Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi

“Anh muốn em dọn về nhà anh, hai chúng ta tìm hiểu rồi đính hôn sau đó thì kết hôn. Anh nghiêm túc.”
“Anh nghiêm túc. Nhưng tại sao?” Tiểu Hi gần như lắp bắp.
“Không tại sao cả.”
“Nhưng tôi không biết anh là ai, mà tôi là người thế nào anh cũng không biết mà.”
“Không sao, tất cả mọi thứ về em anh đều biết.”
“Anh biết nhưng bằng cách nào?” Cô nói như mếu, cô đang hết sức kinh ngạc, mà không phải nói là hết sức, hết sức kinh sợ.
Lạc Nguyên nhàn nhã trả lời “Ngồi xuống nào, không cần thích đến nhảy lên ghế đứng thế kia đâu cô ạ.”
Tiểu Hi xấu hổ, ngồi xuống, sửa lại vị trí cho lịch sự “Được rồi, anh nói đi.”
“Em biết Mộ Phong và Mộ Phàm chứ?”
Tiểu Hi gật đầu như gà mổ thóc “Vâng.”
“Ba cô bạn cùng phòng em tên gì?”
“Lạc Trâm, Hiểu Linh và Hiểu Hương.”

“Hay nói đúng hơn là Mộ Lạc Trâm, Mộ Hiểu Linh và Mộ Hiểu Hương”. Lạc Nguyên khẽ cười, phun ra một câu làm Tiểu Hi giật nảy mình, nghe như sét đánh ngang tai. Vốn dĩ bọn họ học khác lớp nên ở chung gần cả năm cô cũng không để ý đến tên đầy đủ của bọn họ.
Không để ý đến mặt Tiểu Hi càng ngày càng méo, Lạc Nguyên bình thản nói tiếp.
“Anh là Mộ Lạc Nguyên, Lạc Trâm là em gái ruột của anh, còn Hiểu Linh và Hiểu Hương là em gái của Mộ Phong và Mộ Phàm. Thím của anh sinh hai lần đều là sinh đôi.” Lạc Nguyên lại khuyến mãi cho Tiểu Hi một nụ cười mê mẩn lòng người.
Haiz, Tiểu Hi! Không! Bây giờ không phải lúc mi rối, phải bình tĩnh suy nghĩ , suy nghĩ, suy nghĩ, phải suy nghĩ, cố gắng bình tĩnh sắp xếp mọi thứ lại.
Hít vào, hít vào, lại hít vào. A…! Sao rối quá vậy? Tiểu Hi nhăn nhó.
Khoan! Đợi đã! Một năm trước, lúc nhập học, có ba cô gái xinh đẹp, sang trọng nhưng nhất định bảo mình không tìm được chỗ ở, nằng nặc xin về ở chung với cô, báo hại cô phải chia sẻ căn phòng chỉ hơn sáu mét vuông với ba người, hại cô bị bà chủ nhà mắng **** cả ngày là bọn họ.
Không đúng nha, nếu họ thật như anh ta nói, vậy tại sao phải cùng cô chịu khổ? Đang sống xa hoa lại chui vô cái ổ chuột nhà cô, trời mưa thì dột, trời nắng thì nóng, đã vậy lại chen chúc cả năm trời.
Cô thật rối muốn chết, bị gạt cả năm mà không biết sao? Mà sao bọn họ phải gạt cô? Khó hiểu, khó hiểu, khó hiểu quá.
Tiểu Hi bấn quá, mặt nhăn như khỉ ngồi suy nghĩ, nghĩ tới, nghĩ lui cũng không hiểu nổi rốt cục hiện tại phát sinh chuyện gì.
“Tôi muốn gặp Lạc Trâm, Hiểu Linh và Hiểu Hương.” Cô quyết phải hỏi rõ cái bọn vô lương tâm này dám lừa gạt cô, giàu thế mà cả năm nay để cô phải nhịn ăn nhịn mặc, không quăng ra cho cô một đồng, xem cô xử bọn họ thế nào. (hihi: trời nảy giờ bả bấn là vì chuyện này)
Tiểu Hi đập bàn lớn tiếng quát.
Lạc Nguyên sững sờ. Không phải chứ? Lúc cô giận cũng ghê thiệt. Anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng “Anh đi gọi bọn họ, em chờ chút.”
Tiểu Hi đi đi lại lại trong phòng, lòng thầm hứa nhất định phải chỉnh bọn này ra trò.
Một lúc sau, cả đám người họ líu ríu đi vào.
Tiểu Hi đập bàn, “Nói…, tại sao gạt mình?”
>___
Lạc Trâm tỉnh lại đầu tiên vội vàng nói “Mình vì chị dâu tương lai nên phải gạt cậu Hi Hi à.”
“Bọn mình cũng vì chị dâu họ tương lai nên phải gạt cậu Hi Hi à.” Hiểu Linh và Hiểu Hương run run nói.
“Vậy tại sao có tiền thế mà cả năm nay không đem ra, để tớ phải khổ sở nhịn ăn nhịn mặc?”
“__”“__”“__”

“À không phải, ý mình muốn hỏi là các cậu cố ý sống chung với mình là có mục đích gì?”
“Thật ra, trước lúc nhập học bọn tớ đã nhìn thấy cậu, biết anh Lạc Nguyên nhất định sẽ cưới cậu nên bọn mình muốn tiếp cận, quan sát xem cậu có phải là người tốt không, nếu không bọn tớ nhất quyết phản đối.”
“Bọn tớ không cố tình lừa gạt đâu, nhưng nếu cậu biết thân phận bọn tớ thì có đối xử thật tình như thế suốt một năm qua không?”
“Tiểu Hi bọn tớ không cố tình lừa gạt cậu đâu, anh Lạc Nguyên là người tốt cậu nên nhận lời làm chị dâu tớ đi.”
“Sống chung cả năm với cậu, bọn tớ biết, tuy cậu hơi lười, hơi dữ nhưng rất thương bọn tớ, suy nghĩ lại đơn thuần, không phải là loại người thích tính toán, cậu là người tốt, ngay cả bọn mìh và cậu chẳng quen biết gì lại sẵn sàng giúp đỡ bọn mình.”
“Đúng vậy, Tiểu Hi tốt nhất, không ai bì được với Tiểu Hi, Tiểu Hi xinh đẹp, chỉ có anh Lạc Nguyên là thích hợp nhất.” Hiểu Linh tăng cường vuốt mông ngựa(*).
(*): vuốt mông ngựa = nịnh bợ
“Hi Hi à! cậu đồng ý về sống chung với anh Lạc Nguyên đi, bọn mình cùng nhau đi mua sắm, ăn chơi vung tiền qua cửa sổ.” Hiểu Hương dụ dỗ.
“Hi Hi à, cậu đồng ý đi, thì cứ sống chung nếu không hợp thì thôi, tớ thề, tớ đảm bảo không cho anh Lạc Nguyên ức hiếp cậu, tớ không muốn lại chuyển hành lý về lại phòng trọ đâu. Mệt chết thôi.” Lạc Trâm mếu.
Tiểu Hi há hốc mồm “Các cậu chuyển nhà rồi sao, cả đồ của tớ cũng chuyển, tớ chưa đồng ý mà, nhưng mà chuyển lúc nào? Tớ chỉ mới đi có vài giờ.”
Hiểu Linh, Hiểu Hương đồng thời liếc về phía Lạc Trâm.
“Hề... hề..., Hi Hi à! Dù sao cậu cũng đồng ý, sớm muộn gì cũng phải trả lại ổ chuột đó, tớ chuyển liền cho nhanh thôi mà.” Tiện tay vuốt vuốt Tiểu Hi.
“Cái rắm, các cậu xem thường tớ, không hỏi ý kiến tớ đã chuyển đồ, tớ không đi.”
“Mụ nội nó! Chuyển qua nhà anh tớ , có ăn có mặc, nóng có máy lạnh, mưa không sợ dột, đi lại được đưa đón bằng xe con, tiền tiêu không hết mà chê cái gì hả? Chẳng phải hàng ngày cậu đều mơ ước được như thế sao? Bây giờ dâng tới miệng còn không ăn, là sao?” Lạc Trâm không kìm được rống giận đập bàn.

Tiểu Hi đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt mà. Tự nhiên sự oai hùng ban đầu của cô giảm hết hai phần ba.
“Tớ còn chưa thích ứng kịp, một ngày mà bao nhiêu chuyện xảy ra, trái tim nhỏ bé của tớ làm sao chịu nổi.” Tiểu Hi mếu máo.
“Đừng khóc, bọn tớ yêu Tiểu Hi nhất.” Hiểu Hương vỗ vỗ Tiểu Hi.
“Thế tớ dọn đi các cậu phải bênh vực tớ, dọn vào không phải dọn ra, tớ muốn làm gì thì làm, sao này nếu tớ bị đuổi khỏi nhà các cậu phải đền phí tổn thất cho tớ.” Cô không ngốc đâu nha, nếu sống quen sung sướng mà bắt cô quay trở về cảnh hàn vi nữa, cô không làm được đâu nha.
Ở bên ngoài 2MP và Lạc Nguyên cười chảy cả nước mắt. Mộ Phàm khinh thường “Cái cô Tiểu Hi này, mềm không chịu rắn mới buông”.
Lạc Nguyên đẩy cửa bước vào tươi cười nói “OK, nếu em không tin chúng ta có thể làm hợp đồng, nhất định không để em bị thiệt.”
“Không cần, tôi chỉ muốn anh trước mặt mọi người hứa: sau này tôi dọn vào ở chung không được có ý định bất chính với tôi, chuyện gì phát sinh có liên quan đến tôi phải được sự đồng ý của tôi mới được phép làm.”
“Được, anh hứa.”
“Sau này, tiền tiêu vặt, tiền học phí, mua sắm của tôi anh phảichịu tất.” Cái này không thể thiếu nha.
“Được”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui