Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Trong giấc mơ kia anh chưa từng quay đầu lại, tia sáng cuối cùng tàn lụi giữa màn đêm.

“Mẹ ra ngoài lấy ít nước!” Bà Điệp nói nhanh rồi ra khỏi phòng bệnh.

Gia Ái chỉ im lặng, chậm rãi bước đến trước mặt Minh Hy, lạnh nhạt nói:

“Anh tới đây làm gì?”

“Tôi đến thăm ba, cũng lâu rồi không gặp ông.” Minh Hy từ tốn nói. “Tối qua em ở lại nhà Bối Lâm không có việc gì chứ?”

“Sao anh…?” Cô muốn hỏi rồi bỗng vỡ lẽ. “Là anh Phong nói đúng không?... Ba tôi rất ổn, nếu không có việc gì nữa thì anh về đi!” Câu từ tuy đã thay đổi nhưng nhiệt lượng chẳng tăng lên tí nào.

Minh Hy không đáp vội, anh trầm ngâm nhìn cô một lát rồi lên tiếng:

“Tối nay đừng ngủ ở ngoài nữa. Tôi không yên tâm!”

Cảnh cửa đã khép lại sau lưng nhưng tác động của lời nói vừa rồi vẫn còn đâu đó. Gia Ái khẽ nhắm mắt, hít sâu một cái, bước đến ngồi xuống cạnh giường.

“Đó là con rể của ba… nhưng chỉ là bây giờ thôi, con quyết định ly hôn rồi, nếu anh ấy không chịu ký thì con sẽ tự nộp đơn.” Cô nhỏ nhẹ nói. “Ba muốn biết lý do à? Ba đừng hiểu lầm nhé, con không phải vì bệnh của mình mà làm vậy đâu! Con là vì…”


“Gia Ái!” Giọng bà Điệp vang lên làm cô giật mình. “Con bị bệnh gì?”

“Chẳng có gì quan trọng cả.” Cô lảng tránh.

Bà bước về phía cô, nét mặt đầy vẻ lo sợ và quan tâm.

“Nói ẹ biết, con rốt cục bị bệnh gì? Là… là về mắt đúng không? Vậy nên lần trước con mới đến hỏi mẹ. Coi như mẹ xin con, nói ẹ biết đi Ái!”

Cô đứng đó nhìn khuôn mặt người mà mình vẫn luôn mong mỏi suốt những ngày tháng tuổi thơ, tự hỏi có phải nên nói với bà. Cô không muốn, cô biết bà sẽ lo lắng ình, cũng sẽ vì vậy mà tự trách, nhưng đến lúc này đã chẳng còn có nhiều sự lựa chọn nữa.

“Đúng là mắt con gặp một chút vấn đề, nhưng chỉ cần ra nước ngoài điều trị thì sẽ không sao nữa.” Cô trả lời với gương mặt suy tư nhìn về phía cửa sổ, lời giải thích này chỉ theo hướng tích cực nhất mà thôi.

“Vậy sao con không đi ngay đi? Chữa trị càng sớm càng tốt mà.” Bà Điệp sốt ruột.

“Con biết! Nhưng việc ở đây con cần sắp xếp một chút.” Cô xoay người lại, chần chừ nói. “Mm… mẹ! Dọn về nhà ở đi! Như vậy sẽ tiện chăm sóc cho ba, con cũng yên tâm hơn.”

Không cần đến đề nghị của cô, chỉ riêng từ mẹ được cất lên bà Điệp đã bật khóc, vì vui và cả vì xấu hổ. Bà biết mình nợ đứa con gái này rất nhiều, nợ nhiều nhất là về một gia đình hoàn chỉnh.

“Chỉ cần con chịu đi chữa bệnh, chuyện gì mẹ cũng đồng ý!” Bà trả lời trong những giọt nước mắt, bà biết mình không xứng được đối đãi như vậy, nhưng bây giờ bất kể cô nói gì bà cũng sẽ nghe theo.


Gia Ái khẽ mỉm cười:

“Con sẽ báo với dì Lan và anh Phong. Sau khi kết hôn con đã không sống ở đó nữa, mẹ có việc gì cứ trực tiếp gọi cho con.”

Bà Điệp gật đầu rồi lên tiếng hỏi:

“Ái! Giữa con và Minh Hy có phải có chuyện gì không? Lúc nãy hai đứa gặp nhau không khí rất tệ. Có phải vì vậy nên con mới muốn ly hôn?”

“Giữa con và anh ấy…” Cô lưỡng lự vài giây. “Chỉ là hôn nhân thương mại thôi, không có tình cảm. Chuyện ly hôn vốn chỉ là sớm muộn, nhưng con định qua kỳ nghỉ tết mới thông báo với ông nội. Con không muốn ông buồn.”

“Nếu vậy thì sao nhất định phải là lúc này? Khi mà con bị bệnh.” Bà Điệp thắc mắc, bà tin rằng cuộc hôn nhân của con gái mình không thực tế như cô nói, bởi vì bà biết cô rất coi trọng tình cảm và cũng rất mạnh mẽ. Gia Ái đã tha thứ cho bà sau bao nhiêu tội lỗi, cô cũng có thể một mình gánh vác An Vĩnh, người như vậy sẽ không dễ dàng chấp nhận một cuộc hôn nhân miễn cưỡng, cũng chẳng phá vỡ nó ngay lúc cần đến nhất.

“Anh ấy không yêu con!” Cô nói rành mạch rồi bước về phía cửa. “Mẹ ở lại chăm sóc ba nhé! Con về trước!”

--------------------------------------------------

“Gia Ái!” Tiếng gọi của Minh Hy vang lên sau cánh cửa.


Cô nghe thấy thì chậm rãi bước xuống giường đến mở cửa phòng: “Có chuyện gì sao?”

“Ngày mai chúng ta phải đến nhà ông, nhưng tôi không biết phải mang theo gì. Em qua giúp tôi được không?” Anh ôn hòa đề nghị và hết bảy phần đề nghị này là nói dối. Anh vốn có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng lại muốn dựa vào sự chu đáo của cô hơn. Thật ra mang theo gì không quan trọng, vì thứ anh muốn giữ bên mình nhất ngày mai sẽ cùng đi. Minh Hy biết rõ đây là dịp tốt nhất để cả hai làm hòa, khi mà họ không cần phải chia phòng trong suốt mười ngày, và Gia Ái muốn ông nội có một kỳ nghỉ vui vẻ.

Đáp lại, cô chỉ khẽ gật đầu, bước sang phòng anh, mở tủ quần áo bắt đầu chọn và sắp xếp trang phục, xong rồi thì chuyển sang những vật dụng cần thiết. Ngày mai đã nghỉ tết, nhắc đến việc ly hôn lúc này chỉ sợ lại có chuyện không hay.

“À… tôi muốn mang theo chúng nữa!” Minh Hy nói, trên tay anh là cà vạt và mấy chiếc áo cô mua, những thứ mà anh chưa bao giờ đụng đến, chỉ để mặc chúng trong ngăn tủ, thậm chí anh còn từng không buồn nhìn tới.

Gia Ái lướt mắt từ tay anh đến khuôn mặt, khẽ lắc đầu:

“Có lẽ không vừa đâu, vì lâu rồi!”

“Được! Vậy tôi thử xem!” Minh Hy từ tốn nói, chọn một chiếc sơ mi trong số đó, trực tiếp cởi bỏ lớp áo đang mặc, để lộ toàn bộ nửa thân trên rắn chắc. Thấy anh như vậy, Gia Ái không đến nỗi ngượng ngùng nhưng cô cũng tránh ánh mắt đi.

“Thế nào?” Giọng anh hỏi làm cô chú ý, anh đã hoàn thành việc thay đổi. Gia Ái phát hiện phần cổ áo phía sau bị gấp lại, cô nhẹ nhàng đưa tay lên cân chỉnh, bất giác giống như choàng tay lên cổ anh. Đến lúc xong việc thì Gia Ái nhận ra tay mình không thể rút về, bởi vì Minh Hy đang giữ lấy.

“Anh?... Buông tay ra!” Gia Ái cố giằng tay mình lại nhưng anh không có vẻ gì là nghe cô nói. Đôi mắt đẹp như tranh với ánh nhìn sâu thẳm của anh chỉ chăm chú hướng về cô.

Mắt Gia Ái không tốt về đêm, tuy có thể sinh hoạt như bình thường nhưng tầm nhìn đã thu hẹp lại rất nhiều. Có điều ngay giây phút này cô càng lúc càng nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt anh. Gia Ái phản đối, cô hiểu anh đang muốn làm gì.

“Buông…”


“Gia Ái!” Giọng Minh Hy nghe như đang thì thầm lập tức khiến cô khựng lại và giọng nói kia tiếp tục vang lên. “Em thật sự rất đẹp!”

Câu nói kết thúc bằng việc anh kéo tay cô vòng qua eo mình, tiến sát vào lòng anh. Minh Hy cúi xuống, đặt bờ môi mình lên cánh môi hồng đào kia. Sự tiếp xúc này lập tức khiến Gia Ái nhận ra hậu quả của một tích tắc lơ là. Rồi cô quay mặt tránh sang, tức tối kéo tay lại chỉ tiếc so với anh thì sức lực này hoàn toàn không tương xứng.

“Buông ra mau! Anh có biết bản thân đang làm gì không?” Động thủ không được nên Gia Ái phải chuyển sang động khẩu.

Minh Hy nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của cô mà mỉm cười.

“Dĩ nhiên là biết.” Giọng anh vui vẻ. “Nhưng em đâu cần phản ứng như vậy. Tôi hôn vợ mình thì có vấn đề gì?”

Từ “vợ mình” làm Gia Ái xoay lại, nhưng không hề có vẻ ngạc nhiên hay cảm động, ánh mắt cô sắc lạnh, giọng đậm màu mỉa mai.

“Không có vấn đề? Vậy anh không thấy làm vậy là có lỗi với Anne của anh à?”

Tác động của câu nói không phải nhỏ, trong chốc lát khiến Minh Hy nới lỏng tay, cô cũng nhờ vậy mà thoát khỏi vòng kìm kẹp.

“Vali vẫn còn chỗ trống, anh muốn mang gì thì tự lấy đi!” Gia Ái nói nhanh rồi bước về phía cửa. Cô không vui, Tường Vân vẫn là người chiến thắng, cho dù anh có nồng nhiệt với cô, chỉ cần nhắc đến cô ta thì mọi chuyện đâu lại vào đó. Nhưng trong tình thế bây giờ thì việc này cũng không phải không tốt, vì cô có thể dựa vào nó để ngăn bản thân sa lầy lần nữa. Tất cả những việc cần chuẩn bị đều đang ổn thỏa, nếu lúc này cô lạc lối thì bao nhiêu công sức sẽ hóa thành mây khói.

“Gia Ái!” Anh gọi khi cô vừa mở cửa phòng. “Tôi không phải vì Anne mới để em đi… mà vì sắp tới chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian. Quyết định của em, tôi chắc chắn sẽ thay đổi được.”

Gia Ái không đáp, cũng chẳng quay người, cứ như vậy bước ra ngoài đóng cánh cửa lại sau lưng, ngăn cách anh với thế giới của mình. Cô tin những gì anh nói, nhưng không thể cho phép bản thân chấp nhận. Anh có thật lòng hay không vốn chẳng còn quan trọng nữa, bởi dù thế nào cô cũng phải rời khỏi anh. Tỷ lệ chữa trị thành công của thiết bị phục hồi võng mạc chỉ mang tính tương đối, và không ai có thể đảm bảo mắt cô sẽ khỏe lại. Điều này đồng nghĩa với việc một kết cục tốt đẹp ối tình này chỉ là ảo tưởng viển vông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui