Trịnh Bảo Châu kỳ thật vẫn rất lo về cậu con trai Khúc Tư Tiệp này —— mặt mũi đẹp quá mức, nhưng đầu óc lại không quá thông minh, cô luôn cảm thấy sau này cậu sẽ bị thiệt.
May mà nó là con trai, nếu mà là con gái, chắc cô phải nhọc lòng chết mất.
Khúc Tư Tiệp từ nhỏ cũng thích dính cô, trước khi có em gái, còn chơi với các bạn nam trong khu, sau khi có em gái, cậu luôn ở cạnh Khúc Tư Mẫn, sợ cô bé bị các bạn nam bắt nạt, cậu cũng rất ít khi tìm mấy đứa con trai kia chơi.
Thẳng đến một lần, Trịnh Bảo Châu nhận được cuộc gọi của cảnh sát, nói là Khúc Tư Tiệp đánh nhau với người ta, đánh người ta khóc luôn.
“……” Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của Trịnh Bảo Châu là cho rằng đây cuộc gọi lừa đảo.
Lúc ấy là Tết Âm Lịch, cả gia đình ăn bữa cơm đoàn viên ở khách sạn của Trịnh Bảo Châu, buổi chiều còn cùng nhau chơi mạt chược trong phòng. Khúc Tư Tiệp liền mang theo Khúc Tư Mẫn ra ngoài chơi.
Khúc Tư Tiệp năm nay đã lên lớp 6, Khúc Tư Mẫn cũng vào lớp 1. Quanh khách sạn xem như là địa bàn của chúng, Khúc Tư Tiệp cũng không ngờ, sẽ gặp đứa bé hư, muốn thông đồng em gái cậu.
Em gái cậu mới học lớp 1!
Đứa nhỏ bị Khúc Tư Tiệp đánh khóc, cũng mới học tiểu học, nhưng lớn lên rất cao. Khúc Tư Tiệp phát d.ục vẫn luôn chậm hơn các bạn đồng trang lứa, trong lớp cậu không cao, đối phương lại là một cậu bé cao lớn, nhìn còn lớn hơn học sinh cấp hai.
Nhưng dù đối mặt với đối thủ cao hơn mình một cái đầu, Khúc Tư Tiệp nắm đấm không hề lơ lỏng tí nào.
Khúc Tư Mẫn lúc này cũng mới phát hiện, tuy anh trai nhìn xinh xinh đẹp đẹp, nhưng sức lực cực kỳ lớn……
Nông trường Ánh Sao là điểm du lịch nổi tiếng của thành phố A, lại là Tết Âm Lịch, mỗi ngày đều có cảnh sát tuần tra chung quanh. Hôm nay vừa khéo, đương trường túm được hai cậu nhóc tiểu học ẩu đả đánh nhau.
Vì an toàn, chú cảnh sát trước tiên dẫn ba đứa nhỏ về phòng trực ban, sau đó liên hệ phụ huynh của tụi nhỏ.
Đứa nhỏ bị đánh kia cứ thút thít mãi, khác hẳn tư thế lưu manh lúc trước, dường như bị oan ức ghê lắm. Khúc Tư Tiệp kéo tay Khúc Tư Mẫn tay đứng một bên, không khóc, không nói, cũng không nhận sai.
Cảnh sát thấy cậu rất lỳ, liền an ủi cậu nhóc khóc thút thít kia trước.
“Thông Thông, Mẫn Mẫn, hai đứa không sao chứ?” Trịnh Bảo Châu cùng Khúc Trực nhận được điện thoại liền chạy tới, nghe thấy tiếng Trịnh Bảo Châu, thần kinh căng thẳng của Khúc Tư Tiệp buông lỏng, một đầu sà vào ngực Trịnh Bảo Châu.
“Mẹ ơi ——” Khúc Tư Tiệp khác hẳn vừa nãy, khóc còn ác hơn cậu nhóc bên cạnh.
Cảnh sát: “……”
Cậu nhóc này sao còn có hai gương mặt vậy! Vừa nãy đánh nhau, rõ ràng đè người ta ra đất đánh, lúc này thấy mẹ thì lại mít ướt!
“Ngoan không khóc.” Trịnh Bảo Châu ôm Khúc Tư Tiệp an ủi, Khúc Trực bên cạnh cũng ôm Khúc Tư Mẫn, kiểm tra cô bé có bị thương không.
“Con không sao bố ơi.” Khúc Tư Mẫn kéo góc áo Khúc Trực nói với anh. Khúc Trực sờ đầu cô bé, đứng lên hỏi cảnh sát: “Chào anh, chúng tôi là bố mẹ của hai cháu.”
“Chào anh, chào anh.” Cảnh sát vừa nãy gọi Trịnh Bảo Châu, liền biết thân phận của hai người họ, lúc này cũng không có gì ngạc nhiên, “Hai bạn nhỏ không có việc gì, chúng tôi cũng cì sợ xảy ra chuyện, mới dẫn chúng về phòng trực.”
Mấy người đương nói, bố mẹ của cậu bé kia cũng tới, so với Khúc Tư Tiệp, trên mặt cậu bé có vệt xanh tím thấy rõ, bố mẹ vừa thấy đến liền gào lên: “Ai đánh? Làm mấy người phải không?”
Khúc Trực che hai đứa nhỏ bên người, nhìn bọn họ một cái, đối phương thấy Khúc Trực thì ngẩn ra, theo sau lại thấy Trịnh Bảo Châu đứng cạnh anh.
Khúc Trực có thể không dễ nhận ra, nhưng Trịnh Bảo Châu thì lại quá dễ.
“Tôi biết cô, cô là siêu sao ha, Trịnh Bảo Châu đúng không?” Đối phương kéo con, như muốn yêu cầu lời giải thích, “Con của siêu sao là có thể tùy tiện đánh người đúng không?”
Khúc Tư Tiệp vốn luôn im lặng, lúc này quay qua cô ta nói một câu: “Là nó bắt nạt em gái cháu trước!”
“Ai bắt nạt em mày! Tao chỉ muốn rủ nó cùng chơi thôi!”
“Em gái tao đã nói không muốn chơi với mày, mày còn cố tình nắm tay! Mày là đồ lưu manh!”
“Hắc, mày mắng ai lưu manh hả?” Bố mẹ đứa nhỏ nghe vậy liền không vui, hùng hổ tiến lên một bước. Trịnh Bảo Châu tháo kính râm trên mặt xuống, chắn trước mặt họ, nhìn bọn họ cười nhạt: “Dù sao bây giờ cũng lên đồn cảnh sát rồi, không bằng chúng ta báo cảnh sát giải quyết, trực tiếp theo trình tự pháp luật. Nông trường Ánh Sao tôi biết, nơi nơi có theo dõi, chỉ cần trích camera theo dõi ra xem, là biết ai nói dối.”
Khi Trịnh Bảo Châu còn buôn bán, khí thế đã không thua các ông chủ khác, sau này làm minh tinh, khí tràng càng mạnh hơn, cô chỉ tùy ý đứng đó, đã làm hai người kia phải rén.
Hai người rõ ràng có sửng sốt, nhưng hoàn hồn rồi lại không nuốt trôi cục tức này. Bây giờ rõ ràng là con nhà họ bị đánh, còn ở đó khóc bù lu bù loa, không thể nào bỏ qua như vậy. Trịnh Bảo Châu tuy là siêu sao, nhìn không dễ chọc, nhưng hiện giờ mạng xã hội phát triển, bọn họ tìm người mang tiết tấu trên mạng, là có thể làm ầm chuyện này lên ngay.
Nghĩ đến đây, hai người lại có tự tin: “A, pháp luật giải quyết đúng không? Được thôi, ai sợ ai? Cô đừng tưởng cô có tiền có thế mà bọn tôi sợ cô, đến lúc đó chuyện ầm ĩ lên, có hại là siêu sao cô thôi.”
Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, nhìn bọn họ nói: “ Trịnh Bảo Châu tôi chưa bao giờ sợ phiền phức, lúc tôi mới vào nghề, tổng giám đốc Du của Hoàn Vũ lên mạng bôi đen tôi, còn tìm phóng viên phỉ báng tôi, cuối cùng còn không phải thành thành thật thật xin lỗi tôi, ghim Weibo trên top nửa năm? Đây là xã hội pháp trị, tôi tin tưởng pháp luật sẽ giữ gìn công lý.”
Chuyện sếp Du của Hoàn Vũ khi trước, đến giờ còn thường bị dân mạng lôi ra quất xác, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều nghe qua. Trịnh Bảo Châu trông không hề sợ hãi, khí thế của đối phương tự nhiên là yếu đi.
Bởi vì hai bên đều yêu cầu xem camera, cảnh sát liên hệ với phòng an ninh của nông trường Ánh Sao, trích camera ra. Căn cứ camera ghi lại, xác thật như lời Khúc Tư Tiệp, là cậu nhóc kia quấn lấy Khúc Tư Mẫn, tuy camera không nghe được tiếng, nhưng thần thái cử chỉ của cậu nhóc kia thì dùng từ lưu manh để hình dung là quá chuẩn xác.
Khúc Tư Tiệp vốn chỉ tranh luận với cậu nhóc, sau đó cậu nhóc lại đưa tay đi kéo Khúc Tư Mẫn, Khúc Tư Tiệp mới lên đánh nhau.
“Xem từ camera, đúng là Khúc Tư Tiệp ra tay trước, nhưng cậu bé cũng không nói dối, cậu bé vì bảo vệ em gái.” Lại xem camera lần nữa, cảnh sát cũng cảm thấy bạn nhỏ Khúc Tư Tiệp này đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, chớ coi cậu nhóc trông đẹp, ra tay một quyền là đánh sấp mặt thằng nhóc to lớn hơn mình.
“Đồng chí cảnh sát, tôi hỏi một chút, tình huống vừa rồi, cậu nhóc kia có bị coi là dâm loạn không? Con gái của tôi còn chưa thành niên, ra tay với trẻ vị thành niên có nên phạt nặng không?”
Trịnh Bảo Châu vừa hỏi xong, nhà đối phương liền giãy nảy: “Dâm loạn gì? Trẻ con nó biết cái gì? Nó chỉ thấy bé gái xinh xinh……”
“Thấy con gái xinh là muốn sờ mó? Thế không phải dâm loạn là gì? Xin hỏi chồng chị bình thường có như vậy không?” Trịnh Bảo Châu không chờ cô ta nói xong, liền cắt ngang, “Hành vi này đều là chồng chị dạy con chị sao?”
“Cô đừng có hắt nước bẩn lên người tôi.” Ông bố nhà kia cũng ngồi không yên, “Đã nói trẻ con nó biết gì, con gái cô vị thành niên, con trai tôi cũng vị thành niên! Hơn nữa cũng đã sờ đến đâu?”
“Đó là vì có anh nó ở đó, hơn nữa không sờ đến cũng tạo thành bóng ma tâm lý cho con gái tôi.” Trịnh Bảo Châu hỏi cảnh sát, “Tôi có thể kiện bọn họ chứ?”
“Được được cô kiện đi, tôi còn muốn kiện con trai cô đánh người đấy! Giờ tôi mang con trai tôi đi kiểm tra vết thương luôn!”
“Ấy ấy, hai vị bình tĩnh một chút.” Cảnh sát cắt ngang bọn họ, “Đây là đồn công an, kiềm chế cảm xúc đi. Chuyện này giờ cũng đã rõ ràng, con trai nhà các vị muốn kéo tay con gái nhà người ta, người ta rõ ràng không muốn, đây chắc chắn là các vị không đúng. Đương nhiên sau đó Khúc Tư Tiệp động thủ đánh người cũng không đúng, nếu mọi người có thể hòa giải riêng, đó là tốt nhất.”
Trịnh Bảo Châu khom lưng, hỏi Khúc Tư Mẫn: “Mẫn Mẫn, con muốn hòa giải với họ không?”
Khúc Tư Mẫn nhìn Khúc Tư Tiệp, nói với Trịnh Bảo Châu: “Mẹ ơi, muốn kiện tội dâm loạn có lẽ không dễ đâu.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
“Hay là mẹ hỏi chú Hàn xem, có tội nào khác dễ kiện hơn không?”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Khúc Tư Mẫn nói xong, lại nhìn Khúc Tư Tiệp: “Anh muốn hòa giải với họ không? Vừa nãy em cũng thấy, không phải chỉ có anh đánh nó, nó cũng đánh anh, anh cũng đi kiểm tra vết thương đi.”
Cảnh sát: “……”
Đây là đứa bé 6 tuổi kiểu gì vậy???
Cho dù bố cô bé là tiến sĩ, cũng không thể như vậy chứ?
Khúc Tư Tiệp ngược lại đã quen với sự thông minh của em gái, chuyện hôm nay, cậu thật ra không để bụng mình ăn mấy đấm, mấu chốt là Mẫn Mẫn: “Anh không sao, nếu Mẫn Mẫn không muốn hòa giải, thì anh không hòa giải.”
Khúc Tư Mẫn nghĩ nghĩ, cảm thấy anh cô bé đánh thằng nhóc kia một trân, đã hết giận, nếu thật sự khởi tố, một học sinh tiểu ngược lại không đau không ngứa.
“Không đơn giản thế nhá, mấy người muốn hòa giải cũng được, bồi thường tiền thuốc và tiền thiệt hại tinh thần cho con trai tôi.” Đối phương ra vẻ chuẩn bị sư tử ngoạm. Trịnh Bảo Châu vốn không muốn hòa giải, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Vậy chúng ta không còn gì để nói, trực tiếp làm thủ tục pháp luật đi.”
Cô và Khúc Trực ở đồn công an ký tên, dẫn Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn đi. Rời đồn công an họ mang Khúc Tư Tiệp đi bệnh viện kiểm tra trước, mùa đông vốn mặc quần áo dày, hơn nữa trận này Khúc Tư Tiệp đơn phương nghiền áp, trên người cậu không có vết thương nào.
“Không nhìn ra, Thông Thông lại biết đánh nhau nhỉ?” Trịnh Bảo Châu nói với Khúc Trực với vẻ khó tin.
Khúc Trực nói: “Biết đánh nhau thì không có, thằng bé chính là sức lực rất lớn.”
Trịnh Bảo Châu lại nhìn Khúc Tư Tiệp đang ngồi với Khúc Tư Mẫn: “Thông Thông rõ ràng không to con mà!”
“Ừ…… Có lẽ đây là thiên phú dị bẩm.”
Trịnh Bảo Châu trầm mặc một chút: “Vì sao Mẫn Mẫn thiên phú ở IQ, mà Thông Thông lại ở lực lượng?”
“Như vậy cũng tốt.” Khúc Trực nói, “Có thể bảo vệ em gái, cũng có thể bảo vệ chính mình.”
Sau khi cả nhà rời khỏi bệnh viện, Trịnh Bảo Châu liền giao chuyện này đội luật sư phụ trách. Trịnh Bảo Châu không ngờ rằng, đối phương cũng mời luật sư, lại còn lên mạng mua hot search, nói cô dung túng con cái đánh người, hắc cô một hồi.
Trịnh Bảo Châu trở tay thêm vào đơn kiện tội bịa đặt phỉ báng.
Cô vốn đã chuẩn bị găng tới cùng với đối phương, kết quả không mấy ngày phía bên kia đã rén, chủ động rút đơn kiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...