Không Thể Yêu

Thẩm Y Nhiên cảm giác bản thân lơ lững trên không, toàn thân bị trói chặt không có điểm với.

Hai mắt cô nhìn lên bầu trời xanh và mây trắng phía trên… liệu cô sẽ chết sao…

Lúc này trong đầu cô hiện lại khung cảnh cô bị trói chặt trong chiếc xe ô tô lao xuống biển, lúc ấy cô cũng nhìn thấy bầu trời trong xanh.

Mà trong miệng cô là một giọng nói kêu gào: “A Tử…”

Thẩm Y Nhiên cứ ngỡ sẽ chết chắc, nhưng một bàn tay túm lấy áo cô, toàn thân treo lơ lửng ở vách đá.

Toàn thân Hàn Tử Sâm như muốn ngã về phía trước, cố gắng níu lấy Thẩm Y Nhiên, trong thời khắc sinh tử này, Hàn Tử Sâm mới nhận ra, Thẩm Y Nhiên quan trọng hơn anh nghĩ, nếu cô thật sự ngã xuống biển, anh có lẽ sẽ lao theo cô.

Cùng sống, cùng chết…

Những mảng ký ức vụn vỡ trước kia dường như từng chút từng chút một tràn vào trong đầu anh, anh nhìn thấy cô bị trói trên xe, cô vì không muốn anh chết liền lao xuống biển. Thẩm Y Nhiên nói cô tha thứ cho anh, cô nói cô yêu anh…

Thẩm Y Nhiên chính là yêu anh, nếu không… cô ấy sẽ không từ bỏ mạng sống của mình để anh được sống.

Hàn Tử Sâm nhìn thấy hình ảnh bản thân lao xuống biển cùng cô.

Nhìn thấy hình ảnh bản thân ôm hủ tro cốt kia khóc lóc đến phát điên.

Thì ra… Thẩm Y Nhiên nói đúng, cô là người anh yêu nhất, yêu hơn cả mạng sống của anh, là trân quý nhất cuộc đời anh.

Cao Trí và mọi người nhanh chóng lao tới giúp Hàn Tử Sâm kéo Thẩm Y Nhiên lên, nhanh chóng cởi trói cho cô.


Thẩm Y Nhiên lao vào lòng Hàn Tử Sâm, cô thật sự sợ hãi, cô sợ cô chết đi… anh sẽ lần nữa phát điên, sợ anh sẽ liều mạng chết theo cô.

Bàn tay Hàn Tử Sâm siết chặt Thẩm Y Nhiên vào lòng, anh thật hối hận, vì cái gì lại quên mất cô, vì cái gì sau năm năm cô quay lại tìm anh, anh lại mở miệng nói không yêu cô.

Rõ ràng anh yêu cô, yêu cô đến không cần đến mạng của mình.

Cái gì mà không thể yêu, trên đời này… không có không thể yêu…

“Y Nhiên… xin lỗi, tha thứ cho anh.” - Hàn Tử Sâm hé môi mỏng.

Thẩm Y Nhiên lắc đầu, cô nghĩ anh đang xin lỗi vì việc của Triệu Uyển Nhi nên lắc đầu: “Không phải lỗi của anh, đúng, A Tử, con chúng ta… bọn trẻ vẫn còn trong rừng… em muốn đi tìm bọn trẻ…còn có, Tiêu Tư Vũ…hắn ta bị đâm một nhát…”

Hai mắt Hàn Tử Sâm híp lại: “Em quan tâm đến Tiêu Tư Vũ.”

Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “Em không muốn hắn chết vì em, cả đời không muốn liên quan đến con người đó.”

Cao Trí lúc này đi tới nói: “Hàn gia, phu nhân, Cố thiếu đã tìm thấy thiếu gia và tiểu thư, thiếu gia chỉ bị trật chân, tiểu thư không sao…hiện đang đưa đến bệnh viện.”

Nói xong lại nhìn về phía Triệu Uyển Nhi nói: “Ngài muốn xử lý Triệu Uyển Nhi ra sao?”

Thẩm Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Tử Sâm đưa mắt liếc nhìn về phía Triệu Uyển Nhi đang bị hai cảnh sát giữ chặt, ánh mắt lạnh lẽo như ngàn con dao xiên vào kẻ đối diện, anh đi về phía Triệu Uyển Nhi túm lấy cổ áo cô ta: “Sao cô dám…”


“Tại sao tôi không dám?” - Triệu Uyển Nhi đột nhiên phá lên cười: “Hàn Tử Sâm, anh luôn coi tôi là một kẻ ăn bám Hàn gia, không có sự cho phép của anh, tôi không thể làm gì sao?”

Hàn Tử Sâm nheo mắt lại, đôi mắt càng lạnh lùng hơn.

“Tôi hận, vì sao không đẩy Thẩm Y Nhiên xuống dưới được, Thẩm Y Nhiên chết… mới là tốt nhất.” - Triệu Uyển Nhi cay đắng nói.

“Cô có tư cách gì hận cô ấy.” - Hàn Tử Sâm trực tiếp đưa tay túm lấy cổ Triệu Uyển Nhi.

Triệu Uyển Nhi lập tức trở nên khó thở, gương mặt đỏ bừng: “Tôi… tại sao tôi không được hận cô ta… nếu cô ta không xuất hiện…tôi đã không thê thảm như bây giờ. Tôi không những hận cô ta, tôi còn hận anh…tại sao anh cho tôi hy vọng…rồi lại khiến tôi tuyệt vọng…”

Khi những ngón tay của Hàn Tử Sâm trở nên thu hẹp, giọng nói của Triệu Uyển Nhi ngày càng nhỏ hơn và ngắt quãng.

Cảnh sát thấy vậy vội vàng giữ lấy tay Hàn Tử Sâm nhưng kéo thế nào cũng không rời đi được.

Thẩm Y Nhiên vội vàng đi đến nắm lấy cổ tay Hàn Tử Sâm nói: “A Tử, buông tay, đừng vì một người không đáng mà phạm tội.”

Anh quay đầu lại nhìn cô: “Nhưng cô ta muốn giết em và bọn trẻ.”

“Pháp luật sự trừng phạt cô ta trong tù.” - Thẩm Y Nhiên giữ lấy bàn tay anh nói: “A Tử của em, sẽ nghe lời em, phải không?”

Đôi mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm, bàn tay chậm rãi buông ra nhỏ giọng: “Ừm, anh nghe lời em.”

Triệu Uyển Nhi ôm cổ lấy lại hơi thở một cách khó khăn, cô ta dường như vừa mới từ cõi chết trở về, nhưng cô ta không có chút vui mừng.


Hàn Tử Sâm - vị vua không ngai vàng ở Nam thành lại đi nghe lời một người phụ nữ tên Thẩm Y Nhiên, trước mặt Thẩm Y Nhiên chính là một mực hèn mọn.

Hàn Tử Sâm yêu Thẩm Y Nhiên đến mức này sao?

Triệu Uyển Nhi hét lên, dằng co khi cảnh sát muốn kéo cô ta đi: “Hàn Tử Sâm, chính là anh đã hại tôi. Tại sao anh lại muốn giúp tôi và Uyển Na, tại sao lại nhận Uyên Na làm dưỡng nữ, nếu không có những thứ này… tôi căn bản sẽ không phải làm đến mức này.”

“Cô chính là tự mình hại mình.” - Thẩm Y Nhiên trực tiếp phản bác Triệu Uyên Nhi: “Hàn gia giúp đỡ mẹ con cô khi cô gặp khó khăn, cho các người cuộc sống tốt đẹp, nhưng bây giờ chính cô đã tự mình hủy hết, là bởi vì sự tham lam của cô hại cô, Hàn gia không nợ cô bất cứ thứ gì.”

Thẩm Y Nhiên nói xong liền nắm lấy tay Hàn Tử Sâm: “A Tử, chúng ta đi thôi.”

“Được.” - Hàn Tử Sâm đáp, hiện tại trong mắt anh chỉ có một mình cô tồn tại.

Triệu Uyển Nhi bị cảnh sát kéo đi, miệng không ngừng mắng chửi, nhưng cô ta biết… chỉ e cả đời không thoát khỏi lao tù.

Trên xe, Thẩm Y Nhiên vẫn nắm chặt bàn tay Hàn Tử Sâm, sau đó vuốt ve từng ngón tay thon dài xinh đẹp nói: “A Tử, dù sau này có người muốn hại em, em cũng không muốn anh làm những việc vừa rồi, suýt chút nữa tự làm bẩn tay mình.”

Hàn Tử Sâm gật đầu: “Tất cả đều nghe em, Y Nhiên.”

Bàn tay anh lật lại, nắm lấy bàn tay của cô, từng khớp nối biến dạng lộ ra, đôi mắt Hàn Tử Sâm nóng rực nhìn ngắm nó, đưa đôi môi tiến lại gần, hơi thở nóng rực phả vào…

“Tay em xấu lắm phải không?” - Thẩm Y Nhiên mỉm cười nói.

“Không xấu… rất đẹp…” - Hàn Tử Sâm hôn lên bàn tay cô.

Chiếc xe đưa hai người đến bệnh viện, phía trước… tất cả mọi khuất mắc dường như đã tháo gỡ… Thời điểm trước đó một giờ, Cố Lệ Thần sau khi nghe Cao Trí nói hai đứa trẻ bị lạc trong rừng, Thẩm Y Nhiên đang bị khống chế… Nhìn thấy Hàn Tử Sâm đã đi đến cứu Y Nhiên, trong lòng anh do dự một chút, liền cùng cận vệ của mình tiến vào khu rừng để cùng mọi người tìm kiếm. Bên này, Hàn Thiên Từ cõng anh trai đi xuống, đường rừng rất khó đi, cây cối um tùm. “Tiểu Từ, anh có nặng không?” - Hàn Thiên Tử có chút xấu hổ nói. “Nặng muốn chết, nhưng anh yên tâm… anh Thiên Tử đã có Tiểu Từ, em sẽ bảo vệ anh.” - Tiểu Từ toát mồ hôi bước đi từng bước. Hàn Thiên Tử trong lòng một trận ấm áp, từ bé lớn lên luôn cô độc, sau khi nhận em gái Uyển Na, cũng cảm thấy không có gì tốt, kể từ khi Tiểu Từ quay về, Tiểu Từ đều mang lại cho nhóc cảm giác gia đình, cảm giác có những người đối với nhóc thật tâm, không vì bất cứ lý do nào để tiếp cận. “Anh trai cũng sẽ cả đời bao bọc em gái, sau này… anh hứa sẽ không cho bất cứ kẻ nào ức hiếp em.” Tiểu Từ xiêu vẹo bước đi từng bươcd nặng nề, Hàn Thiên Tử nghe thấy tiếng xào xạc phía sau lưng, nhìn lại phía sau liền thấy một con chó rừng đang đi chậm rãi quan sát bọn họ. “Tiểu Từ, không xong rồi, có thú dữ” - Hàn Thiên Tử nhỏ giọng nói, sợ kích đông con thú. Tiểu Từ quay người lại, nhìn thấy một con vật giống như chó, nhưng trong có vẻ hung hăn hơn những chú chó bé con từng nhìn thấy. Hàn Thiên Tử từng xem nhiều về thế giới động vật, biết rõ loại chó này đang tách bầy đi săn mồi, vậy nên… nó đang xem nhóc và em gái là con mồi. “Thả anh xuống, anh sẽ cản nó…em chạy đi.” - Hàn Thiên Tử nói. “Nói bậy, sao có thể bỏ anh trai lại mà bỏ chạy.” - Hàn Thiên Từ nhìn về phía con chó rừng, bàn chân từ từ đi lùi về phía sau. Con chó cũng như vờn con mồi, từ từ tiến lại phía bọn trẻ không chút gấp gáp. “Loại này không mạnh nhưng chúng ta cơ bản là không đủ sức đánh lại nó… Tiểu Từ, nghe lời anh trai… bỏ anh xuống, chạy đi.” - Hàn Thiên Tử kiên định nói. “Không, em gái không bao giờ bỏ anh trai.” - Tiểu Từ trên tay cầm một cây gỗ mà bé con nhặt trên đường để tự vệ. Con chó dường như cũng chính là e ngại cây gỗ trong tay Hàn Thiên Từ. Hàn Thiên Từ không đợi con chó kia tấn công, cũng không bỏ chạy, bé con đặt anh trai xuống… ánh mắt sắc bén nhìn con chó rừng đang nhìn mình chằm chằm… sau đó hét lớn… lao về phía con chó rừng vung gậy. Con chó kia dường như còn nhỏ, vừa tách bầy, nhìn thấy Tiểu Từ hét lớn cầm gậy đánh về phía nó, nó không dám lao tới, thoái lui về sau hú lớn… Hàn Thiên Từ sợ đến tim muốn rơi xuống, nhưng mami từng nói, phải đối diện với sợ hãi, mà lúc này, dường như không còn sự lựa chọn nào khác, bản thân xem nó là con mồi, chính mình sẽ không còn là con mồi. Con chó thấy Tiểu Từ hung hăng dùng hết sức nện cây gậy xuống về phía nó, nó sợ đến mức thoái lui bỏ chạy, nhưng quá trễ, cây gậy đập vào lưng nó, nó rú lên, quay đầu bỏ chạy. Hàn Thiên Tử tròn mắt nhìn em gái song sinh, mới 5 tuổi, dường như quá nữ cường. Tiểu Tử thở phì phò, chạy đến quỵ xuống nói: “Anh Thiên Tử, lên đi, chúng ta mau đi thôi, kẻo nó kéo đồng bọn đến là chết chắc.” Hàn Thiên Tử không còn cách nào khác, bàn chân sưng càng lúc càng to đầy đau nhức, buộc phải lần nữa leo lên lưng Tiểu Từ. Tiểu Từ bằng tất cả ham muốn sinh tồn, cầm chắc cây gỗ, một mực chạy xa khỏi nơi vừa hổn chiến với con chó rừng kia. Cố Lệ Thần nghe tiếng chó rừng tru lên, nhanh chóng theo hướng tiếng động mà đi tới, miệng không ngừng gọi Tiểu Từ, Tiểu Từ. Cho đến khi ở phía xa xa nhìn thấy hình bóng một cô bé nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy xinh đẹp, trên lưng cõng một cậu bé ngang tuổi, đang chạy từng bước nặng nề về phía trước, mà gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi lắm lem, gương mặt cũng tái nhợt đi mấy phần. Cố Lệ Thân toàn thân ngưng trọng, hình ảnh này thật quen thuộc, năm đó Thẩm Y Nhiên cũng cõng anh đi ra khỏi khu rừng, cũng dũng cảm và kiên cường như vậy. “Tiểu Từ.” - Cố Lệ Thần chạy về phía hai đứa trẻ. “Chú Cố.” - Tiểu Từ nhìn thấy người quen thì vui mừng, sau đó nói với anh trai: “Anh Thiên Tử, chúng ta được cứu rồi.” Hàn Thiên Từ nhìn thấy Cố Lệ Thần trước mặt liền buông bỏ mọi cứng rắn, bé con quỵ xuống, gương mặt mệt đến trắng bệch. “Tiểu Từ, có bị thương ở nơi nào không?” - Cố Lệ Thần nhanh chân chạy đến ôm lấy Tiểu Từ quan tâm hỏi. Tiểu Từ hơi thở dồn dập, đưa mắt nhìn Cố Lệ Thần mỉm cười: “Chú Cố, con không sao… chân anh Thiên Tử bị thương rồi.” Cố Lệ Thần nhìn những vết xước dưới chân Hàn Thiên Từ chói mắt, trong lòng vô cùng đau đớn, vành mắt chợt đỏ ửng. Hàn Thiên Từ đưa tay nhỏ nhắn chạm vào đôi mắt phượng của Cố Lệ Thần: “Chú Cố thật mít ướt, sao lại muốn khóc nhè rồi.” Cố Lệ Thần bật cười: “Không có, chú Cố không khóc nhè, được rồi…chú đưa Tiểu Từ đến bệnh viện nhé.” Tiêu Từ ôm lấy Cố Lệ Thần, nhướng người hôn lên má anh, mỉm cười: “Tiểu Từ thật mệt…chú Cố bế Tiểu Từ có được không?” Cố Lệ Thần gật đầu, cúi người bế Tiểu Từ lên. Cận vệ phía sau liền đi tới cõng Thiên Tử, một đoàn người rút khỏi cánh rừng. Vết thương của Tiểu Từ không nặng, chỉ bị trầy xước một chút.

Thiên Tử được băng bó vết thương, sau đó cũng được xuất viện quay về dinh thự Hàn gia.

Khi ra khỏi bệnh viện, Tiểu Từ được Hàn Tử Sâm bế trên tay, sau khi nhìn thấy Cố Lệ Thần đứng bên ngoài liền vẫy tay reo lên: “A…chú Cố…baba, là chú Cố đã giúp Tiểu Từ và anh Thiên Tử.”


Hàn Tử Sâm nhìn về phía Cố Lệ Thần, ánh mắt phức tạp: “Cậu còn chưa bay à?”

Lúc Hàn Tử Sâm tìm đến, Cố Lệ Thần nói rằng hắn chấp nhận buông bỏ và sẽ rời khỏi Nam thành, sau đó liền cùng Hàn Tử Sâm đi tìm Thẩm Y Nhiên.

“Tôi quyết định sẽ ở lại Nam thành.” - Cố Lệ Thần nhún vai: “Nếu quyết định buông tay, ở nơi nào cũng không quan trọng.”

Cố Lệ Thần cảm thấy việc rời đi là không cần thiết nữa, nếu đã quyết định buông tay, dù là ở nước M hay ở lại Nam thành đều như nhau… vả lại, Cố Lệ Thần cảm thấy thật yêu thích Tiểu Từ, muốn nhìn thấy bé con lớn lên.

Hàn Tử Sâm đưa ba mẹ con quay về dinh thự Hàn gia.

Sau khi cho hai đứa trẻ đi ngủ, Thẩm Y Nhiên quay về phòng ngủ của hai người, Hàn Tử Sâm lúc này đang ngồi trên ghế sôpha, ánh mắt ngắm nhìn bức ảnh cô bé mặc váy hoa màu tím.

“A Tử, anh vẫn còn giữ bức ảnh này sao?” - Thẩm Y Nhiên ngồi bên cạnh Hàn Tử Sâm nhìn vào bức ảnh lại nói: “Hôm nay, thật cảm ơn anh… A Tử.”

Hàn Tử Sâm đặt bức ảnh xuống bàn, đưa tay ôm lấy Thẩm Y Nhiên vào trong lòng: “Y Nhiên, anh rất sợ… sợ mất em thêm lần nữa, năm năm… chúng ta vậy mà lại lạc mất nhau năm năm. Y Nhiên, cả đời này có thể mãi mãi ở bên anh không?”

“A Tử, anh nhớ ra cái gì sao?”

Hàn Tử Sâm siết chặt Thẩm Y Nhiên hơn vào lòng ngực, như muốn hòa cô vào mình: “Đúng, anh nhớ… anh nhớ em vì anh mà lao xe xuống biển, nhớ em đã tha thứ cho anh, nhớ chúng ta vì cái gì lại cách xa nhau năm năm. Y Nhiên, anh yêu em… anh yêu em… anh chưa từng không yêu em.”

Hàn Tử Sâm bây giờ mới hiểu cảm giác khác lạ của mình khi lần đầu nhìn thấy cô sau năm năm gặp lại. Cảm giác trái tim loạn lên khi cô chủ động hôn anh, cảm giác chiếm hữu không muốn cô mãi mãi ở bên cạnh.

Đó chính là… tâm trí anh dù có quên cô…nhưng cơ thể anh, trái tim anh…chưa từng quên cô.

“A Tử, em yêu anh…”

Đêm đó, Hàn Tử Sâm đặc biệt mãnh liệt, giống như… cộng lại năm năm qua xa cách…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận