không thể chịu nổi. Chẳng phải rõ ràng anh đã nói không yêu cô nữa sao, anh đã nói chỉ xem cô là A Nhiên tỷ thôi sao? Tại sao khi nhìn thấy Cố Lệ Thần ôm cô lại khiến anh đau đớn như vậy, nỗi đau còn gấp ngàn lần khi nghe thấy cô nói cô có thể yêu Cố Lệ Thần ngày hôm qua. “Hàn gia, ngài không sao chứ?” - Vệ sĩ nhìn thấy liền bước đến hỏi. “Hãy để những người khác trong nhà hàng rời đi. Tất cả đoạn đường cách nơi này 10m, chặn lại hết.” - Hàn Tử Sâm thở hổn hển ra lệnh. “Vâng.” - Vệ sĩ cúi đầu rời đi. Sau khi vệ sĩ đi vào làm việc theo ý của ông chủ, tất cả mọi người đều rời đi, tất nhiên Thẩm Y Nhiên và Cố Lệ Thần đều nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang đứng trong nhà hàng. Thẩm Y Nhiên lúc này đã lùi ra khỏi lòng ngực của Cố Lệ Thần nhưng bàn tay vẫn bị Cố Lệ Thần nắm chặt không buông. “Muốn ăn cơm cùng chúng tôi không?” - Cố Lệ Thần nhìn Hàn Tử Sâm nói: “Chúng tôi chỉ vừa gọi món, còn chưa được mang lên, nếu cậu muốn ăn cùng, có lẽ nên gọi thêm mấy món.” Hàn Tử Sâm mím chặt môi mỏng, bước từng bước về phía bọn họ. Thẩm Y Nhiên vô thức dùng hết sức rút tay ra khỏi tay của Cố Lệ Thần. Lần này, Cố Lệ Thần cũng buông tay cô ra như cô muốn. “Đồ ăn còn chưa xong sao?” - Cố Lệ Thần nhìn chủ quán nói: “Làm thêm hai món nữa đi.” Chủ quán sợ hết hồn, vội đáp ứng làm thật nhanh, dọn một bàn ăn rồi nhanh chóng trốn đi. Trong quán ăn nhỏ chỉ còn ba người, bầu không khí rất kỳ lạ. Thẩm Y Nhiên đưa mắt nhìn Hàn Tử Sâm, sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi. Thẩm Y Nhiên còn nghĩ Hàn Tử Sâm sẽ từ chối lời mời của Cố Lệ Thần thì từ miệng anh lại nghe được chữ: “Được.” Cô lập tức ngẩn người, ngơ ngác nhìn Hàn Tử Sâm, anh ta thật sự muốn cùng nhau ăn cơm? “Sao? Em không muốn cùng tôi ăn cơm à?” - Hàn Tử Sâm ngước mắt nhìn Thẩm Y Nhiên còn đang ngây người: “Hay là, em cảm thấy tôi đang quấy rầy hai người.” Thẩm Y Nhiên cắn môi và không nói gì… lúc này cô biết dù cô nói gì cũng sẽ khiến anh tức giận. Ba người ngồi xuống, Thẩm Y Nhiên dứt khoát cầm chén của mình lên và cắm mặt ăn, Hàn Tử Sâm quay qua nhìn Cố Lệ Thần: “Cậu thực sự không muốn bỏ cuộc.” “Tại sao tôi phải từ bỏ? Y Nhiên hiện tại không có bạn trai, tôi cũng không có bạn gái, tôi không nghĩ yêu cô ấy và theo đuổi cô ấy là có gì sai.” - Cố Lệ Thần bình tĩnh nói. “Đáng tiếc cô ấy sẽ không yêu cậu.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nhìn Cố Lệ Thần. “Bây giờ có thể không, nhưng ai biết được tương lai sau này, ai có thể chắc chắn rằng cô ấy không yêu tôi.” - Cố Lệ Thần bình tĩnh nói: “Nhưng Tử Sâm, bây giờ cậu lấy tư cách gì mà nói những lời này với tôi? Cậu đã chia tay Y Nhiên rồi phải không?” Đôi mắt Hàn Tử Sâm tối sầm lại. “Tử Sâm, việc chia tay Y Nhiên là lựa chọn của cậu, cho nên lần này tôi sẽ không buông tay.” - Cố Lệ Thần khẳng định. Hàn Tử Sâm tức giận đến bật cười: “Cậu không buông tay sao? Ha ha… như vậy cậu muốn đánh cược cả Cố gia sao?” Cố Lệ Thần hơi nhướng mày: “Cậu cũng định đánh cược cả Hàn gia à?” Hai nam nhân nhìn thẳng vào nhau, không khí tràn ngập mùi thuốc súng. “Ông chủ, lấy một chai rượu ngon nhất ở