Không Thể Yêu

Ánh mắt phượng đẹp đẽ híp lại nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh xắn của Hàn Thiên Từ, lúc này cô cháu gái đang ôm lấy cổ anh, gương mặt kia xinh đẹp quyến rũ đến mức khiến người ta muốn trở thành cầm thú.

Thậm chí cái mông của Hàn Thiên Từ đang ngồi lên phần dưới bụng, vật nam tính bên dưới không chút nghe lời mà trướng lên sưng to đến khó chịu, cái mông không yên cứ nhúc nhích khiến Cố Lệ Thần thật sự muốn phát điên.

Hàn Thiên Từ cảm giác dưới mông mình có gì đó nhúc nhích, nhưng lúc này chỉ muốn được chú Cố dạy cách hôn nên không để ý, cô cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi anh, hít thở lấy hơi thở của anh, một mùi hương quen thuộc mà cô vô cùng yêu thích.

Lúc này, khoảng cách bờ môi của hai người rất gần, chỉ còn vài cm là sẽ chạm vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương.

Cố Lệ Thần rên nhẹ, đưa hai tay xốc nách Hàn Thiên Từ lên, đè xuống ghế sô pha bên cạnh, hai tay Hàn Thiên Từ vẫn ôm lấy cổ anh không buông.

“Chú…” - Hàn Thiên Từ ngơ ngác nhìn Cố Lệ Thần.

Cố Lệ Thần gõ vào trán cô, giọng nói đầy cảnh cáo: “Con nít, ai cho phép học cách hôn môi.”

Tiểu Từ ôm lấy trán của mình: “Tiểu Từ 17 tuổi, không phải con nít.”

Cố Lệ Thần lúc này nhìn thấy dưới lớp áo voan là một khoảng đồi núi nhấp nhô, lớn đến mức muốn chạm vào để cảm nhận được sự mềm mại…

“Khụ…khụ…” - Cố Lệ Thần ném chiếc áo khoác trùm lên đầu Hàn Thiên Từ, giọng nói khàn khàn: “Lần sau còn dám học đòi làm người lớn, chú Cố sẽ phạt con, có hiểu không?”

Hàn Thiên Từ cắn răng, ném áo khoác ra ghế sô pha, muốn tranh luận với Cố Lệ Thần thì người đã không còn ở trong phòng, bên trong phòng tắm nghe tiếng nước truyền tới.

Đi tắm?

Chẳng phải chú Cố rất kén chọn sao? Lại có thể đi tắm ở bên ngoài?

Hàn Thiên Từ có chút tức giận, chú Cố quá xấu xa, hôn bao nhiêu cô gái, dạy cho cô một chút cũng không muốn, lại còn nói cô là con nít…

Lúc này, tin nhắn từ chị Từ gửi đến, báo kế hoạch đã thành công, chỉ là muốn hỏ Tiểu Từ muốn chơi lớn đến cỡ nào.

“Chơi càng lớn càng thích.”

Trợ lý Từ có chút run lên: “Nhưng nếu bị phát hiện, chúng ta cũng khó trở mình, hay là chỉ dọa một chút.”

Hàn Thiên Từ cười lạnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng sắc bén không có chút tình cảm hay nhân nhượng, giống như chuyện này không đáng để vào mắt: “Nếu là em thì cô ta dọa hay làm thật? Chị Từ… nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.”

Hàn Thiên Từ còn nói thêm một câu: “Chị ngại Vu gia? Đừng lo, với em nó chỉ là một con kiến.”

Trợ lý Từ mím môi, sau đó gật đầu: “Em nói đúng, yên tâm… chuyện này để chị giải quyết giúp em.”

Hàn Thiên Từ nhớ ra cái gì đó, nhếch môi nhắn cho stylish của mình mang thứ cô cần đến.


Cố Lệ Thần tắm nước lạnh rất lâu, cơ thể nóng hừng hực dịu đi rất nhiều. Bên ngoài không nghe thấy tiếng động, liền nghĩ Tiểu Từ đã rời đi, anh chỉ quấn chiếc khăn tắm che đi nữa phần dưới, bước ra ngoài với cái đầu ướt sũng.

Chiếc khăn trên tay đang lau mái tóc ướt bỗng nhiên rơi xuống đất, trái cổ lăn mấy vòng, toàn bộ dục vọng bị nước lạnh đè xuống bắt đầu quay lại.

Hàn Thiên Từ lúc này đang mặc một bộ váy ngủ màu đỏ, không quá hở hang nhưng đủ phô diễn đường cong trên cơ thể non nớt, nhưng cực kỳ quyến rũ. Màu đỏ cũng không có chút thô tục nào, chỉ khiến làn da trắng sứ càng thêm chói mắt.

Chiếc váy ngắn tới đùi, ôm lấy bờ mông vểnh lên, bờ ngực căng tròn nhô lên không chút kiêng dè, mái tóc xõa ngang vai che đi phần xương quai xanh một cách lấp ló.

“Khụ… khụ…” - Cố Lệ Thần không kìm được mà ho khan…

Tiểu Từ liền nhanh chóng đến gần, quan tâm hỏi: “Chú Cố, bị cảm sao?”

Cố Lệ Thần thấy vậy liền lùi lại mấy bước, đưa tay cản lại bước đi của cô: “Đừng… con đừng qua đây…” - Sự kìm nén của chú Cố đã đi tới giới hạn.

Hàn Thiên Từ lại nghĩ Cố Lệ Thần sợ lây bệnh cảm qua cho cô, Tiểu Từ yêu thương chú Cố đến như vậy. Sao có thể vì sợ lậy bệnh mà không dám đến gần chứ.

Cô mặc cho Cố Lệ Thần phản ứng, nhanh chóng chạy đến gần, đưa tay sờ lên bờ má của anh, sau đó sờ lên trán anh, lúc này khoảng cách của hai người rất gần…

Cố Lệ Thần ngửi được mùi hương tươi trẻ trên cơ thể non nớt, toàn thân anh căng cứng, vật nam tính vừa mới dỗ dành hạ xuống lại một lần nữa vươn lên.

Anh nghiến răng nghiến lợi, tự măng chửi bản thân mình quá sức cầm thú… cơn đau căng tức khiến toàn thân anh đổ một lớp mồ hôi mỏng.

“Chú Cố, chú nóng sao?”

Cố Lệ Thần lúc này không mặc áo, lớp mồ hôi mỏng túa ra trên lớp da trắng không tỳ vết. Hàn Thiên Từ to mắt nhìn từng lớp cơ bắp trên ngực và dưới bụng anh, nuốt một ngụm nước miếng… chú Cố của cô, thật là cực phẩm.

Cố Lệ Thần nhìn xuống, càng lại gần càng thấy bờ ngực kia càng to lớn hơn, chiếc váy xẻ ngực khá sâu, bờ ngực che đậy quá hững hờ

Anh nhắm mắt lại, muốn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Ai ngờ, vừa nhắm mắt lại, Hàn Thiên Từ đã dùng tay sờ lên cơ bụng của anh…giọng nói đầy ngưỡng mộ: “Chú ơi, chú thật đẹp.”

Cố Lệ Thần: “…”

Cổ tay Tiểu Từ bị Cố Lệ Thần bắt lấy, đè ép cả người cô lên tường phía sau, ánh mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Từ.

Tiểu Từ chớp chớp mắt: “Chú Cố…”

Ác ma và thiên thần đang xảy ra một cuộc chiến bên trong Cố Lệ Thần.

Xem ra, anh thật sự muốn trở thành cầm thú.


“Tiểu Từ… muốn học cách hôn?” - Giọng nói của anh khàn đặc, nóng hổi.

Tiểu Từ cảm thấy chú Cố lúc này, không giống bình thường, bình thường sẽ rất ôn nhu cưng chiều, lúc này lại đem đến cảm giác chiếm hữu quá mãnh liệt.

“Chú Cố… Tiểu Từ… không học nữa.” - Tiểu Từ không muốn chơi nữa.

“Muộn.” - Cố Lệ Thần nắm lấy cằm cô, tay còn lại chóng lên cạnh tường.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi cô, lúc này Cố Lệ Thần không muốn nghĩ đến luân thường đạo lý nữa, chỉ muốn Tiểu Từ mãi mãi thuộc về anh.

“Chú Cố… buông Tiểu Từ ra…” - Hàn Thiên Từ lúc này tim đập rất nhanh, tuy có chút sợ, nhưng trong lòng không khỏi có một tia mong chờ.

“Buông? Ai dạy con mặc y phục thế này câu dẫn đàn ông?” - Hơi thở Cố Lệ Thần ngày càng nặng hơn

Hàn Thiên Từ cắn cắn môi, tranh luận: “Tiểu Từ ăn mặc như vậy là muốn chứng minh Tiểu Từ đã lớn rồi, Tiểu Từ không còn bé nữa.”

Cố Lệ Thần nhếch môi, đưa mắt liếc nhìn xuống dưới một chút, nụ cười trên môi đầy ta mị: “Ừm… không còn bé nữa, lớn rồi… cái cũng lớn.”

Hàn Thiên Từ hai má đỏ ửng, sao cô lại không có cảm giác chú Cố khen cô đã lớn mà đang xuyên tác theo ý khác?

“Chú Cố… buông con ra đi…Tiểu Từ không thích…” - Cảm giác quá kỳ lạ, trước kia từng ôm ấp trong lòng chú Cố rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ Tiểu Từ có cảm giác kỳ lạ này, từng ngón tay của Cố Lệ Thần sờ lên bờ môi cô nóng hổi, như có một tia lửa điện xẹt qua tê cứng.

Cảm giác muốn hôn, muốn được yêu thương…nhưng lại rất sợ.

Cóc…cóc…cóc…

“Ai?” - Cố Lệ Thần nghe tiếng gõ cửa liền mất hứng, giọng điệu có chút khó chịu.

“Cố tổng, bên ngoài đoàn phim có chút chuyện, Vu tiểu thư xảy ra chuyện.” - Giọng nói của trợ lý của Cố Lệ Thần vang lên.

Cố Lệ Thần nhíu mày: “Liên quan gì đến tôi?”

“Cố tổng, Vu tiểu thư bị người ta bỏ thuốc, cô ấy chỉ đích danh là Hàn tiểu thư bỏ thuốc hãm hãi cô ấy. Bọn họ tìm không ra Hàn tiểu thư, bây giờ bên ngoài đang rất loạn.”

Cố Lệ Thần liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang bị anh khóa chặt ở góc tường, ánh mắt nghi ngờ: “Phải không?”

Hàn Thiên Từ bĩu môi gật đầu: “Là Tiểu Từ.”

Cố Lệ Thần buông Hàn Thiên Từ ra, ánh mắt đầy dục vọng tan biến, nghiêm nghị nói: “Nghịch ngợm.”


Cố Lệ Thần đi vào phòng thay đồ, bên ngoài Tiểu Từ cũng lè lưỡi chạy vào phòng vệ sinh mà thay ra bộ quần áo nguy hiểm này.

Lúc nãy, Tiểu Từ còn nghĩ sẽ bị chú Cố phạt khi chơi lớn với Vu Yến, ngờ đâu chỉ bị mắng nghịch ngợm.

Cô nhìn vào trong gương, thấy gương mặt mình vẫn còn đỏ bừng, nhìn xuống dưới… ngực hơi lớn… khụ… khụ… chú Cố lúc nãy có phải ý nói cái này lớn không?

Hai người tay quần áo xong, cùng nhau bước ra ngoài, trợ lý nhìn thấy Hàn Thiên Từ đi ra từ phòng Cố Lệ Thần cũng không ngạc nhiên, dù sao đây cũng là bảo bối cục cưng của Cố tổng.

Lúc này, Vu Yến đã được quấn trên người chăn lớn, gương mặt đỏ bừng, bên cạnh còn có bác sĩ, hình như vừa tiêm thuốc cho cô ta.

Bên cạnh cô ta là hai con chó theo đuôi, còn có trợ lý Từ và thợ trang điểm của Tiểu Từ đang ở hiện trường.

Tiểu Từ liếc nhìn trợ lý Từ, chị ấy vẫn tỏ ra bình ổn, chị có thợ trang điểm thì có chút sợ hãi.

“Có chuyện gì?” - Cố Lệ Thần nhìn một lượt rồi lên tiếng…

Vu Yến nhìn thấy Cố Lệ Thần liền ủy khuất đến bật khóc: “Lệ Thần, anh phải lấy lại công bằng cho em. Là Hàn Thiên Từ, trong chai nước của cô ta có thuốc, cô ta còn tính kế hẹn em đến phòng đạo cụ, sau đó để phó đạo diễn muốn khi dễ em. Cũng may… cũng may… có người đến cứu em, nếu không… em chỉ có nước tìm còn đường chết.”

Hàn Thiên Từ liếc nhìn chị Từ và thợ trang điểm của mình giống như bị bọn họ giam giữ liền lên tiếng: “Chị Từ, chị Lâm, đi lại đây với em.”

Cô gái đi với Vu Yến liền nói: “Hai người bọn họ chính là tay sai của cô, ai cho phép rời đi.”

Hàn Thiên Từ cau mày: “Ai dám động vào người của tôi. Hai chị, đi qua với em.”

“Hàn Thiên Từ, cô đừng có không nói lý lẽ, chúng tôi bắt tận tay trợ lý của cô muốn quay lại cảnh chị Vu Yến bị ức hiếp chứ không cứu chị ấy, cái này không phải cô bày ra thì là ai, chưa kể chai nước kia đã kiểm tra, là có hòa thuốc.”

Hàn Thiên Từ xì cười: “Chai nước đó tôi muốn cho Cố tổng, ai bảo cô ta dành. Cái này là tự làm tự chịu.”

Cả đoàn phim nhìn nhau, Hàn Thiên Từ này… công khai nói muốn bỏ thuốc Cố Lệ Thần, không sợ bị phong sát sao?

Cố Lệ Thần nhìn Vu Yến một mắt, nhàn nhạt nói: “Nếu chưa xảy ra chuyện gì thì coi như xong, bộ phim ngày đầu quay đã xảy ra chuyện không hay… nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, kẻ nào hé răng, chính là chống lại tôi.”

Tất nhiên, trong giới giải trí chống lại Cố Lệ Thần chính là bị phong sát.

Vu Yến không tin vào tai mình khóc rống lên: “Lệ Thần, anh nói vậy là ý gì. Em một chút nữa bị làm nhục, còn bị bọn họ cố tình ghi hình lại, coi như xong liền xong sao? Cố Lệ Thần, em là đại tiểu thư Vu gia, chuyện này em quyết truy cho tới cùng.”

“Đúng vậy, Cố tổng, Hàn Thiên Từ còn thừa nhận muốn bỏ thuốc anh, anh không truy cứu sao? Anh là hôn phu của Vu tỷ, sao có thể để chị ấy ủy khuất?”

“Hàn Thiên Từ là diễn viên hạng hai, nhận được vai nữ chính đã là có quá nhiều tin đồn. Bây giờ lại gây ra chuyện này ở đoàn phim, chúng tôi không muốn hợp tác với loại này như cô ta.”

Những người trong đoàn phim từng lời từng lời đả kích Hàn Thiên Từ.

Cố Lệ Thần biết giới giải trí phức tạp, từ đầu đều không muốn Tiểu Từ tiến vào, nhưng bé con này một mực tiến vào, bây giờ lại thích làm loạn.

Ánh mắt Hàn Thiên Từ không có chút sợ hãi, nhìn Vu Yến đấy sữ giễu cợt.

Cô đi về phía người đàn ông núp phía sau, dùng tay kéo cổ áo hắn ra phía trước, tung một cú đã vô bụng hắn, giọng điệu không chút kiêng dè: “Nếu các vị đã muốn tra tới cùng, thì tôi cũng không ngại ạ, đây là kẻ muốn… khụ khụ… với Vu tiểu thư, chúng ta hỏi một chút là rõ ràng, phải không?”

Hàn Thiên Từ nở nụ cười, lại tiếp tục đá một phát vào hạ bộ của hắn: “Thật là tên khốn, anh chút nữa hất tay trên phụ nữ của Cố tổng, đá cái này là quá nhân từ.”


Cố Lệ Thần: “…”

Khi này bị anh ép vào tường, rất may Tiểu Từ không lên gối.

“Cố tổng, không phải…không phải do tôi đâu… là Trần Thi Ý, cô ta liên hệ với tôi, nói là Hàn Thiên Từ muốn hẹn tôi ở phòng thay đồ của cô ta để nói chuyện, về sau, tôi lại nhận được tin nhắn là Vu Yến hẹn tôi ở phòng dụng cụ bàn việc đối phó Hàn Thiên Từ. Lúc vào phòng dụng cụ, Vu Yến cô ta liền lao vào tôi… phòng không mở đèn, tôi không nhận ra là Vu Yến… cho nên…”

Hàn Thiên Từ đá thêm một cái vào bụng hắn, với một người học võ từ bé, sức đá của Hàn Thiên Từ không hề nhỏ, khiến hắn ta rú lên: “Nói bậy, tôi không có hẹn anh, vả lại Vu tiểu thư là vợ sắp cưới của Cố tổng, sao cô ấy bị trúng thuốc lại không tìm Cố tổng mà đi tìm anh?”

Mọi người đổ dồn vào phó đạo diễn Hà đang đang đớn nằm dưới đất khóc rống lên: “Tôi có bằng chứng, điện thoại tôi lúc nào cũng lưu lại cuộc gọi, còn có tin nhắn trực tiếp của Vu Yến hẹn tôi đến phòng đạo cụ.”

Trợ lý của Cố Lệ Thần nhanh chóng kiểm tra thông tin của hắn ta nói trên điện thoại, đúng như lời hắn nói không sai.

Trần Thi Ý sợ xanh cả mặt, vội sợ hãi nói: “Cố tổng, là do Vu Yến cô ta sai tôi hãm hại Hàn Thiên Từ vì Hàn Thiên Từ cướp vai nữ chính… không liên quan đến tôi, chị Vu Yến nói lắp đặt camera ở phòng thay đồ của Hàn Thiên Từ, sau đó bỏ thuốc cô ta đẩy cho phó đạo diễn Hà, sau này chị ấy nắm trong tay điểm yếu của Hàn Thiên Từ, cô ta sẽ không còn vênh váo nữa.”

Mọi người nghe xong liền bàng hoàng, nhất tỷ giới giải trí sao lòng dạ sâu như vậy. Hàn Thiên Từ bây giờ chỉ là một cô bé 16, 17 tuổi thôi.

Hàn Thiên Từ giả vờ khịt mũi, đôi mắt ửng đỏ, vô cùng đáng thương: “Vu tỷ, sao chị lại làm như vậy? Uổn công tôi luôn xem chị là tiền bối, còn có, tôi biết chú Cố với chị có hôn sự, ông bà Cố cư như vậy mong cháu nên đã đánh tiếng nhờ tôi vun vén… Tôi cứ như vậy muốn bán đứng chú ấy, bỏ thuốc chú ấy rồi muốn giao cho chị. Ngờ đâu chị lại uống nó, tôi nghĩ trong hai người ai uống cũng không sao a, nghĩ chị sẽ đi tìm chú Cố… ai ngờ… chị là vừa ý phó đạo diễn Hà.” - Hàn Thiên Từ vô cùng bối rối: “Chú Cố, là lỗi của Tiểu Từ… xem ra lần này chú lại lỡ mất kế hoạch kết hôn rồi.

Hừ… để tôi xem sau chuyện này Vu Yến cô còn mặt mũi nào dám tuyên bố cô là hôn thê của Cố Lệ Thần không?

Chú Cố… là của Tiểu Từ.

“Vu Yến tỷ, tôi biết chuyện đạo diễn cảm thấy tôi hợp vai Bùi Châu hơn khiến tỷ không vui, nhưng tỷ nên thông cảm một chút, Bùi Châu nhân vật này chỉ mới 15 tuổi, so về tuổi tác thì tôi phù hợp hơn, cũng sẽ không khiến khán giả có cảm giác gượng ép a.” - Hàn Thiên Từ cúi đầu nén nụ cười, ranh ma nói: “Cố tổng nói, hôm nay là ngày đầu bấm máy, không nên ồn ào, vậy nên đừng ồn ào… Vu Yến tỷ, tôi không so đo với tỷ, tôi thông cảm cho tỷ, con người ai lại không có lòng ganh tỵ chứ, phải không?”

Vu Yến bị nói đến nghiến răng nghiến lợi. Xong rồi, cô ta coi như xong rồi, cô bị Hàn Thiên Từ chơi rồi.

Cô ta không thèm dùng video nóng mà uy hiếp cô, cô ta chỉ khiến hôn sự của cô và Cố Lệ Thần thật sự hủy.

Cô ta khiến toàn bộ đoàn phim phẫn nộ với Vu Yến.

Và cô ta lấy được cảm tình của mọi người.

Cố Lệ Thần nhìn Hàn Thiên Từ, bé con còn biết tính kế người khác, trong lòng vô cùng tán thưởng.

“Đuổi hắn ta đi.” - Cố Lệ Thần chỉ về tên đàn ông vẫn không thể ngồi dậy nổi, sau đó liếc nhìn về phía Trần Thi Ý: “Cô bị phong sát.”

Trần Thi Ý lùi lại hai bước… cầu xin nhưng bị vệ sĩ kéo đi.

Còn về phía Vu Yến, Cố Lệ Thần hừ lạnh: “Cố gia tôi tuyên bố hủy hôn với Vu gia, sau này hai bên không còn chút quan hệ nào.”

Vu Yến như hoàn toàn sụp đỗ, nhưng cơn bão vẫn là chưa dừng ở đó.

Cố Lệ Thần xử lý bọn chúng xong, muốn xoay người lại đi tìm Hàn Thiên Từ nhưng con nhóc đã bỏ chạy từ khi nào.

Anh ngồi trong xe, nhắm mắt lại, nhớ đến bờ môi kia… đôi môi nhếch lên cao…

Chạy đâu cho thoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận