Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?
Trong ngôi nhà bánh kẹo có rất nhiều cạm bẫy, em bước vào vì nơi đó có anh.
Những vệt hoàng hôn chiếu rọi khắp khu vườn nhà họ Huỳnh và trên cả gương mặt trầm ngâm của Gia Ái. Cô chỉ đứng đó với ánh mắt sâu thẳm, tựa như đang nhìn cũng tựa như không. Buông một tiếng thở dài, Gia Ái đưa mắt về phía khu nhà kính, từ góc độ này cô vẫn có thể nhìn thấy những đóa bạch trà. Trên môi Gia Ái khẽ nở một nụ cười, có điều không giống như thường ngày, nụ cười này chẳng hề chứa sự vui vẻ.
Tiếng gõ cửa vang lên mấy lần nhưng Gia Ái không hề phản ứng cho đến khi Bối Lâm xông thẳng vào trong rồi chạy lại nắm lấy tay cô.
“Ái! Bạn đừng suy nghĩ lung tung nha! Chuyện đó không liên quan gì đến bạn đâu!”
Gia Ái bật cười kéo tay Bối Lâm vào phòng ngồi xuống:
“Mình làm gì mà nghĩ lung tung. Yên tâm đi!”
“Vậy cũng đỡ! Mà nói thật chuyện cô ta tự sát nghe còn khó tin hơn cả chuyện bạn quên được tên Minh Hy.” Bối Lâm khoanh tay tựa vào ghế. “Nhưng… chuyện cô ta bị giết thì càng đáng sợ hơn.”
Gia Ái nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Nguyên nhân bây giờ vốn không quan trọng. Cái mình lo lắng lúc này là những gì nó dẫn tới.”
“Ý bạn là sao?” Bối Lâm thắc mắc. “Có phải bạn sợ anh ta hiểu lầm không? Đừng lo, mình có thể làm chứng cho bạn mà. Nếu anh ta vẫn không tin thì cứ đem số hình ném vào mặt hắn là được.”
Gia Ái mỉm cười nhìn gương mặt hứng thú của cô bạn, rồi chuyển dần thành nét nghiêm nghị:
“Lâm! Hứa với mình, không bao giờ nói chuyện giữa Tường Vân và Minh Thành cho anh Hy biết.”
“Tại sao?” Bối Lâm bực dọc hỏi. “Lại là vì anh ta sao? Bạn điên thật rồi! Tên đó vốn không xứng đáng với bạn. Nếu anh ta thông minh một chút thì đã không yêu một đứa con gái như vậy.”
“Nếu chuyện tình cảm có thể dùng lý trí để phán xét thì thế giới này vốn đã không có người thất tình.” Gia Ái nhẫn nại nói. “Nếu bạn thật sự nghĩ ình, vậy thì hứa với mình đi!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Bối Lâm còn cảm thấy rất ấm ức nhưng vẫn bị ánh mắt kiên định của Gia Ái thuyết phục. Cô đành phải gật đầu cho qua.
--------------------------------------------------
Dịp cuối năm công ty rất bận rộn, Gia Ái tuy chỉ là nhân viên mới nhưng công việc cũng rất nhiều. Mỗi ngày cô đều đi làm đến khi tan ca thì ghé qua nhà Minh Hy. Nghe hai bác nói suốt mấy ngày anh không ra khỏi phòng, Gia Ái chưa từng đến phòng tìm anh. Cô chỉ muốn chắc chắn rằng anh vẫn ổn, có gặp hay không cũng không quan trọng. Nhưng… vốn dĩ cuộc đời luôn có rất nhiều bất ngờ.
Ngày chủ nhật hơn một tháng sau hôm Tường Vân xảy ra chuyện, Ngô Minh Hy đến nhà tìm Gia Ái. Họ cùng ra phía mái đình kiểu châu Âu ngoài vườn để trò chuyện.
Minh Hy nói với nét mặt ôn hòa:
“Nghe mẹ anh nói dạo này mỗi ngày em đều ghé qua hỏi thăm anh. Cảm ơn em!”
“Anh đừng nói vậy. Chúng ta quen biết đã lâu, quan tâm anh cũng là chuyện nên làm mà.” Gia Ái mỉm cười, tránh nhắc đến việc cả hai đã đính hôn. Cô cho rằng lúc này nên để anh thoải mái, những chuyện không cần nói thì tốt nhất là cứ bỏ qua.
Cô nhẹ nhàng nói tiếp:
“Hôm nay nhìn anh có vẻ không sao, em cũng yên tâm hơn!”
“Gia Ái! Những chuyện trước kia, mong em hãy bỏ qua. Sau này chúng ta có thể thân thiết hơn không?”
Đôi mắt Gia Ái khẽ xao động, ánh nhìn thay vì vui mừng lại là chút gì đó rất kỳ lạ:
“Dĩ nhiên là được!”
Minh Hy mỉm cười gật đầu, cả hai cùng im lặng uống mấy ly nước vừa được dì Lan mang ra. Khoảng cách giữa cả hai lúc này rất gần, nhưng tâm trí là mỗi người mỗi ngả.
--------------------------------------------------
“Ái Ái!” Thành Tâm huơ huơ tay trước mặt Gia Ái. “Em sao vậy? Dạo này Tâm thấy em hay ngồi đờ ra.”
Gia Ái gật mình rồi tươi cười:
“Em không sao! Vì công việc bận rộn nên hơi mệt thôi!”
“Chính xác!” Thành Tâm vui vẻ nói. “Vậy nên tối nay cả phòng mình sẽ cùng đi ca. Mấy đứa kia chịu hết rồi! Ái Ái đi chung luôn nha! Tâm ca hay dữ lắm.”
“Dạ được! Em cũng muốn nghe.”
“Ngoan! Vậy Tâm về chỗ nha. Tối nay mình cùng đi!” Thành Tâm nháy mắt rồi bước đi.
Còn lại một mình, Gia Ái quay lại với đống hồ sơ trên bàn. Hít một hơi sâu, cô đứng dậy mang tài liệu qua phòng hội nghị ở tầng mười bốn. Thang máy mở ra, Gia Ái ôm cả xấp giấy bước vào phòng. Chỗ này nửa tiếng nữa sẽ diễn ra buổi họp cổ đông. Tuy nhiên cha cô không ở đây nên ông chỉ điều hành hội nghị qua hệ thống truyền hình vệ tinh.
Sau khi phát tài liệu ra, Gia Ái đứng trầm ngâm nhìn chiếc màn hình trống không. Cô bỗng thấy ghen tỵ với những người lát nữa sẽ có mặt ở đây. So với họ thì cơ hội cô gặp ông còn ít hơn, thông thường cả hai chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Một cách để ông không cần phải nhìn thấy cô.
“Xin hỏi! Cô là ai vậy?” Một giọng nam vang lên phía sau làm Gia Ái dứt khỏi những ý nghĩ mà xoay người lại. Ánh mắt vừa chạm nhau, cả hai đều thể hiện sự ngạc nhiên. Chấn Thiên hỏi cùng một nụ cười:
“Gia Ái? Là em? Sao em lại ở đây?”
“Em làm việc ở đây!”
“Vậy sao? Thật là trùng hợp, anh cũng vậy!” Chấn Thiên vui vẻ nói. Đã hơn một tháng cả hai mới gặp lại nhau, mỗi lần anh tìm cô Gia Ái đều bảo là có việc bận hay thấy không khỏe. Điều này luôn khiến Chấn Thiên không vui suốt thời gian đó, anh đã quen việc nhìn thấy nụ cười của Gia Ái. Cuộc gặp gỡ tình cờ này cũng làm tâm trạng Gia Ái tốt hơn, cô vốn muốn hẹn anh ra ngoài để chuộc lỗi cho những lần từ chối trước đó. Không ngờ lại có thể gặp anh ở công ty.
“Gia Ái! Em làm việc ở bộ phận nào?” Chấn Thiên hỏi.
“Phòng kinh doanh, em chỉ mới là nhân viên tập sự thôi. Còn anh?”
Chấn Thiên vừa định trả lời thì bị dòng người vừa bước vào phòng cắt ngang. Gia Ái thấy vậy cũng biết nên quay về. Cô nhẹ nhàng gật đầu chào anh rồi bước ra cửa. Vừa về đến phòng kinh doanh ở tầng bảy thì điện thoại cô đổ chuông báo, tin nhắn của Chấn Thiên chỉ có mấy chữ “Tan ca chờ anh.”
Gia Ái cất điện thoại đi, bước về phía Thành Tâm làm việc, vui vẻ nói:
“Chị có muốn nghe phó tổng giám đốc hát không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...