Tiểu Hi chậm rãi băng qua đường, nơi đã có mấy người đứng chờ cô từ lâu. Những gương mặt quen thuộc mà bấy lâu nay cô phải ép mình tỏ ra xa lạ. Không hiểu sao khi nhìn thấy họ, bỗng dưng khóe mắt lại thấy cay cay. Cuối cùng thì cô đã có thể trút bỏ được ghánh nặng kia. Không còn phải nhìn sắc mặt người khác để sống, không còn hàng ngày nơm nóp lo sợ chưa đạt được mục đích đã bị bại lộ, không còn những lúc nhìn thấy những người mình yêu thương lại phải lẩn trốn không dám xuất hiện trước mặt họ.
Hiểu Hương ngập ngừng không dám tiến lên, trong lòng cô đang cảm thấy vô cùng ngại ngùng với Tiểu Hi.
Lạc Trâm chạy vội lên một bước, vui vẻ ôm chầm lấy Tiểu Hi, “Chào mừng cậu đã trở lại. Cuối cùng chúng ta cũng có thể cùng nhau giống như ngày xưa.”
Mộ Phàm, Hiểu Linh và Hiểu Hương tay chân lóng ngóng, không biết phải bày tỏ với Tiểu Hi làm sao. Mới đây còn hận phải hít thở cùng bầu trời với cô ấy, bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ, không khỏi thấy ngại ngùng.
Tiểu Hi nghiêng người nhìn về phía họ, cô buông Lạc Trâm ra, tươi cười dang tay ra, “Sao nào, ba người không chào mừng tôi trở lại sao?”
Ba người kia chưa tiêu hóa kịp, đứng ngây ra.
“Ai, tôi biết mà, ba người lúc nào cũng xem thường tôi.” Tiểu Hi làm bộ nhún vai, thở dài, cúi đầu đếm ngón chân.
Ba người kia luống cuống, Hiểu Hương quẫn bách nói “Bọn mình thật có lỗi khi hiểu lầm cậu, xin lỗi cậu, Tiểu Hi!”
“Đừng nói thế, đừng nói là mọi người, nếu là bản thân mình, tôi cũng sẽ hành động như vậy, mọi người đừng cảm thấy ái náy với tôi, là tôi cam tâm làm vì mọi người. Cho dù đã xảy ra chuyện gì đi nữa, mọi người vẫn là những người tôi vô cùng yêu quý.”
Những lời Tiểu Hi nói ra lại làm cho ba người kia càng cảm thấy áy náy.
Lạc Trâm lên tiếng phá tan bầu không khí đang sắp sửa chìm xuống “Thôi nào, chúng ta đừng mãi ở đâu nói chuyện, anh Lạc Nguyên và Mộ Phong đang chờ chúng ta ở nhà kìa.”
Từ Phòng điều tra tội phạm kinh tế về đến biệt thự nhà họ Mộ cũng đã hơn bốn giờ. Tiểu Hi bước xuống xe , hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh ngôi nhà, miệng lẩm bẩm, “Mình đã đi bao lâu rồi mà mọi thứ vẫn như xưa.” chợt nhớ đến điều gì, Tiểu Hi quay sang nói với Lạc Trâm.
“Cậu giúp mình gọi cho Đào Lâm, nói với anh ấy đem ình ở lại đây ngày mai mới về. Điện thoại của mình bị tịch thu, khi nãy họ trả lại nó hết pin tắt nguồn luôn rồi.”
“Cậu yên tâm, sáng nay anh ấy đã bay về Mỹ rồi.”
“Sao vậy? Hèn gì không đến rước mình.”
“Có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.” Nói đến đây, Lạc Trâm làm bộ dạng cố gắng nén cười nói với cô, “Là do bạn gái của Hạ Lạc, tự nhiên lại đùng đùng nổi giận từ Mỹ bay qua đây. Hình như cô ấy hiểu lầm cậu và Hạ Lạc ha...ha...”
“Bậy nè, sao có thể được, chị Hà Mi biết rõ chuyện của bọn mình mà.” Tiểu Hi khó hiểu, không thể nào như vậy được, từ đầu đến cuối, Hạ Mi đều tham gia vào kế hoạch của bọn họ, cô ấy làm sao có thể hiểu lầm cô được.
“Mình cũng không biết, hôm qua nghe Đào Lâm kể lại là hình như cô ấy nghi ngờ cậu yêu thầm Hạ Lạc nên mới có thể không ngại việc có thể gặp nguy hiểm khi đối đầu với Hạ Chấn Đông, cô ấy còn chất vấn Hạ Lạc ‘nếu cậu không yêu anh ấy, sao phải hy sinh vì anh ấy nhiều như vậy’. Tớ nghe Đào Lâm kể lại mà cười muốn rụng răng rồi nè. Ai biểu cậu một mực tránh xa Lạc Nguyên, nếu trước đây cậu nhận cậu làm việc này là vì Lạc Nguyên thì người ta đâu có hiểu lầm.”
Tiểu Hi bĩu môi, thầm khinh bỉ Lạc Trâm, muốn cài cô vào bẫy không có cửa đâu “Hừ, chuyện của Hạ Lạc để anh ta tự giải thích, tớ cây ngay không sợ chết đứng. Cậu đừng tranh thủ cơ hội cho Lạc Nguyên, có chết tớ cũng không công nhận.”
Lạc Trâm cũng bĩu môi, “Ừ, thì là chuyện của Hạ Lạc, nhưng mà cô ấy đột ngột qua đây, lại thà chết không về, giữ khư khư Hạ Lạc, không màn đến chi nhánh bên kia, buộc Đào Lâm phải bay về bên đó dọn dẹp tàn cuộc.”
Tiểu Hi ha ha cười hai tiếng, “Ây da, tớ quên mất, vất vả lắm mới được cùng anh ấy thân thân mật mật, tự dưng lại nhảy ra một tên kỳ đà làm hại anh ấy phải bay về bên kia, tớ buồn quá đi hu... hu...”
Người nào đó cười ha ha chạy vào cổng, bỏ người còn lại tức đến mức không còn răng để nghiến.
Vào trong nhà, Tiểu Hi chưa kịp ngồi xuống, đã thấy dì Hai nức nở từ trong bếp chạy ra. Bà ôm cô vỗ vỗ mấy cái, rồi đem cô xoay tới xoay lui mấy vòng, “Thiệt là, cháu tôi lớn quá nè, thấm thoát đã mấy năm rồi. Con bé này, nói đi là đi, đi một mạch mấy năm.” dì Hai làm bộ đánh cô mấy cái, rồi kéo cô ngồi xuống.
“Hôm nay, Lạc Nguyên kêu dì làm mấy món mày thích, làm dì cứ tưởng nó lại nhớ con nên kêu dì làm, tới khi nghe Mộ Phong nói hôm nay con về đây dì mới tin.”
“Con về cũng gần một năm rồi, nhưng không có dịp ghé qua, con cũng nhớ dì Hai lắm.” Vừa nói cô vừa dụi dụi đầu vào người dì Hai.
“Con vẫn còn để bụng chuyện hồi trước sao? Cũng đã qua lâu như vậy rồi, mấy năm nay cũng tội Lạc Nguyên lắm con à. Mấy năm nay, nó đi đi về về có một mình, ngày lễ cuối tuần chỉ ru rú ở nhà, nó vẫn bắt dì để nguyên phòng con như lúc trước, còn bắt dì thường xuyên dọn dẹp để khi nào con về thì ở liền được, có lúc nhớ con lại kêu dì làm những món con thích bắt cả nhà ăn. Nhiều hôm, cậu ấy qua phòng con ngẩng ngơ một hồi rồi ngủ luôn ở phòng con. Con không có ở đây, chứ mà con nhìn thấy cũng không cầm lòng nổi đâu.”
Tiểu Hi nghi ngờ, chắc không phải Lạc Nguyên bắt dì Hai học thuộc rồi nói cho cô nghe đó chứ. Còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy mấy cái mặt khó ưa cười hì hì ló ra. Mộ Phong cười tít mắt, lên tiếng “Đúng vậy, mấy năm nay anh Lạc Nguyên chẳng khác nào hòn vọng ‘thê’”.
Tiểu Hi biết bản thân cô không thể nào đấu lại mấy cái miệng này, “Được rồi chị đây nhịn các người.” âm thầm tìm cách chuyển chủ đề.
“Ây da, phải vô bếp coi dì Hai chuẩn bị gì cho con mới được.” Nói xong không đợi mọi người phản ứng đã xông thẳng vào nhà bếp.
Lạc Nguyên lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn mọi người. “Các em đừng ép cô ấy, muốn cô ấy có thể chấp nhận anh phải cần thêm thời gian.”
***
Không khí ban đêm có phần dịu hơn ban ngày, Tiểu Hi lười biếng nằm dài trên ghế cạnh hồ bơi của biệt thự Mộ gia, khép mi như muốn ngủ. Hôm nay, cô không quay lại chung cư một ngày, cô biết mọi người cũng rất muốn cô ở lại, Tiểu Hi cũng không muốn bỏ về, đã lâu lắm rồi mới xum họp vui vẻ thế này, cô không thể nào phá hỏng không khí ấm áp này được. Trong bữa ăn chiều nay, mọi người không ngừng nói tốt cho Lạc Nguyên, kể cho cô nghe đủ điều. Bây giờ còn bày đặt biến đâu mất hết, để một mình cô nằm đây. Cô biết mọi người cố tình nhường không gian riêng cho cô và Lạc Nguyên, mặc dù cô hoàn toàn có thể không làm theo sự sắp đặt của bọn họ nhưng Tiểu Hi nghĩ chuyện giữa cô và Lạc Nguyên cần phải nói cho rõ một lần, tiếp tục né tránh cũng chẳng tốt cho anh và cô.
Lạc Nguyên nhẹ nhàng ngồi vào ghế dài kế bên ghế Tiểu Hi, anh âm thầm quan sát cô một lúc thật lâu, sau đó chậm rãi lên tiếng, tiếng nói nhẹ như gió thoảng qua tai như có như không. “Tiểu Hi, chúng ta quay về như ngày xưa được không em?”
Cô vẫn nằm yên, khép mi không nhúc nhích.
“Không được sao em?” Lạc Nguyên cúi đầu, hai tay nắm chặt vào nhau.
Cô chậm rãi ngồi dậy, quay mặt qua nhìn anh. Con người này, lúc xưa đã gây cho cô nỗi đau không thể nào quên.
“Lạc Nguyên! Không phải em không thể tha thứ cho anh, nhưng quay trở lại như ngày xưa sao được hả anh? Lòng tin một khi mất đi làm sao lấy lại? Em biết mấy năm nay anh cũng rất đau khổ, nhưng thật sự bây giờ em vẫn không thể nào ép mình tin rằng anh yêu em thật lòng. Làm sao em biết chắc chắn rằng anh yêu em chứ không phải vì hình bóng của chị Khả Vy mà không buông tha em.” Cô nhìn anh một lúc lại chậm rãi nói tiếp.
“Anh có biết tại sao ngày xưa khi qua Mỹ em lại đổi chuyên ngành học không? Là vì muốn cho anh thấy em không hề thua kém tiểu Vy của anh, chị ấy giúp anh được, em cũng làm được. Nhiều lúc quá mệt mỏi vì phải vừa học vừa làm thêm, em tự hỏi chính bản thân mình vì sao lại phải chịu khổ cực thế này? Nếu không có anh, em ít ra cũng có thể làm một sinh viên an nhàn, học đủ điểm lên lớp đợi đến ra trường xin một việc làm thoải mái mà làm. Nhưng sao em phải bôn ba thế này?”
“Tiểu Hi! Anh xin lỗi.” Trước khi ra đây ngồi, anh đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói với cô, nhưng giờ phút này anh không biết nói gì ngoài ba từ “anh xin lỗi”
“Anh không có lỗi, là em cố chấp, là em không chấp nhận được sự thật là anh không yêu em, là em so đo với tiểu Vy, em không muốn thua kém chị ấy. Nhưng em sai rồi, vì yêu người ta có thể làm mọi thứ vì người mình yêu, cho dù nó có vô lý hay sai lầm đến đâu đi chăng nữa, việc yêu một người sẽ không có lý do và em cũng không thể bắt buộc anh yêu em được. Vì vậy, việc anh vì chị Khả Vy mà đẩy em vào chỗ nguy hiểm, em đã không còn trách anh nữa. Những gì anh đã làm chỉ vì quá yêu Khả Vy thôi. Giờ đây, em đã hoàn toàn tha thứ cho anh.”
Đôi khi, cô thật sự không hiểu những gì cô làm cho Quang Đông có thật sự chỉ đơn thuần vì tình bạn với Lạc Trâm, Hiểu Linh và Hiểu Hương hay còn nguyên nhân khác, cô có thật sự không còn tình cảm với Lạc Nguyên hay không, nếu không tại sao cô vẫn dây dưa không dứt với Lạc Nguyên.
“Em đã hứa với anh và mọi người thì em nhất định làm. Tạm thời Hạ Lạc còn cần em. Sau khi Hạ Lạc ngồi vững ở Hạ Thị, em sẽ về Quang Đông. Nhưng cho dù em về Quang Đông làm việc thì chuyện giữa chúng ta vẫn là không thể anh à. Anh phải biết bát nước một khi đã hất đi không bao giờ gom lại được, chúng ta vẫn chỉ nên làm anh em thôi. Từ nay, anh cứ xem em như Lạc Trâm hay Hiểu Linh, Hiểu Hương thôi anh à.”
“Tiểu Hi! Anh…”
“Chúng ta hứa với nhau đi, từ nay về sau em và anh sẽ là anh em tốt của nhau, nha anh.”
Lạc Nguyên biết, giờ có nói thế nào anh cũng không thể thuyết phục được cô, nếu anh cứ ép cô chỉ có thể làm cô rời xa anh. Hiện tại anh chỉ có thể cho cô thời gian để cô từ từ cảm nhận tình cảm từ trái tim của anh.
Bọn Lạc Trâm, Hiểu Linh và Hiểu Hương từ nãy giờ vẫn nấp trong góc nghe lén hai người họ nói chuyện không khỏi thở dài.
“Chắc không phải vì Đào Lâm mà Tiểu Hi từ chối anh Lạc Nguyên chứ?” Hiểu Linh nghi hoặc hỏi.
“Còn không phải sao? Chắc chắn là vậy rồi.” Hiểu Hương khẳng định.
Lạc Trâm đỏ mặt nhắc nhở hai người kia. “Đừng có mà đón già đón non. Hai em phải biết là Tiểu Hi chỉ giả vờ làm bạn gái của Đào Lâm để tiếp cận Hạ Chấn Đông thôi.”
“Vậy tại sao cô ấy còn không chấp nhận Lạc Nguyên, nếu không tha thứ cho Lạc Nguyên sao phải không ngại nguy hiểm giúp Quang Đông. Em cảm thấy đối với những chuyện ngày xưa cô ấy đã bỏ qua hoàn toàn, còn tại sao cô ấy không thể chấp nhận với Lạc Nguyên chỉ có một nguyên nhân là cô ấy đã yêu người khác.” Hiểu Hương suy luận.
“Đúng vậy.” Hiểu Linh cũng cảm thấy Hiểu Hương suy luận rất đúng. Cô bổ sung thêm.
“Nếu không phải Đào Lâm vậy là Hạ Lạc rồi, nếu không còn ai vào đây nữa!”
Lạc Trâm chán nản, thật không biết hiểu trong đầu hai người suy nghĩ cái gì mà sao chỉ toàn là tình yêu trai gái. Cứ con trai và con gái giúp nhau, làm bạn với nhau thì nhất định giữa họ phải có chuyện gì sao!
“Thôi đừng có mà suy diễn lung tung, mọi việc cứ để tự nhiên đi. Nếu Tiểu Hi là của anh Lạc Nguyên thì sẽ có ngày về bên anh ấy, chúng ta xen vào cũng chẳng giúp được gì. Các em ở đây cứ đón già đón non sẽ giúp được anh Lạc Nguyên hay sao? Lo mà nghĩ cách làm thế nào giúp anh Lạc Nguyên làm cho Tiểu Hi cảm động kìa!”
Nghe Lạc Trâm nói vậy thì hai con chuột nghe lén kia mới tỉnh ngộ, lật đật bò lui vào nhà kéo mọi người lại nghĩ cách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...