Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi

“Tiểu Hi! Sao em cứ chà lưng mà không chà trước ngực cho anh?”
Người nào đó rối rắm, vừa chà ngực giúp ai đó vừa dùng hết công lực mấy chục năm cố gắng định thần. Ghét, mặt cô đã đỏ tới mang tai rồi, nếu ngày nào cũng bị tra tấn thế này không khéo sau khi Lạc Nguyên xuất viện cô thành Quan Công* mất.
*: tướng quân nổi thời Tam quốc của Trung Quốc, là người đứng đầu trong Ngũ hổ tướng của nhà Thục Hán, anh em kết nghĩa với Lưu Bị, người có khuôn mặt đỏ.
“Thôi, em chà bằng tay đi, dùng khăn đau lắm.” (Ngưu: đại ca, lau bằng khăn mà đau *gào*)
Thế này, thì hết sức chịu đựng rồi, Tiểu Hi tức giận, vứt khăn đứng dậy, bỏ đi một mạch. Ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi còn chưa nóng chỗ, đã nghe người nào đó oai oái kêu đau. Cô lo lắng trong bụng, lại không nhịn được mở cửa phòng vệ sinh đi vào.
Lạc Nguyên ôm bụng, giả vờ đau đớn lại thành công làm người nào đó mủi lòng. Tiểu Hi đầu hàng, lại tiếp tục tắm rửa cho anh. Ây da, cảnh xuân lồ lộ, lại tiếp tục mặt đỏ tới mang tai.
Một buổi đêm nào đó, trời không trăng không sao, mưa đêm rả rít, từng cơn gió ùa qua cửa sổ phòng bệnh, do người bệnh nào đó đã cố tình mở cửa sổ cho khí lạnh tràn vào. Tiểu Hi đang ngủ cũng cảm nhận được cái lạnh đang xâm chiếm căn phòng, vội vàng tỉnh giấc khép của sổ lại. Người nào đó chỉ đợi có thế, giả vờ rên rỉ “Hi Hi à ! Anh không ngủ được?”

“Sao vậy? Anh lại bị đau hả?”
“Ừ!” Giọng nén xuống, vờ như sắp hết hơi đến nơi.
Tiểu Hi vội vã đi qua giường anh, đưa tay sờ trán anh.
“May quá không có sốt, em xoa bụng, bóp tay cho anh nha.”
“Không cần đâu, em lại đây cho anh ôm là khỏi?”
“Này, anh có đau thật không đó?” Tiểu Hi vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

Người nào đó giả bộ đau lòng, than thở “Biết mà, uổng công mình giúp người ta nhận một dao, giờ bị lạnh vết thương đau lại, người ta lại không tin.”.
Tiểu Hi mủi lòng, hạ giọng năn nỉ anh “Thôi được, em xin lỗi, xin lỗi mà được chưa? Em nằm xuống là được chứ gì?” Nói xong, vội vàng nằm xuống cho ai đó ôm vào lòng.
Được một lúc, ai đó lại không an phận, hôn trộm lên trán Tiểu Hi. Được rồi, chỉ là hôn trán thôi mà, cô nhịn. Cái tay lại vươn lên sờ lên má cô, rồi đến cái mũi, đôi môi. Được rồi, chỉ là sờ thôi mà cũng chẳng có gì, cô nhẫn. Sờ chán chê, ai đó lại trở mình ngồi dậy rồi cúi xuống hôn cô. Đôi môi vờn quanh tai cô, hôn nhẹ lên đôi mắt, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đôi môi, rồi chậm rãi nhắm nháp đôi môi.
Tiểu Hi run run, cố gắng nằm im nhẫn nhịn ai đó.
Nhưng dường như vẫn không đủ, ai đó dùng tay cẩn thẩn ấn cằm cô xuống, tạo khe hở cho cái lưỡi tinh quái đi vào. Giờ này, cô mà có thể giả vờ ngủ được nữa thì cô là thánh. Chỉ là hôn thôi mà, cô cũng muốn. Nghĩ xong liền vươn tay ôm cổ ai đó.
Lạc Nguyên được cô cho phép lại càng bạo hơn, chẳng còn nhẹ nhàng như trước, anh lập tức thoải mái tiến công.
Hai người hôn nhau đến trời điên đất đảo, tim đập dồn dập, dương như vẫn không đủ, Lạc Nguyên khẽ luồn tay vào áo ai đó thâm dò, môi lướt xuống vùng đất mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui