Mùa mới đến hoa trà lại nở.
Minh Hy dừng xe lại, lịch thiệp bước xuống mở cửa bên ghế phụ cho Gia Ái. Cô cứ nhàn nhạt nói cảm ơn rồi đi thẳng vào nhà, hành lý đã có người giúp việc mang lên lầu. Sau khi chào hỏi mọi người cô ra vườn ngồi với ông, vừa uống trà vừa trò chuyện.
“Ông nghe nói Nhã Điệp đã quay về!” Ông nội nói. “Ông rất vui khi con chịu tha thứ ẹ mình.”
Gia Ái chậm rãi rót trà ra ly. “Nói thế nào bà ấy cũng là mẹ con, con biết ba sẽ vui khi con làm vậy.”
“Ừ!” Ông nội gật đầu, nhận lấy ly trà cô mời. “Ông cũng biết thằng Thanh vẫn chưa quên được mẹ con. Ông còn nhớ lúc hai đứa kết hôn ông nội con không đồng ý, mà cả ông cũng vậy… nhưng rồi thằng Thanh cứ kiên trì thuyết phục cho đến khi chúng ta gật đầu. Cũng may lúc đó ông suy nghĩ lại, nếu không đã chẳng có con rồi. Ông không tưởng tượng nổi không có Gia Ái thì sẽ như thế nào. Đứa cháu ngoan ngoãn thế này ông biết phải tìm ở đâu.”
Gia Ái khẽ nghiêng đầu cười tinh nghịch, trước mặt ông cô luôn là một đứa trẻ đáng yêu như thế. Nhưng sâu bên trong tim mình Gia Ái đang đau nhói, cô rất sợ, sợ một ngày nào đó ông biết việc cô vốn không phải con cháu họ Huỳnh, tình thân ông dành cho cô, nếu biến mất… cô sẽ chẳng còn gì cả. Chỉ là một đứa con hoang đi vay mượn thâm tình.
Vì còn sớm nên thêm vài câu tán gẫu nữa rồi cả hai quyết định đánh một ván cờ. Khi thế trận đang ngang ngửa thì Minh Hy một lần nữa đến tham quan.
“Lần này con có chắc không cần Hy nó giúp không?” Ông nội vui vẻ hỏi.
Gia Ái vừa định đáp thì bị cướp lời, Minh Hy mỉm cười nhìn cô, giọng điệu thay đổi cho thích hợp với tình hình.
“Em không cần từ chối đâu! Vì anh nhất định sẽ giúp, không để vợ mình bị ai ăn hiếp.”
Hết đường thoái lui, Gia Ái cười nhẹ cho qua, Minh Hy biết chắc cô sẽ không phản đối, sự hiện diện của ông nội chính là cơ hội cho anh gần gũi với cô. Hơn nữa ông cũng có vẻ rất hài lòng khi hai người hòa thuận thế này.
“Anh nghĩ lên tượng sẽ hay hơn.” Minh Hy nhắc nhở khi Gia Ái muốn dùng quân sĩ để phòng thủ. Cô xoay sang nhìn anh một cái rồi làm theo. Thêm hai mươi phút nữa thì ván cờ bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, và người chiếm ưu thế là Gia Ái. Cô còn đang phải suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì Minh Hy đã có câu trả lời, anh áp sát đến nói nhỏ kế hoạch của mình vào tai cô. Ngoài chuyện tiếp thu thì Gia Ái nhận ra tư thế này quả thật quá kỳ cục, đặc biệt là khi da cô rất nhạy cảm.
“Hai đứa vẫn thường thế này à?” Giọng bà nội vang lên làm Gia Ái vội đẩy anh ra.
Ông nội hài hước nói:
“Hy nói sợ tôi ăn hiếp Gia Ái nên phải hỗ trợ kiểu này!”
“Thật sao? Hồi trẻ ông con chưa bao giờ đối xử ngọt ngào với bà như vậy đâu.” Bà nội nói cùng cái nháy mắt.
“Anh ấy chỉ giúp con đánh cờ thôi mà bà!” Gia Ái phân bua.
Bà nội vẫn tiếp tục trêu chọc, nói mát mẻ với ông:
“Hồi trước hình như ông chưa từng chỉ tôi đánh cờ thì phải?”
“Tôi thật là thiếu sót quá!” Ông nội tặc lưỡi tiếc nuối rồi cả hai người cùng bật cười, nhưng không phải chỉ có hai người vui vẻ, khóe môi Minh Hy cũng đang cong lên. Trong khi đó gương mặt Gia Ái đã chuyển sang màu đỏ. Tình huống này hoàn toàn không có trong dự tính và có lẽ những ngày tới cô còn phải đối mặt với nhiều trường hợp thế này nữa. Nghĩ đến đó Gia Ái chỉ biết thở dài.
--------------------------------------------------
“Chào chị dâu!” Ngô Minh Thành nở nụ cười chào hỏi thân thiết đến nỗi hoàn toàn không thể tin được.
Gia Ái mỉm cười đáp lại:
“Minh Thành! Lâu rồi không gặp! Dạo này cậu thế nào?”
“Tôi vẫn rất tốt, còn chị? Vẫn được anh họ yêu thương chứ? Tôi thật sự ngưỡng mộ hai người, ngọt ngào như vậy…” Anh chậm rãi bước đến trước mặt cô, cả hai đang đứng trên hành lang tầng hai sau giờ ăn tối.
“Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nghĩ lại… cũng nhờ có cậu nên chúng tôi mới có thể thuận lợi kết hôn. Có phải tôi nên nói thêm một lời cảm ơn không?” Gia Ái nói mỉa mai cùng ánh mắt sắc nhọn.
Nụ cười trên gương mặt Ngô Minh Thành bỗng hóa đá, nhưng chỉ mấy giây sau thì lại một nụ cười khác xuất hiện, gia cố thêm sự niềm nở.
“Chị dâu! Công bằng mà nói chuyện này phần lớn là do công sức của chị. Chị thật sự làm tôi bất ngờ lắm! Không thể tin được là phía sau vẻ ngoài dịu dàng lương thiện này lại là một con người như vậy…” Ánh mắt Ngô Minh Thành hàm chứa đầy ẩn ý.
Đôi mắt Gia Ái nheo lại, giọng cô lạnh như băng:
“Ý cậu là gì?”
“Chị…”
“Gia Ái!” Tiếng Minh Hy làm gián đoạn cuộc trò chuyện, anh nhận ra không khí căng thẳng lúc này. “Có chuyện gì vậy?”
“Không! Em chỉ hỏi thăm chị dâu vài câu thôi.” Ngô Minh Thành gật nhẹ đầu rồi bước xuống cầu thang. Gia Ái thấy vậy cũng chẳng giải thích gì nữa, quay người bước vào phòng.
“Minh Thành đã nói gì với em?” Minh Hy hỏi sau khi đóng cửa lại.
Gia Ái định lảng tránh câu hỏi nhưng từ ngữ lại thay đổi sau một giây.
“Cậu ấy nói rất ngưỡng mộ chúng ta, vì cuộc hôn nhân này rất ‘ngọt ngào’!” Cô cứ tưởng câu nói sẽ làm anh khó chịu, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Minh Hy chỉ bình thản bước từng bước về phía cô.
“Sao Minh Thành lại biết nhỉ? Tôi đang nghĩ phải ngọt ngào với em như thế nào đây.”
Nhìn ánh mắt mờ ám của anh, Gia Ái cứ như vậy mà bước lùi lại, nhưng rồi con đường phía sau bị chặn, cô va phải bức tường, đành áp lưng lên đó.
“Tôi không cần! Anh đi ra đi!” Cô lớn tiếng.
“Mặt em đỏ hết cả rồi! Tôi còn chưa bảo mình muốn làm gì mà.” Khuôn mặt Minh Hy đầy nét cười, anh chống tay cạnh hai vai cô, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đối diện. “Em nói xem em phản ứng thế này nghĩa là gì?”
“Minh Hy! Con có trong phòng không? Ông bảo con xuống nhà.” Giọng bà nội xuyên qua cánh cửa, xóa tan bầu không khí ám muội trong phòng. Minh Hy tặc lưỡi, nghiêng đầu một cái rồi bước đi. Gia Ái còn chưa kịp vui mừng lại nghe giọng anh.
“Đừng có chạy mất đó! Lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Cùng với âm thanh cánh cửa đóng lại là tiếng thở phào của cô. Gia Ái không tin anh sẽ làm chuyện gì quá đáng ở đây, nhưng rồi cô nhớ ra cả hai đã ký tên vào giấy chứng nhận kết hôn, và những chuyện cô nghĩ là quá đáng hoàn toàn hợp pháp trong trường hợp này. “Mình phải làm sao đây?” Gia Ái cắn môi than thở.
Và cách mà cô nghĩ ra chính là đi ngủ thật sớm để tránh mặt anh. Gia Ái làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi leo lên ghế sopha cố gắng ngủ thật nhanh. Mối quan hệ này sớm phải kết thúc và cô chẳng cần nó tiến triển thêm gì nữa.
Minh Hy về phòng đã hơn mười một giờ tối sau khi anh kết thúc cuộc họp nội bộ với ông, cha cùng phía chú út về những kế hoạch đã và sắp thực hiện của Trung Dương. Nhìn Gia Ái ngủ trên ghế, anh khẽ mỉm cười rồi bỏ vào toilet, đến lúc quay ra, Minh Hy đi thẳng đến chỗ cô và…
“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!” Gia Ái lớn tiếng phản đối khi phát hiện bản thân bị nhấc bổng.
“Nếu anh làm vậy em sẽ ngã từ độ cao trên một mét rưỡi.” Anh thản nhiên nói. “Và phòng chúng ta dùng chung một bức tường với phòng ông.” Kết thúc câu là lúc Minh Hy đặt cô lên giường rồi nằm xuống bên cạnh, tung chăn lên đắp lại cho cả hai. Anh cũng chẳng mang theo chiếc gối trên ghế mà thay vào đó là để cô gối đầu trên tay mình, ôm trọn lấy.
“Buông ra đi!” Gia Ái không thôi màn phản kháng, tư thế này thật sự quá thân mật.
“Gia Ái!” Giọng Minh Hy lại quay về chế độ thủ thỉ. “Anh lạnh!”
Và vòng tay anh siết chặt hơn, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, kéo cô áp sát vào lòng mình. Gia Ái đã ngừng chuyện vùng vẫy nhưng người cô cứng nhắc, phải hơn nửa tiếng sau cơ thể đó mới từ từ thả lỏng, cô ngủ thiếp đi trên tay anh. Trong giấc mơ đêm nay, liệu anh có bước về phía cô?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...