đây.” - Cố Lệ Thần đột nhiên lên tiếng. “Vâng… đến liền.” - Chủ quán nhanh chóng mang loại rượu đắt tiền nhất của quán mang ra. Tuy loại rượu này không cùng đẳng cấp với loại mà bọn họ hay uống, nhưng Cố Lệ Thần không quan tâm đến, rót một ly cho mình rồi nhìn Hàn Tử Sâm: “Muốn uống không, nhắc mới nhớ đã lâu rồi chúng ta không uống cùng nhau.” Hàn Tử Sâm khóe môi nhếch lên, giống như nở nụ cười, nhưng đáy mắt không có chút vui vẻ nào: “Đúng là đã lâu không cùng uống rượu với cậu, vậy thì hôm nay hãy uống vài ly đi.” Trên chiếc bàn nhỏ, hai người đàn ông mỗi người một ly, cùng nhau uống hết ly này tới ly khác cụng vào nhau, nhìn như đang nói chuyện vui vẻ, nhưng ánh mắt hai người không có chút vui vẻ nào. Thẩm Y Nhiên cúi mặt ăn, cho đến khi ăn không nổi nữa liền đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, đi trước, các anh cứ tiếp tục, đồ ăn hôm nay tôi mời, còn rượu các anh tự mình tính sau.” Nói xong, Thẩm Y Nhiên tính tiền đồ ăn xong liền rời đi. Ra khỏi quán ăn, Thẩm Y Nhiên nhìn thấy vệ sĩ đang chặn đường khắp nơi, cảm thấy có chút không nói nên lời. Càng buồn cười hơn chính là, cô dùng vài trăm ngàn để đãi cả Hàn Tử Sâm và Cố Lệ Thần một bữa ăn. Về đến nhà thuê, cô cảm giác mệt mỏi giống như đi đánh trận quay về. Nghĩ về lời Cố Lệ Thần nói, anh ta thật sự yêu cô? Nhưng ai biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, tình yêu không có thì khao khát dùng mọi cách để chiếm lấy, đến khi có rồi sẽ kéo dài được bao lâu, vài tháng? Hoặc là kéo dài hơn một năm, hai năm? Lần thứ nhất có thể đứng dậy, lần thứ hai gắng gượng đứng dậy, nhưng điều đó không có nghĩa sẽ có thể đứng dậy vào lần thứ ba. Cô nhắm mắt lại, để đầu óc trống rỗng, chìm vào giấc ngủ trong mệt mỏi. Vừa mới chìm trong giấc ngủ liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Thẩm Y Nhiên ngơ ngác mở mắt ra, đi tới cửa lớn tiếng hỏi: “Ai vậy?” - cô nhìn đồng hồ đã hơn 10h tối. “Thẩm tiểu thư, là tôi, Cao Trí.” - Giọng nói của Cao Trí từ bên ngoài vọng vào. Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc, do dự một chút rồi mở cửa. Bên ngoài, không những là có Cao Trí, mà còn có Hàn Tử Sâm, nhưng lúc này là đang say rượu, dựa người vào Cao Trí, sắc mặt đỏ lên vì say. Nghĩ đến, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Tử Sâm say như vậy. “Anh ấy say rồi, anh nên đưa anh ấy về dinh thự Hàn gia.” - Thẩm Y Nhiên nói. Cao Trí cười khổ một cái, hắn tất nhiên biết rõ, nhưng vấn đề là Hàn gia muốn đến đây, còn trực tiếp ra lệnh nếu buổi sáng ngày mai anh không nằm trong căn phòng thuê của Thẩm Y Nhiên, như vậy thư ký riêng là hắn, có thể trực tiếp đến dọn đồ ra khỏi Hàn thị. “Hàn gia muốn đến đây, Thẩm tiểu thư, nếu không phiền..” Thẩm Y Nhiên liền ngắt lời: “Phiền.” Cao Trí: “...” Cao Trí muốn nôn máu ra ngoài, thời đại này là trợ lý riêng không dễ dàng chút nào. Hàn Tử Sâm lúc này hé mắt ra, nhìn thấy Thẩm Y Nhiên liền mỉm cười. Sau đó anh liền giơ tay lên, ôm lấy eo của cô. “A.” - Thẩm Y Nhiên kêu lên, một giây sau toàn bộ cơ thể của Hàn Tử Sâm đã đè lên người cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận