Không Thể Yêu

Khi Lâm Thiên Nhu được đẩy vào phòng cấp cứu, hắn ngồi trên ghế dài trên hành lang, nhìn đôi tay đầy máu của mình với trạng thái rối bời.

Đây là…máu của Lâm Thiên Nhu.

Cô ấy thà làm tổn thương chính mình để từ chối hắn.

Tay của hắn vẫn còn run rẩy cho đến tận bây giờ.

Đừng run nữa…hắn không ngừng là hét với chính mình trong lòng.

Đây chính là lỗi của cô ấy, là cô ấy đã nợ hắn và Tử Y một đứa con, chính cô là người khiến Tử Y không thể sinh con, thậm chí…cô ta mang họ “Lâm”, đó là tội lỗi mà cô ta phải trả giá cho cha của mình.

Đối với Lâm Thiên Nhu, cho dù cô ta thật sự chết trên bàn mổ, hắn cũng chẳng có gì đáng áy náy.

Trong đầu hắn lẩn quẩn giọng nói ngọt ngào của cô mấy năm trước: “Minh Tu, em muốn sinh cho anh một đứa con, ừm…hơn một đứa, nhiều đứa trẻ có được không? Anh thích con trai hay con gái? Sau này em sẽ là một người vợ tốt ở bên cạnh anh trọn đời, dù sao em cũng không quan tâm đến sự nghiệp lắm, em muốn ở nhà sinh con cho anh, dành thời gian chăm sóc anh và các con của chúng ta.”

Ngực hắn đột nhiên đau đến ngạt thở.

Diệp Minh Tu đấm vào ngực của mình như muốn ngăn chặn cơn đau từ lồng ngực.

Tại sao? Tại sao hắn lại nghĩ đến điều đó, sau khi cô ra tù hắn đã tốn rất nhiều công sức tìm kiếm chỉ để muốn trả thù.

Bởi vì hắn cảm thấy cô ở tù bốn năm, quá nhẹ.

Nhưng tại sao khi nhìn thấy cô bị thương, tại sao hắn phải ngăn cản cô ta, tại sao phải gọi xe cấp cứu.

Hắn rõ ràng muốn trả thù cô, nhưng cuối cùng lại khiến hắn cảm giác như chính hắn mới là người bị trả thù.

Nhạc chuông điện thoại vang lên, trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng.

Người gọi cho hắn là Vân Tử Y.

“Minh Tu.” - Một giọng nói êm dịu của Vân Tử Y vang lên trong điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” - Diệp Minh Tu hỏi, trong giọng nói có chút mệt mỏi.

“Anh sao vậy? Mệt lắm sao?” - Vân Tử Y nghe giọng Diệp Minh Tu kỳ lạ liền hỏi.


“Không sao, anh chỉ đang bận một chút chuyện nhỏ thôi.” - Diệp Minh Tu nói, chuyện của Lâm Thiên Nhu đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ thôi.

“À…em cũng không làm phiền anh, em chỉ muốn hỏi khi nào anh về, nếu anh ở lại Nam thành một thời gian, em sẽ đến đó với anh.”

Vân Tử Y cảm thấy gần đây Diệp Minh Tu đến Nam thành và luôn gọi điện nói với cô ta một vài câu liền khiến cô ta lo lắng.

Cho dù mấy năm nay hắn luôn đối với cô rất tốt và họ cũng sắp kết hôn, nhưng cô cũng biết mấy năm nay hắn luôn điên cuồng đi tìm Lâm Thiên Nhu.

Lâm Thiên Nhu trong lòng của hắn là thứ gì đó…là Vân Tử Y không dám nghĩ tới.

“Không cần, em không cần đến đây, hai ngày nữa anh sẽ quay về.” - Diệp Minh Tu đáp.

Cuộc gọi cứ như vậy kết thúc, ánh mắt Diệp Minh Tu lại rơi vào phòng phẫu thuật đang đóng chặt cửa, trên mặt lộ ra tâm tình phức tạp.

Hắn nên làm gì với Lâm Thiên Nhu bây giờ.

Tiếp tục trả thù…

Hay là…

Hắn thậm chí còn không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ.

Lúc này, Cố Lệ Thần và Thẩm Y Nhiên chạy tới phòng cấp cứu, lúc này Diệp Minh Tu mới để ý đến Cố Lệ Thần đang xuất hiện ở đây, hướng về phòng cấp cứu của Lâm Thiên Nhu đi tới cùng một cô gái lạ mặt.

“Chị Lâm…làm sao chị Lâm lại bị thương… anh đã làm gì chị ấy.” - Thẩm Y Nhiên không giữ được bình tĩnh, vừa thấy trên thân Diệp Minh Tu dính đầy máu tươi liền hoảng hốt túm lấy cổ áo của hắn chất vấn.

“Buông ra.” - Diệp Minh Tu đứng lên lạnh lùng muốn đẩy Thẩm Y Nhiên ra.

Đôi mắt phượng của Cố Lệ Thần nhìn chằm chằm Diệp Minh Tu, anh cho phép Thẩm Y Nhiên sinh khí, bất cứ ai cũng không được làm động cô ấy.

Diệp Minh Tu nhận ra ánh mắt tràn đầy bảo hộ của Cố Lệ Thần, nhàn nhạt nói: “Cô ta tự tìm.”

Thẩm Y Nhiên đỏ bừng hai mắt nói: “Tự tìm, Diệp Minh Tu… anh bắt chị ấy đi, sau đó chị ấy người đầy máu rời khỏi chổ ở của anh, chúng tôi sẽ kiện anh…”

Diệp Minh Tu khinh thường hừ lạnh: “Hừ…cô là cái thá gì xen vào chuyện của tôi và cô ta… buông ra, tôi phải đi rửa tay, thứ máu dơ bẩn của cô ta khiến tôi cảm thấy phát tởm.”

Diệp Minh Tu không muốn nhịn, đẩy Thẩm Y Nhiên ra, trong lòng bực bội nên không kìm chế được lực tay, khiến Thẩm Y Nhiên lùi về sau mấy bước muốn té ngã, lúc này Cố Lệ Thần đỡ lấy Thẩm Y Nhiên.


“Diệp tổng, cô ấy không phải là người anh có thể động tay động chân đâu.” - Cố Lệ Thần ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Minh Tu.

“Hừ… Cố Lệ Thần, tôi và cậu trước kia giao tình không tệ, cậu nhận biết Lâm Thiên Nhu cũng không báo với tôi, xem ra Cố Lệ Thần cậu cũng không xem trọng mối quan hệ giữa Cố gia và Diệp gia những năm qua.” - Diệp Minh Tu nói.

Lúc này, bên ngoài vang đến tiếng bước chân bước tới, Thẩm Y Nhiên nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang đi tới, vội vàng buông Cố Lệ Thần ra mà chạy về phía Hàn Tử Sâm.

“A Tử…A. Tử…” - Hai mắt Thẩm Y Nhiên đỏ bừng ôm lấy Hàn Tử Sâm.

Hàn Tử Sâm nhìn Cố Lệ Thần và Diệp Minh Tu bằng ánh mắt sắc bén, sau đó vuốt ve gò má Thẩm Y Nhiên nói: “Em khóc?”

Thẩm Y Nhiên lau đi nước mắt còn động trên mi mắt: “A Tử, chị Lâm bị thương, rất nhiều máu… Chính người đàn ông đó bắt chị ấy đi, sau đó khi em đến khách sạn tìm chị Lâm, thì toàn thân chị ấy đều là máu…”

Nghĩ đến cảnh tượng ở khách sạn, toàn thân Thẩm Y Nhiên run lên, nếu nhỡ chị Lâm có mệnh hệ gì, Tiểu Vũ phải làm sao đây.

Hàn Tử Sâm ôm Thẩm Y Nhiên trong lòng khiến Diệp Minh Tu có chút kinh ngạc, hắn nhìn ánh mắt của Cố Lệ Thần tràn ngập tình cảm nhìn cô gái kia, cứ ngỡ cô ta là bạn gái mới của Cố Lệ Thần.

Không ngờ lại là người của Hàn Tử Sâm sao?

Nhưng bất quá, chỉ là một nữ nhân.

Diệp Minh Tu nhìn Hàn Tử Sâm đến, không nói gì muốn rời đi. Đất này là Nam thành, hắn không muốn đắc tội với Hàn Tử Sâm.

Hàn Tử Sâm không quan tâm đến Diệp Minh Tu, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Lệ Thần như muốn đoạt mạng đối phương.

“Về nhà với anh.” - Hàn Tử Sâm ôm Thẩm Y Nhiên muốn rời đi.

Thẩm Y Nhiên nhìn cửa phòng cấp cứu phân vân: “Nhưng chị Lâm vẫn còn bên trong.”

Hàn Tử Sâm liếc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, anh vốn không muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng Thẩm Y Nhiên lại yêu quý Lâm Thiên Nhu và đứa con của cô ta cho nên anh ngồi xuống ghế bên cạnh cùng cô đợi bên ngoài.

“Tử Sâm, nếu cậu đã đến thì tôi về trước đây.” - Cố Lệ Thần nhìn Hàn Tử Sâm, sau đó dời mắt về phía Thẩm Y Nhiên mỉm cười: “Thẩm tiểu thư, hẹn gặp lại.”

“Không còn hẹn, không thể gặp.” - Hàn Tử Sâm lên tiếng.


“Cái đó không phải do cậu nói, cậu xem tôi và Thẩm tiểu thư rất có duyên, loại duyên phận này không phải ai cũng có thể có.” - Cố Lệ Thần nhếch môi cười rồi rời đi.

Ánh mắt Hàn Tử Sâm nhìn theo Cố Lệ Thần tối sầm lại.

Sau khi Lâm Thiên Nhu phẫu thuật thành công, kéo lại cái mạng, tử cung vẫn chưa chạm đến. Hàn Tử Sâm cho người đến chăm sóc hai mẹ con họ, kéo Thẩm Y Nhiên ra khỏi bệnh viện.

Khi nghe tin Thẩm Y Nhiên đi cùng Cố Lệ Thần, sự sợ hãi trong lòng Hàn Tử Sâm lại đột ngột tăng lên.

Những lời nói của cha anh trước khi mất lại văng vẳng bên tai anh, từ khi nào Thẩm Y Nhiên lại có thể điều khiển mọi tâm trạng của anh.

Vậy nếu một khi cô thật sự không yêu anh nữa, rời bỏ anh, anh sẽ chết giống cha mình sao?

Không… anh không thể chết như vậy… anh không muốn dẫm vào vết xe đổ của cha mình.

Trên xe quay về dinh thự Hàn gia, Hàn Tử Sâm không nói một lời, chỉ nhắm mắt lại nhớ về cái ngày mẹ anh rời bỏ cha con anh, nghĩ đến những lời trước khi chết cha anh nói.

Sự sợ hãi dày vò toàn thân Hàn Tử Sâm. Ánh mắt anh nhắm lại, bàn tay đang nắm chặt tay cô bóp mạnh…

“A Tử…” - Thẩm Y Nhiên nhíu mày…

Hàn Tử Sâm mở mắt, nhìn Thẩm Y Nhiên đang ở bên cạnh, cổ tay bị anh siết chặt, bàn tay lúc này mới nới dần ra.

Vì sao cô lại đi cùng Cố Lệ Thần, có phải bọn họ đã nhận ra nhau không?

“Y Nhiên, em sẽ rời khỏi anh phải không?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên hỏi.

Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, vì sao Hàn Tử Sâm lại hỏi câu hỏi này, chẳng phải hai người bọn họ chuẩn bị kết hôn rồi sao, là vì Cố Lệ Thần sao? Anh ấy ghen sao?

Thẩm Y Nhiên nghĩ vậy, chủ động nghiêng người hôn lên má Hàn Tử Sâm: “Sẽ không, em sẽ mãi mãi bên anh.”

“Thật sao? Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra sao?” - Hàn Tử Sâm lại hỏi.

Thẩm Y Nhiên gật đầu: “A Tử, chúng ta sắp kết hôn, chúng ta sắp trở thành một gia đình… chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Đúng vậy, chỉ cần nhanh chóng kết hôn, nhanh chóng biến cô thành người của anh, cô mãi mãi sẽ không thể rời khỏi anh.

Xe đi đến dinh thự Hàn gia, hai người nắm tay nhau đi vào bên trong, Hàn Tử Sâm liền nói: “Y Nhiên, vậy chúng ta sẽ kết hôn vào ngày sinh nhật em, có được không?”

Sinh nhật cô, chỉ còn nửa tháng nữa, có vẻ hơi gấp.

Nhưng Thẩm Y Nhiên vẫn gật đầu đồng ý.

“Em đã chọn được nhà thiết kế váy cưới chưa? Những người đó đều là nhà thiết kế có chút danh tiếng, nếu em đặc biệt thích người nào khác, cứ nói với anh.” - Hàn Tử Sâm nói.


Cái nào gọi là có chút danh tiếng, tất cả đều là những nhà thiết kế nổi tiếng thế giới.

“Không cần, những nhà thiết kế anh chọn đều là giỏi nhất rồi.” - Thẩm Y Nhiên hơi cắn môi nói: “Nhưng…”

“Nhưng thế nào?” - Hàn Tử Sâm cau mày nói.

“Trên người em có rất nhiều vết sẹo, em muốn thiết kế váy cưới sao cho kín đáo một chút, nếu như các mẫu kia, sợ sẽ lộ ra những vết sẹo xấu xí đó.” - Cô nói, có chút xấu hổ.

Trong lòng anh dâng lên một trận đau đớn: “Kín đáo càng tốt, anh không thích cô dâu của mình mặc váy cưới quá hở hang.” - Hàn Tử Sâm vòng tay ôm lấy Thẩm Y Nhiên nói: “Anh còn ước gì váy cưới của em có thể quấn lấy em từ đầu đến chân bọc thật kín lại, Y Nhiên, anh là người có tính chiếm hữu rất cao, không đành lòng để người khác thấy được một tấc da thịt nào trên cơ thể của em. Dù là vết sẹo kia, cũng chỉ có thể cho một mình anh được nhìn thấy.”

Thẩm Y Nhiên đỏ mặt: “A Tử… cảm ơn anh.”

“Anh không có nói đùa, cũng không phải đang an ủi em.” - Hàn Tử Sâm nói, nhẹ nhàng kéo khóa áo phía sau cô, cọ môi vào vết sẹo trên vai cô: “Đối với anh, dù da em có sẹo thì nó cũng đẹp đến mức anh luôn muốn em, muốn chiếm đoạt tất cả, thậm chí muốn nhốt em lại một nơi mà chỉ có thể một mình anh có thể nhìn thấy, không cần lo lắng ai sẽ cướp em đi.”

Thẩm Y Nhiên cười nói: “Ai muốn cướp em đi?”

Hàn Tử Sâm mím môi không trả lời, cô ấy không biết bản thân thu hút đến thế nào sao, chỉ cần nhìn nụ cười của cô liền khiến anh si mê, muốn dâng cả sinh mạng trong tay cô.

Và còn…một tên như Cố Lệ Thần cũng si mê cô.

Buổi tối, nằm trên giường ngủ, Thẩm Y Nhiên hỏi Hàn Tử Sâm đã hỏi ý ông nội anh ấy về việc kết hôn hay chưa.

Hàn Tử Sâm kể cho cô nghe về quá khứ giữa anh và ông nội, hai người họ không có tình thân, ông ấy cần ghét anh nhưng cần người thừa kế. Vậy nên chuyện kết hôn anh không cần ông ấy đồng ý. Anh cũng sẽ không vui khi ông đồng ý, không buồn khi ông ta phản đối.

Thẩm Y Nhiên nhớ lại những gì trước kia Hàn Tử Sâm kể cho với cô, mẹ anh bỏ đi, cha anh qua đời, vậy mà người thân duy nhất là ông nội của anh cũng chỉ xem anh là người thừa kế không có chút tình cảm.

Cô có thể tưởng tượng được rằng đứa trẻ đó đã sợ hãi đến mức nào, dù có người thân, có gia đình như bất cứ lúc nào anh cũng luôn sợ hãi sẽ bị bỏ rơi.

Vậy nên mới tạo thành một Hàn Tử Sâm như bây giờ, không ngừng ép buộc bản thân mình phải mạnh hơn.

Thẩm Y Nhiên ngẩng người, đưa tay sờ lên vết sẹo trước ngực anh, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Trước đó…rất đau phải không?”

Hàn Tử Sâm vuốt ve đôi mắt đen láy đầy sự quan tâm của cô: “Không sao đâu.”

Lúc này, trong mắt của cô tràn ngập anh.

“A Tử…em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh.” - Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu, nhẹ hôn lên môi anh.

“Đừng bao giờ quên những gì em đã nói, Y Nhiên.” - Anh thì thầm, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn kéo dài, cho đến khi cả hai hòa quyện vào nhau, bên trong căn phòng rộng lớn, chỉ sót lại tiếng thở dốc và rên rỉ trong hạnh phúc. Lúc này, Tần Giao Liên đang ở trong quán Karaoke ôm mẹ ruột của Bạch Chính Đình cùng uống rượu, hát và nhảy cực sung… Trước đó không lâu, là cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng của mẹ Bạch Chính Đình và Tần Giao Liên. Khi Tần Giao Liên đến nơi liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, gương mặt trẻ trung, tuy đã có tuổi nhưng bà rất biết chăm sóc da và cơ thể, không nhìn ra đây là mẹ của Bạch Chính Đình, nếu đi cạnh nhau sẽ ngỡ là hai chị em. “Xin chào, con là Tần Giao Liên.” - Tần Giao Liên đi tới chào: “Chào Bạch phu nhân.” Tô Phù Dao tháo mắt kính mát đắt tiền xuống, đưa mắt nhìn Tần Giao Liên đánh giá, tự nói sao gu thẩm mỹ của con trai bà ta hơi kém: “Cô là Tần Giao Liên à, vậy ngồi đi.” Tần Giao Liên ngồi xuống đối diện: “Không biết dì gọi con ra gặp có chuyện gì dạy bảo.” Tô Phù Dao không nói, quăng một phong bì trên bàn, cao giọng nói: “Cầm lấy và biến mất khỏi cuộc đời con trai tôi.” Tần Giao Liên nhìn phong bì trước mặt, đưa tay cầm lên, mở ra xem, ánh mắt có chút thất vọng: “Bạch Chính Đình chỉ đáng giá bao nhiêu đây thôi sao?” “Cái gì?” - Tô Phù Dao nhìn sững sờ nhìn thái độ của Tần Giao Liên: “Cô còn chê ít.” Tần Giao Liên bĩu môi: “Bất quá xem như con giảm giá cho dì vì dì xinh đẹp đi.” Sau đó Tần Giao Liên lấy điện thoại ra, bấm số của Bạch Chính Đình, mở loa ngoài đặt lên bàn. Chuông reo một lúc, bên kia phát ra giọng nói quen thuộc: “Có chuyện gì sao?” “À…ừm… Bạch Chính Đình…chúng ta chia tay đi.” - Tần Giao Liên trả lời xong liền bấm nút tắt điện thoại. Sau đó Tần Giao Liền tóm lấy phong bì trên bàn đứng dậy và quay người đi. “Này…đáng ra cô phải nói với tôi là cô yêu con trai tôi thật lòng và không chịu nhận số tiền này chứ.” - Tô Phù Dao ở phía sau đứng lên gào lên. Tần Giao Liên cau mày, quay lại nhìn Tô Phù Dao đáp: “Sau đó dì sẽ nói cô đừng hy vọng bước chân vào nhà họ Bạch chúng tôi, cô không xứng đáng, mau cầm tiền và đừng làm phiền con trai tôi?” Sắc mặt Tô Phù Dao thay đổi, vô cùng hứng thú: “Sau đó cô sẽ phải khóc lóc thề sẽ tự mình rời đi, thanh cao đến nỗi không cần số tiền trong phong bì kia.” Ánh mắt Tần Giao Liên và Tô Phù Dao chạm vào nhau, cùng phá lên cười: “Làm Dâu Hào Môn.” Cả hai cùng nhau thốt lên tên một bộ phim đang làm mưa làm gió trên truyền hình gần đây. Tần Giao Liên liền quay người lại, ngồi xuống chiếc ghế tiếp tục nói: “Dì cũng xem phim truyền hình sao?” Tô Phù Dao bĩu môi: “Cô nói như tôi không phải con người vậy.” “Không không không… dì tất nhiên là con người, còn lại rất rất xinh đẹp nữa… trong hệt như Doãn Hinh Nhi trong Làm Dâu Hào Môn.” Doãn Hinh Nhi là minh tinh điện ảnh, vừa xinh đẹp vừa có thực lực, có rất nhiều Fan mọi lứa tuổi. Tô Phù Dao nghe vậy liền vui trong lòng, nhưng sau đó lại nhìn Tần Giao Liên nói: “Đừng tưởng cô nói như vậy tôi sẽ đồng ý chuyện cô và Chính Đình.” Tần Giao Liên xua tay như thể Bạch Chính Đình không quan trọng: “Không phải con đã chia tay anh ấy trước mặt dì rồi sao, ngoài Làm Dâu Hào Môn, còn mấy bộ phim rất hay, đặc biệt có Tống Gia Luân là nam chính…” “Cái gì, cô cũng thích Tống Gia Luân sao… đúng là mắt nhìn người không tệ, Tống Gia Luân thật quá đẹp trai.” - Tô Phù Dao nghe đến thần tượng thì hai mắt long lanh. “Haha… dì không có cơ hội a, anh ta tuy mlem nhưng nghe đồn là Công, còn bé thụ chính là nam quản lý nhỏ bé…” - Tần Giao Liên hào hứng nói. “Sao ta lại không rõ… đôi khi ta còn muốn Tống Gia Luân là con rể nhà ta, chỉ là Chính Đình quá thẳng…” Tần Giao Liên bị sặc… sau đó ôm bụng cười: “ A di à, đừng nói A Di cũng là hủ nữ.” Tô Phù Dao nhìn Tần Giao Liên đỏ bừng cả mặt. “A di đừng ngại, con cũng là hủ nữ a.” Hai người ngồi bàn luận về mọi thứ trên trời dưới đất, hợp cạ đến bất ngờ. Sau đó Tần Giao Liên lái xe đưa mẹ của Bạch Chính Đình đi một vòng Nam thành, ăn chân gà cay vỉa hè, ăn xiên bẩn, ăn kem que… còn kết nghĩa chị em… Cuối cùng đến đêm hai người vào lấy phòng hát lớn nhất, Tần Giao Liên còn chơi lớn đặt phòng tổng thống bằng tiền chia tay bạn trai, gọi mấy anh vịt sáu múi vào rót rượu cho hai người. Cả hai chơi vui cả một buổi chiều tối…không biết có một người dùng mấy tiếng bay từ thành phố T đến Nam thành vì nghe nói mẹ hắn đến làm khó dễ bạn gái của hắn, lo lắng cô chịu thiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận